KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 19 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 5: TÔI CHƠI BÀI PIOCH VỚI NGỰA
CHƯƠNG 19:
Chắc chắn tôi tỉnh nhiều lần, nhưng những gì
tôi nghe và thấy đều mơ hô thê nên tôi lại thiếp đi. Tôi nhớ được nằm trên giường
êm, được bón cho thứ gì có vị giống bỏng ngô rang bơ nhưng lại là bánh ngọt. Cô
bé tóc uốn lọn cúi xuống giường, bĩu môi lau thức ăn rớt xuống cằm cho tôi.
Vừa thấy tôi mở mắt, bạn ấy hỏi ngay:
- Hạ chí năm nay có chuyện gì xảy ra vậy?
Tôi thều thào :
- Gì cơ?
Bạn tóc vàng nhìn quanh như sợ ai nghe lén:
- Chuyện gì đang xảy ra? Vật gì bị đánh cắp thế?
Chỉ còn mấy tuần nữa là đến hạn rồi.
Tôi lí nhí:
- Xin lỗi bạn. Tôi không...
Có tiếng gõ cửa. Cô bé ấn vội miếng bánh to tướng
vào miệng tôi.
Lần sau, lúc tôi mở mắt, cô bé không còn ở đó.
Một gã tóc bạch kim bảnh trai, vạm vỡ như vận
động viên lướt sóng đứng cuối giường nhìn tôi chằm chằm. Mắt anh ta xanh biếc –
ít nhất anh ta có hơn chục con mắt - mọc trên má, trán và mu bàn tay.
***
Cuối cùng, khi tôi bình
phục, cảm giác lạ lẫm với một mội trường xung quanh tan biến. Thậm chí họ còn
thân thiện hơn những nơi tôi từng đến. Tôi ngồi trên ghế xếp ngoài một mái hiên
lớn, ngắm nhìn đồng cỏ và dãy đồi xanh phía xa. Gió nhè nhẹ thổi mang theo mùi
dâu ngọt lịm.
Chân tôi đắp chăn ấm, lưng lót chiếc gối êm.
Mọi thứ đều tuyệt, duy chỉ có miệng tôi như bò
cạp chiếm làm tổ. Lưỡi vừa hôi vừa đắng nghét hai hàm răng nhức nhối không chừa
chỗ nào.
Trên mặt bàn cạnh chỗ tôi ngồi có chiếc ly
cao. Nước trong ly giống nước táo ép. Trong ly có ống hút và chiếc dù giấy cắm
xuyên qua quả anh đào giống Maraschino.
Tay tôi yếu đến nỗi suýt làm đổ ly khi vừa kịp
nắm lấy nó.
Một giọng nói thân quen vang lên:
- Cẩn thận chứ!
Grover đứng dựa lan can quanh thềm. Hình như cả
tuần rồi nó không chợp mắt thì phải. Nó cắp hộp giày dưới nách.
Nó mặc quần jean xanh, áo thun màu cam in dòng
chứ: TRẠI CON LAI. Grover lấy lại diện mạo cũ, không còn nửa người nửa dê nữa.
Vậy có lẽ đêm rồi tôi gặp ác mộng do ăn quá
nhiều kẹo xanh biển.
Chắc mẹ tôi không sao. Chúng tôi vẫn đang
trong kỳ nghỉ, nên rẽ vào thăm người quen của mẹ là chủ nhân ngôi nhà rộng lớn
này. Và…
Grover bảo:
- Cậu đã cứu sống tớ. Không trả hết công ơn trời
biển ấy tớ nghĩ ít nhất cũng nên quay lại đồi. Chắc cậu muốn giữ cái này.
Nó cung kính đặt hộp giấy vào lòng tôi.
Trong hộp là chiếc sừng bò đen vân trắng, gốc
sừng lởm chởm do bị bẻ gãy, đầu nhọn của sừng còn dính máu khô.
Đó không phải ác mộng.
Tôi hồi tưởng:
- Con quỷ đầu bò.
- Ừm… Percy, nói thế không hay đâu…
- Chẳng phải trong thần thoại Hy Lạp, người ta
gọi thế là gì? Thứ nửa người, nửa bò là quỷ đầu bò, không đúng sao?
Grover sốt ruột đổi tư thế:
- Cậu bất tỉnh suốt hai ngày trời. Cậu nhớ được
gì nào?
- Mẹ tớ! Có thực là…
Grover rưng rưng lệ, giống hồi bị bắt nạt
trong căng tin trường.
Tôi day mặt ra hướng đồng cỏ. Ở đó có nhữngcánh
rừng nhỏ, có dòng suối uốn lượng và ruộng đất bát ngát trải tận chân trời.
Thung lũng này lọt dưới quần thể đồi phủ cây xanh. Trước mặt chúng tôi là cây
thông to lớn mọc sừng sững trên đỉnh đồi. Dù là cái cây đẹp đẽ được tắm mình
trong nắng vàng như mật ong, trông nó vẫn ngạo nghễ thế nào ấy.
Tất cả chỉ tại mẹ tôi không còn. Đáng lẽ cả thế
gian phải chìm trog đêm tối lạnh lẽo. Không có bất cứ thứ gì được khoe sắc tươi
đẹp cả.
Grover sụt sịt:
- Tớ xin lỗi cậu. Tớ kém cỏi, tớ… là thần rừng
tệ hạ nhất trên đời.
Nó khóc lóc, dậm chân mạnh đến nỗi bàn cân rụng
ra. Ý tôi là một bên giày Converse tuột ra vì bên trong nhồi toàn bọt biển, chỉ
chừa lỗ cắm móng guốc vào.
Nó lẩm bẩm:
- Ôi, sông mê Styx!
Trời xanh trong chợt vang tiếng sấm rền.
Lúc nó vất vả nhét chân trở lại giày, tôi nghĩ
bụng: “Thế là rõ rồi nhé.”
Grover là thần rừng, nửa người nửa dê. Tôi cam
đoan là nếu cạo trọc cái đầu tóc nâu lượn sóng kia, tôi sẽ thấy cả cặp sừng nhỏ
xíu.
Nhưng tôi chẳng lấy thế làm lạ. Tôi quá đau
lòng nên chẳng buồn quan âm đến thần rừng, hay thậm chí là quỷ đầu bò nữa. Tâm
chí tôi chỉ còn hình ảnh mẹ bị bóp nghẹt đến đọ tan thành không khí, thành vầng
sáng màu vàng dịu.
Giờ tôi tứ cố vô thân, là trẻ mồ côi rồi. Tôi
sẽ sống với Gabe Cóc Chết ư? Không đời nào. Có lẽ trước mắt tôi sẽ lang thang đầu
đường xó chợ ít bữa, sau đó khai man mình mười bảy tuổi để xin đăng lính. Phải
nghĩ cách thôi.
Grover sụt sịt hoài. Tội nghiệp thằng bé, hay
tôi nghiệp con dê, hay thần rừng đáng thương gì đó... Nó co rúm người lại, tưởng
tôi sắp trút giận lên người nó bằng cách nện cho nó một trận.
No comments
Post a Comment