KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 85 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS

KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


PHẦN 20 :ẨU ĐẢ VỚI NGƯỜI  BÀ CON XẤU TÍNH

CHƯƠNG 85: 

Ares gầm lên:

- Biến đi! Cho người trong nhà giải quyết việc riêng.

Hắn vung tay. Lửa đỏ chạy trên dãy xe cảnh sát. Nhóm sĩ quan chỉ kịp lao đầu tránh trước khi xe nổ như bom. Đám đông la hét, bỏ chạy tán loạn.

Ares cười rống lên.

- Nào nào, vị anh hùng bé nhỏ. Ta sẽ cho cậu tham dự vào món thịt nướng nhé.

Hắn xốc kiếm thẳng tới. Tôi kịp thời chặn ngay và tiến sát, đủ ra đòn chí mạng nhưng một lần nữa, Ares tránh được.

Nước đến ngang lưng tôi, nhưng chỉ đến đùi Ares. Hắn đang lội theo tôi.

Sóng biển vỗ nhịp nhàng, càng vào bờ sóng càng lớn. Tôi nảy ra một ý.

Sóng nhỏ. Nước triều đang rút. Tôi dùng ý chí giữ sóng lại nhưng sức ép tăng mãi, như khí gas dưới nút chai nước ngọt.

Ares vừa cười đắc ý vừa sấn tới. Tôi hạ kiếm như thể đã mệt nhoài không thể chiến đấu tiếp.

Tôi khẽ nói với biển: Ráng chờ thêm chút nữa. Sức ép của nước nâng tôi lên dần.

Thần Ares vung kiếm. Tôi thả sóng, nhảy lên. Con sóng đưa tôi vút lên cao bay qua đầu thần Ares. Bức tường nước cao gần hai mét vỗ thẳng vào mặt hắn. Ares chửi bới, nhổ phì phì rong rêu vừa tạt vào miệng mình. Tôi tiếp đất sau lưng hắn và làm động tác giả như lúc nãy khiến hắn tưởng tôi định chém đầu mình. Ares xoay người giơ kiếm đỡ nhưng lần này hắn mất phương hướng vì không đoán được ý tôi. Tôi đổi hướng, vung gươm chém xuống nước. Mũi kiếm xuyên qua gót chân Ares.

Tiếng gầm của hắn khiến động đất trở thành chuyện nhỏ.

Con sóng khi nãy rút ra xa, để lại hố cát rộng đường kính hơn mười lăm mét.

Ichor, máu vàng của thần thánh, chảy từ gót chân bị thương thấm qua giày thần chiến tranh. Gương mặt hắn méo xẹo bởi bao cảm xúc giằng xé: uất hận, đau đớn, ngạc nhiên tột cùng vì Ares không ngờ tôi có thể đâm hắn bị thương.

Đi cà nhắc về phía tôi, Ares lầm bầm chửi bằng ngôn ngữ cổ.

Nhưng không hiểu sao hắn sững lại.

Lúc đầu tôi tưởng mây che mặt trời nhưng không phải. Ánh sáng nhạt dần. Âm thanh, màu sắc kém hẳn. Có cái gì nặng nề, lạnh lẽo phủ trên bờ cát. Thời gian như ngừng trôi, nhiệt độ tụt xuống điểm đóng băng khiến tôi tràn ngập cảm giác đời tuyệt vọng, ý chí đấu tranh bị bẻ gãy.

Bóng tối ngập tràn.

Ares sững sờ.

Quanh hai chúng tôi, xe cảnh sát cháy rừng rực. Đám đông hiếu kỳ tan rã. Annabeth và Grover tròn mắt nhìn nước dâng trở lại quanh chân thần Ares và nước biển pha loãng dòng máu như vàng lỏng chảy từ chân hắn.

Ares hạ kiếm:

- Nhãi con dám gây thù chuốc oán với ta. Vậy thì đời ngươi coi như tàn rồi. Từ nay trở đi, mỗi lần vung kiếm giao tranh, mỗi lần hy vọng chiến thắng ngươi sẽ nếm mùi lời nguyền rủa của ta. Percy Jackson, nhớ mặt ta nhé.

Toàn thân hắn sáng rực.

Annabeth la to:

- Percy, đừng nhìn hắn.

Tôi quay mặt đi đúng lúc thần Ares hiện nguyên hình. Linh tính mách bảo rằng nếu tò mò nhìn, tôi sẽ biến thành tro bụi.

Ánh sáng tắt lịm.

Quay đầu lại, tôi thấy Ares biến mất. Nước triều rút, mũ tàng hình của Hades hiện ra.

Cúi xuống lấy mũ, tôi ra chỗ các bạn.

Trước khi đến đích, tôi nghe tiếng đập cánh. Ba bà già đội mũ viền đăng ten, mặt mày hắc ám xách roi từ trên trời bay đến trước mặt tôi.

Nữ thần Báo Thù đứng giữa giống cô Dodds tiến đến. Bà ta nhe nanh nhưng trông thất vọng, không hung dữ như mọi ngày. Như thể bà ta sắp ăn sống nuốt tươi tôi nhưng hóa ra tôi làm bà ta khó tiêu, sinh bụng.

Bà ta rít lên:

- Ta chứng kiến từ đầu đến cuối. Vậy… thủ phạm không phải là ngươi ư?

Tôi ném trả mũ tàng hình. Bà ta thẫn thờ đón lấy.

- Trả cái này cho thần Hades. Nói thật hết mọi chuyện. Bảo ông ta rút lại lời tuyên chiến.

Bà ta ngần ngừ, đưa đầu lưỡi chẻ hai liếm cặp môi nhăn nheo.

- Percy Jackson, ngươi phải giỏi giang hơn người đấy. Sống như anh hùng đích thực. Bởi nếu không… ngươi sẽ rơi vào nanh vuốt của ta.

Bà ta cười khùng khục như thế tự tán thưởng câu nói thâm thúy vừa rồi. Sau đó, bà ta dang cánh bay lên bầu trời mịt mờ tối và khuất dạng.

Tôi đến bên Grover và Annabeth đang ngạc nhiên đứng nhìn.

Grover tán dương:

- Percy, cậu thật là…

Annabeth buột miệng:

- Đáng sợ.

Grover chữa lại:

- Siêu đẳng chứ.

Tôi không sợ, cũng chẳng thấy mình siêu đẳng gì. Tôi chỉ mệt, đau khắp mình mẩy và gần như kiệt sức. Tôi hỏi:

- Các cậu có thấy chuyện vừa rồi không?

Cả hai đều sợ sệt gật đầu.

Grover bảo:

- Chắc Ares thấy ba Nữ Thần Báo Thù bay đến.

Nhưng tôi không nghĩ thế. Ares định giết tôi nhưng phải dừng tay. Thế lực buộc hắn làm thế phải mạnh hơn Nữ Thần Báo Thù rất nhiều.

Tôi nhìn Annabeth. Hai đứa gật gù tâm đắc. Giờ tôi đã biết thứ dưới vực, lối vào nhà ngục Tartarus, nói vọng lên là gì rồi.

Lấy lại ba lô từ tay Grover, tôi mở ra xem. Tia chớp vẫn còn đó. Cục sắt nhỏ ấy suýt gây nên Đại Chiến Thế Giới Lần Thứ Ba.

- Trước khi trời tối, ta phải có mặt ở New York.

Annabeth cãi:

- Không thể được, trừ phi…

- Ta phải bay thôi.

Annabeth ngạc nhiên:

- Ý cậu là đi máy bay ư? Đừng quên ai cũng bảo cậu chớ nên di chuyển bằng đường hàng không vì thần Dớt sẽ giết cậu dễ dàng. Còn nữa, cậu đang mang theo thứ vũ khí mạnh hơn bom nguyên tử.

- Ừ. Chính vì thế mình mới bay. Ta đi thôi.

No comments

Powered by Blogger.