KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 84 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 20 :ẨU ĐẢ VỚI NGƯỜI BÀ CON XẤU TÍNH
CHƯƠNG 84:
- Ông sợ chứ gì?
- Mày đừng có mơ. – Cặp kính sắp bị lửa sau mắt nấu chảy. – Tuy nhiên,
tao không để tay nhúng chàm. Rất tiếc, nhưng tao không thèm đánh nhau với đồ
nhãi nhép.
Annabeth kêu thét:
- Percy, chạy đi!
Con lợn lòi xông tới.
Nhưng tôi chán phải chạy trốn lắm rồi. Từ giờ trở đi tôi sẽ đối mặt với tất
cả. Dù là lợn lòi, là Ares, là Hades hay bất cứ ai.
Tôi rút gươm tránh đường quái thú hung dữ. Lúc thanh gươm dài hết cỡ, tôi
chém mạnh xuống. Răng nanh con vật rơi xuống chân tôi. Mất phương hướng, quái
thú chạy thẳng ra biển.
Tôi ra lệnh:
- Nổi sóng lên!
Lập tức sóng lớn trùm lên người yêu quái, quấn lấy nó như tấm chăn. Quái
thú giãy đành đạch trước khi biến mất.
Tôi quay sang Ares:
- Giờ ta đấu tay đôi hay ông quyết định núp sau mông con lợn khác?
Ares giận tím mặt:
- Ăn nói cẩn thận kẻo tao biến mày thành...
- Thành con gián hay sâu đo, miễn sao ông không bị đét đít. Tôi nói đúng
không nào?
Lửa nhảy múa trên kính Ares:
- Mày cầu xin tao xay mày thành cháo đấy à?
- Nếu thua, tôi biếu ông tia chớp. Ông thích biến tôi thành gì cũng được.
Nhưng nếu ông thua, cả tia chớp lẫn mũ tàng hình đều của tôi. Còn ông đi đường
ông, cấm làm phiền nhau nữa.
Ares gầm gừ.
Hắn vác gậy bóng chày lên vai:
- Mày muốn chơi nhau kiểu cổ điển hay hiện đại?
Tôi vung kiếm.
- Hay lắm. Vậy cổ điển nhé.
Gậy bóng chày biến thành gươm hai lưỡi cỡ lớn. Chuôi kiếm bạc hình đầu
lâu ngậm hồng ngọc lấp lánh.
Annabeth can:
- Percy, bỏ đi. Ta không đấu lại với thần đâu.
- Nhưng hắn hèn lắm…
Cô bạn tôi nuốt khan:
- Vậy đeo cái này đi. Chúc may mắn đấy.
Annabeth gỡ dây đeo bằng da đeo vào cổ tôi.
- Cùng hợp sức nào, Posseidon và Athena sát cánh lần này.
Tôi cười ngượng:
- Cảm ơn cậu.
- Cầm cái này nữa.
Grover đưa tôi vỏ hộp thiếc bẹp gí. Hình như nó mang theo từ lúc khởi hành
từ Trại Con Lai.
- Mọi thần rừng đều ủng hộ cậu.
- Grover… không biết cảm ơn cậu sao cho đủ.
Nó vỗ vai tôi. Tôi loay hoay cất vỏ hộp vào ba lô.
Ares đến gần, vạt áo da mở phanh bay phần phật, kiếm tuốt trần bắt nắng sớm
như sắp bốc lửa:
- Chúng mày vĩnh biệt nhau xong chưa? Ta bất tử, sức lực không bao giờ cạn.
Mày có tài gì nào?
Tôi thầm nghĩ: “Tôi không ngạo mạn như ông”, nhưng không nói ra. Vẫn dầm
chân dưới nước ngập đến mắt cá, tôi nhớ lời Annabeth trong quán ăn hôm nào:
Ares có sức mạnh hơn người nhưng chỉ thế mà thôi. Đôi khi sức mạnh phải thua
trí thông minh.
Kiếm thần Ares chém mạnh xuống đầu tôi nhưng tôi không còn đứng chỗ cũ.
Cơ thể tôi tự tính toán mau lẹ. Nước hất tôi lên cao còn tôi lao về phía
về Ares vung kiếm nhưng hắn nhanh nhẹn tránh được. Ares vặn người khiến kiếm
tôi đáng lẽ chém trúng sống lưng đối thủ thì giờ chỉ làm chệch cán kiếm của
Ares.
Hắn nhăn nhở:
- Khá lắm.
Kiếm của hắn phạt ngang, buộc tôi phải nhảy lên bờ. Tôi cố nhảy sang bên,
trở lại mép nước nhưng hình như Ares đoán được suy nghĩ của tôi. Hắn xông tới
áp đảo, tấn công dồn dập khiến tôi cố hết sức chống đỡ và càng lúc càng xa mép
nước. Tôi chờ mãi nhưng Ares không sơ hở. Hơn nữa, kiếm của hắn dài hơn Thủy
triều.
Tôi nhớ hồi học kiếm thuật, Luke thường bảo:
- Nếu kiếm của chú ngắn hơn đối thủ, hãy tìm cách rút ngắn khoảng cách.
Tôi xấn tới, xỉa thẳng mũi kiếm. Ares chỉ chờ có thế. Hắn hất kiếm khỏi
tay tôi, đoạn co chân đạp mạnh ngực tôi. Tôi bay lên, cách mặt đất gần mười
mét. Nếu không rơi trúng đụn cát, có lẽ tôi đã gãy xương sống rồi.
Annabeth hét to:
- Percy, cảnh sát tới.
Nhìn một thành hai, ngực đau ê ẩm nhưng tôi gượng đứng dậy.
Nếu ngoái đầu nhìn, chắc chắn Ares xé đôi người tôi ngay. Tôi liếc ngang
thấy ngoài lộ đèn đỏ loang loáng. Có tiếng sập cửa xe rầm rầm.
Có tiếng la lối:
- Cảnh sát! Có đánh nhau đằng kia kìa.
Giọng bực bội:
- Giống thằng bé trên tivi … cái gì thế này…
Nhân viên cảnh sát đi cùng bảo:
- Hắn có vũ khí. Gọi cứu viện đi.
Tôi lăn người. Kiếm của Ares rạch xuống cát.
Vùng dậy chạy đến bên kiếm, tôi nhặt lên vung tay phạt ngang mặt thần
Ares, nhưng bị trượt.
Hình như hắn biết đón ý trước khi tôi kịp ra tay. Tôi lùi xuống nước, buộc
hắn xuống theo.
Ares đắc thắng:
- Thú nhận đi, bé con. Ngươi chỉ là món đồ chơi trong tay ta. Đừng hy vọng
thoát.
Mọi giác quan hoạt động hết tốc lực, tôi nhớ Annabeth từng nói chứng mất
tập trung, hiếu động thái quá khiến tôi sung sức khi giao tranh. Lúc này, tôi tỉnh
táo lạ thường, không bỏ sót chi tiết nào.
Trước mặt tôi, Ares thật sự căng thẳng. Tôi biết trước hắn sẽ ra đòn gì.
Đồng thời, tôi thấy Annabeth và Grover cách tôi mười thước. Xe cảnh sát
thứ hai thắng két, còi rú inh ỏi. Dân chúng hiếu kỳ rủ nhau kéo tới, trong đó vài
người tập tễnh giống thần rừng cải trang. Thấp thoáng đây đó bóng dáng các linh
hồn như thể âm binh từ địa ngục đến xem tận mắt cuộc giao tranh. Tiếng roi da
vun vút lướt qua trên đầu.
Lại thêm còi xe cảnh sát.
Tôi tiến xa hơn xuống nước nhưng Ares nhanh như cắt.
Mũi kiếm nhọn sắt của hắn đâm toạt tay áo, sượt qua da tôi.
Cảnh sát gí miệng vào loa:
- Hai người hạ ngay vũ khí. Thả súng xuống đất. Nhanh lên!
Súng nào?
Vũ khí trên tay Ares biến hình liên tục, hết thành súng ngắn lại biến
thành kiếm hai lưỡi.
Dù người thường thấy gì trong tay tôi thì thứ ấy cu4nng không làm cho họ
yêu mến tôi hơn.
Ares trừng mắt nhìn đám đông, khiến tôi có thời gian kịp trấn tĩnh. Giờ
đã có năm xe cảnh sát quây xunh quanh và sĩ quan đứng thành hàng sau xe, súng
ngắn chĩa thẳng vào chúng tôi.
No comments
Post a Comment