KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 87 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 21 :TÔI ĐÃ BIẾT KIỀM CHẾ
CHƯƠNG 87:
Dưới chân tôi chỉ có hòn đá nhỏ lơ lửng giữa trời. Manhattan phía dưới
cách tôi một khoảng bằng từ chiều cao của máy bay xuống mặt đất.
Trước mặt tôi, đá hoa cương xếp trên viền đám mây xốp, dẫn lên trời.
Mắt tôi lần theo từng bậc thang, đến chỗ não bộ không chịu chấp nhận.
Bộ não ra lệnh:
Nhìn lại đi.
Hai mặt khăng khăng cãi:
Thì đang nhìn đây. Nó kia kìa.
Chóp đám mây bồng bềnh có quả núi cụt ngọn. Đỉnh của nó phủ tuyết trắng
xóa. Sườn núi nhiều cung điện, mỗi cung điện một kiểu dáng và độ cao thấp khác
nhau. Đó là một thành phố toàn dinh thự. Nhà nào cũng có cột trắng, thềm dát
vàng và lò than nhảy múa hàng ngàn tia lửa sưởi ấm. Đường xá ngoằn ngoèo rối mắt
và đều chạy lên cung điện nguy nga nhất trên đỉnh nổi bật trên nền tuyết trắng.
Quanh cung điện thấp thoảng vườn tược trồng cây ô liu sum suê và hoa hồng rực nở.
Từ đây, tôi nhìn kỹ thấy khu chợ nhiều lều bạt sặc sỡ, nhà hát hình vòng trên
sườn núi, rạp ca múa nhạc và một đại hý trường La Mã. Nó là thành phố Hy Lạp cổ,
chỉ có điều mọi thứ đều mới tinh khôi. Thành phố này sạch sẽ, sống động đầy màu
sắc giống thành Athens cách nay hai ngàn năm trăm năm.
Tôi không chịu tin: "Không thể như thế được." Chẳng lẽ nó treo
lơ lửng trên thành phố New York như tiểu hành tinh nặng cả ngàn tấn? Đỉnh Olympia
đậu ngay trên nóc tòa nhà Empire State nhưng mười bốn triệu dân New York không
hề thấy bao giờ?
Nhưng nó ngay trước mắt tôi. Còn tôi đang đứng ngay trong lòng nó.
Tôi mê mẩn vào thành. Các Nữ Thần Cây cười khúc khích, ném quả ôliu vào
người tôi. Người bán hàng rong trong chờ mời tôi mua thức ăn nhanh của thần
thánh, khiên mới và quần áo dát vàng tuyệt đẹp. Chín nữ thần thơ ca chỉnh nhạc
cụ chuẩn bị cho buổi hòa nhạc sắp bắt đầu giữa công viên. Khoảng hơn chục người
xúm lại thành đám khán giả: họ gồm thần rừng, Nữ thủy thần và một nhóm thiếu
niên, trai khôi ngô tuấn tú, gái xinh đẹp mỹ miều. Tôi đoán họ là con các thần.
Hình như không ai quan tâm đến cuộc nội chiến sắp bùng nổ. Ngược lại, ai cũng hớn
hở như đi trảy hội. Thấy tôi, vài ba người nhìn chằm chằm rồi quay sang rỉ tai
nhau.
Tôi lên đường chính nhắm cung điện trên đỉnh núi thẳng tiến.
Cung điện này là bản sao cung điện dưới địa ngục, chỉ có điều dưới đó xây
bằng chất liệu đá đen và đồng, trên bằng đá trắng và bạc.
Chắc chắn khi xây cung điện cho mình, Hades cố tình bắt chước nơi này. Vì
không được lên đây ngoại trừ ngày Đông Chí, nên Hades tự xây cung điện Olympia
của mình dưới địa ngục. Dù lần giáp mặt nhau không có kết thúc tốt đẹp, tôi vẫn
thương thay cho Hades. Không được nơi này chào đón quả là buồn tủi. Ai vào địa
vị Hades chẳng cay đắng trong lòng.
Bậc đá dẫn lên sân chầu. Cuối sân là phòng bày ngai.
Gọi là phòng không hẳn đúng. So với nó, nhà ga trung tâm New York giống tủ
cất chổi và giẻ lau nhà. Cột lớn vươn tận mái vòm điểm xuyến bằng những chòm
sao.
Mười hai chiếc ngai to bằng ngai của Hades xem theo hình chữ U lộn ngược,
giống mười hai nhà ở Trại Con Lai. Lò sưởi khổng lồ ở giữa cháy rừng rực. Mọi
ghế đều trống ngoại trừ hai ghế đầu hai hàng trái phải. Không cần nói tôi cũng
biết ai đang ngồi đằng kia, chờ tôi tới.
Trên đường đi, hai đầu gối tôi run lập cập.
Giống Hades, hai vị thần này đều có bộ dạng giống người phàm. Nhưng mỗi
khi liếc trộm họ, người tôi giần giật như thể sắp bốc cháy.
Thần Dớt, chúa tể các vị thần mặc vét xanh sẫm, sọc nhuyễn. Ông ta ngồi
trên ngai đúc bằng bạch kim kiểu dáng đơn giản. Râu quai nón của ông màu xám sẫm
cắt tỉa cẩn thận, trông như màu mây đen. Nét mặt ông cương nghị, đẹp và nghiêm
trang đi kèm đôi mắt xám nhật! Càng đến gần ông, không khí quanh tôi cuàng khô
hanh, lạnh lẽo.
Chắc chắn vị thần bên cạnh là em thần Dớt. Tuy nhiên, trang phục của ông
ta không hợp với người cao ba mét và đầy quyền uy.
Quần áo ông giống khách nghỉ mát trên biển Key West. Ông đi xăng đan, mặc
quần soóc kaki và áo sơ mi may bằng vải in hình cây dừa và vẹt. Ngoài nước da
bánh mật, hai bàn tay ông sứt sẹo như ngư dân thuở xưa. Tóc ông đen, giống tóc
tôi. Khuôn mặt ông trầm ngâm, mắt xanh lá cây giống mắt tôi. Chùm chân chim
quanh mắt ông mách tôi rằng chủ nhân của nó rất hay cười.
Ngai của ông giống ghế ngư ông, loại ghế quay giản dị bọc da đen gắn sẵn
vào bao da cho cần câu cá. Chiếm chỗ cần câu là cây đinh ba bằng đồng, mấy đầu
nhọn phát quang màu xanh lục.
Dù hai thần ngồi im không nói, nhưng bầu không khí rất căng thẳng như thể
họ vừa cãi nhau to.
Đến gần ghế ngư ông, tôi quỳ mọp:
Con chào cha.
Tôi không dám nhìn lên, tim đập thình thịch. Từ hai thần toát ra nguồn
năng lượng mạnh mẽ. Nếu tôi ăn nói thất thố, chắc chắn họ sẽ nghiền tôi thành bụi.
Thần Dớt bên trái tôi thắc mắc:
Chào chủ hộ trước mới phải phép chứ.
Tôi cúi gầm chờ bị quở trách. Lát sau, thần Poseidon nói đỡ. Giọng nói của
ông nhắc tôi nhớ những kỷ niệm xa xưa nhất: vầng hào quang ấm áp xuất hiện khi
tôi còn nằm nôi và cảm giác có bàn tay thần biển đặt trên trán.
Bình tĩnh đi anh. Con kính trọng cha là điều nên làm mà.
Thần Dớt nóng nảy:
Em vẫn khăng đòi nhận nó à? Em phá vỡ lời nguyền thiêng liêng giữa anh em
ta, cho ra đời thứ nghiệt chủng này, giờ còn công khai nhận nó thì còn ra thể
thống gì nữa.
Em đã nhận lỗi rồi còn gì. Giờ để cháu kể đầu đuôi xem thế nào.
Lỗi ư?
Tôi nghẹn ngào. Hóa ra tôi chỉ là hậu quả của một vị thần trót một lần sa
ngã?
No comments
Post a Comment