CHƯƠNG 9 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 9: 


“Liên Tĩnh Bạch, cháu tạm thời đừng có tính toán với con gái chú!” MụcThần bị bộ dạng của Tiểu Bạch làm cho tức giận, thù mới hận cũ cuồn cuộn dâng lên, anh nghiêm khắc ngăn chặn trước mặt Tiểu Bạch, dùng ánh mắt sắc bén uy nghiêm nhìn xuống, nhẹ giọng cương quyết nói, “Chú còn chưa có tìm cháu tính sổ về tội khi dễ Mịch Nhi đâu, vậy mà bây giờ cháu lại dám mở mồm muốn cướp Mịch Nhi! Mà trước tiên chú là cha của Mịch Nhi, nên tuyệt đối sẽ không chấp nhận cháu, càng không thể giao Mịch Nhi vào tay cháu!”

Mục Thần nhìn con gái đang ở trong ngực Tố Tâm, nhất thời có cảm xúc mới lạ.

Anh đột nhiên hiểu ra vì sao năm đó Tiểu Bạch ngăn cản anh đến gần Liên Hoa, đó là loại yêu thương muốn độc chiếm, nên nhất định loại bỏ sự tồn tại của người khác, tuyệt đối không cho phép người đó mơ tưởng!

Đứa con gái vừa trắng vừa mềm mại đó lại có thể khiến cho người ta đau lòng, đến anh cũng chưa được yêu mến, thì làm sao có thể yên tâm để cho thằng nhóc xấu xa này nhúng chàm! Hừ, cứ anh làm cha một ngày, bất kể là ai động móng vuốt vào Mịch Nhi, thì ngay lập tức chặt tay!

“Chú–” Tiểu Bạch bị thân thể Mục Thần che phủ, vóc người anh lại cao lớn cùng lời nói sắc bén tỏa ra áp lực vô cùng, nhất thời khiến Tiểu Bạch không có cách nào ứng đối.

“Tiểu Bạch!” Liên Hoa vội vàng tiến lên giữ chặt con trai, lắc đầu ngăn cậu nói: “Bây giờ thời gian cha mẹ Mịch Nhi phải nói chuyện, con đừng ầm ĩ, chuyện này không phải là chuyện con có thể nhúng tay vào, con vẫn nên ngoan ngoãn ở lại chỗ này, rồi tự kiểm điểm vì việc đánh nhau đi!”

“. . . . . .” Tiểu Bạch buông hai mắt xuống, đành phải rầu rĩ nghe lời Liên Hoa nói.
“Tuyệt đối không được đi theo!” Mục Thần nhìn thấy Tiểu Bạch bị Liên Hoa kéo đi, vẫn không quên dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo cậu, sau đó mới tạm biệt Liên Hoa, đuổi theo Tố Tâm ra khỏi phòng.

Đi ra khỏi nhà họ Triển là một vườn hoa, một nhà ba người mới dừng bước lại.

Mich Nhi lại được Tố Tâm đặt xuống thảm cỏ, cô bé hít sâu một hơi không khí trong lành, đôi mắt màu tím cũng đã khôi phục sự tỉnh táo.

Mới vừa rồi cô bé bị cái tin tức trời giáng đó đả kích suýt nữa thì hỏng, nhưng đại não cũng đã từ từ bình ổn, cái loại cảm giác lo lắng choáng váng cũng đã biến mất.

Có mẹ mở miệng thừa nhận, Mịch Nhi cũng đã đối mặt với tin tức này, mà người đàn ông tên là Mục Thần, tóc đen mắt màu xanh đẹp trai đó, chính xác là “Cha” của bé, là một người đàn ông đặc biệt nhất trên thế giới. Vì vậy, bây giờ cô bé rất muốn hiểu rõ câu chuyện giữa mẹ và cha!

Nó muốn biết cái người mẹ lạnh lùng đã quen biết với “Cha” như thế nào, bọn họ sinh nó như thế nào, tại vì sao bây giờ gặp lại, cuối cùng vì sao tụ họp gia đình!

Mịch Nhi ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, chờ đợi mẹ ngồi bên cạnh mở miệng nói chuyện, chuẩn bị lắng nghe tất cả chân tướng.

Khi thời gian đã qua vài chục phút, cô bé nhìn người mẹ sinh đẹp lạnh lùng, rồi lại nhìn người cha phong độ đẹp trai lần đầu gặp mặt, hai người đều mang vẻ mặt lúng túng, bộ dạng không biết nên mở miệng nói gì, nên ai cũng không thèm nói.

Mịch Nhi thật sự cảm thấy nóng lòng sốt ruột, rốt cuộc thì ai định nói chuyện đây, là ai muốn nói rõ ràng toàn bộ mọi chuyện, thế mà bây giờ hai người bọn họ đều không có nói lời nào, rốt cuộc thì định làm sao!

Đôi mắt màu tím chớp liên tục, Mịch Nhi nhảy từ trên ghế xuống, cô bé chạy đến băng ghế đối diện, ngồi xuống đó, sau đó chống cằm, đối mặt hai pho tượng ngồi đối diện: “Mẹ, hai người. . . . . Có muốn kể lại tất cả mọi chuyện khiến con ra đời hay không?”

Nếu bọn họ đã không biết mở miệng thế nào, thì cô bé sẽ tạo ra một đề tài để nói!

Lông mày Mục Thần bỗng nhiên nhíu chặt, cuối cùng cũng mở miệng, anh xoay người hỏi Tố Tâm: “Đúng vậy, tôi cũng muốn biết, vì sao Mịch Nhi ra đời! Năm đó tôi cũng không biết em, rốt cuộc thì là khi nào, em lại có thể thiết kế ra cạm bẫy này, lại còn khiến tôi sinh ra Mịch Nhi?!”

Anh là tình cờ biết được mình còn có một đứa con gái bốn tuổi, ngay lập tức bắt ép người phụ nữ trộm con của anh, cùng nhau chạy tới nơi này tìm kiếm Mịch Nhi, anh cũng không có kịp hỏi tới chuyện khác!

Nhưng bất luận anh nghĩ như thế nào, cũng không biết được năm đó mình đã bị bẫy ra sao. Anh cũng không có bất kì ấn tượng nào đối với người phụ nữ này, anh quan hệ nam nữ cũng rất sạch sẽ, làm sao có thể để cô sinh ra con mình!

“À?” Mịch Nhi khẽ nhíu lông mày, nếu như ngay cả “Cha” cũng không biết nó sinh ra thế nào, như vậy sự cố này rất đặc sắc!

Tố Tâm nhìn ánh mắt tra hỏi của Mục Thần, ánh mắt cũng hơi dao động, ngập ngừng một hồi, cô mới nhỏ giọng mở miệng, chậm rãi nói ra tất cả mọi chuyện năm đó :

 “Lần đầu tiên tôi gặp anh, là ở màn cầu hôn trực tiếp lên sóng, đúng vậy, chính là màn cầu hôn anh dành cho Liên Hoa. Anh cũng có vóc người tướng mạo trời cho hợp ý, cho nên tôi đã tra xét tư liệu căn kẽ của anh, cho rằng mẫu gen của anh có thể sinh ra đứa trẻ thiên tài. . . . . . Và, tôi đã hành động vào ngày Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh kết hôn, sau khi hôn lễ kết thúc, tôi và bạn bè núp ở trong xe của anh, nhân cơ hội khiến anh hôn mê, sau đó nhanh chóng lấy được mang về căn cứ, tiếp đến là tiến hành thụ tinh, Mịch Nhi cũng được sinh ra. . . . . .”

“Cô!”
Mục Thần nghe thấy Tố Tâm thuật lại tất cả nguyên nhân, giọng liền run rẩy vì tức giận, “Cô. . . . . . Cô thật đúng có mưa kế! Thì ra lúc đó tôi đã bị sắp đăt như vậy!”

Mục Thần nắm lấy cánh tay Tố Tâm, mà sức lực của anh rất lớn khiến cánh tay Tố Tâm gần như sắp gẫy:

“Tố Tâm, rốt cuộc cô có còn nhân tính hay không, chỉ vì muốn gen tốt, mà cô có thể sinh ra một sinh mệnh với người lạ! Chẳng lẽ con bé lại phải ra đời bằng cách này sao, trong đầu cô ngoài số liệu y học, thì chỉ có giống gen thôi sao! Làm sao tôi có thể giao con gái cho một người không có nhân tính như cô dạy dỗ, cô hoàn toàn không xứng là một người mẹ!”

 “Này, ai đồng ý cho chú làm vậy!”

Vừa thấy Mục Thần động tay với mẹ mình, Mịch Nhi lập tức nhảy xuống khỏi ghế, cô bé nhào lên cắn lấy cánh tay Mục Thần, như con thú nhỏ bảo vệ Tố Tâm, rồi quát với Mục Thần,

“Tôi mặc kệ chú là ai, nhưng chú không được động tới mẹ tôi! Chú thì biết cái gì, tại sao lại nói với mẹ như vậy, chú lại còn động tay đối với phụ nữ, quá hèn nhát! Mẹ làm vậy là lấy thân thí nghiệm, trên lưng vẫn đeo trách nhiệm mà bà ngoại để lại, còn mẹ không có kén chọn gì cả, vì nghiên cứu khoa học mà mẹ sinh tôi ra cũng không có gì là sai!”

 “Mich Nhi . . . . . .”

Tố Tâm cắn môi, năm đó cô làm vậy với Mục Thần là không đúng, cô mở miệng ngăn cản con gái nói tiếp:

 “Không cần nói nữa. . . . . .”

“Mẹ –”

 Mịch Nhi cau mày nhìn tay trắng nõn của mẹ có một vòng tím bầm, trong lòng rất tức giận. Nếu như người được coi là “Cha” này làm tổn thương mẹ, thì cố bé cũng không muốn tiếp nhận! Cô bé nhất thời tức giận không ngừng kêu to:

“Từ trước tới giờ mẹ đều cẩn thận quan tâm tới tôi, hừ, chú lại dám nói mẹ không có dạy dỗ tôi tốt, rõ ràng chú chưa từng xuất hiện lần nào, mới không xứng là cha tôi!”

Vẻ mặt Mục Thần đen lại, con gái ruột thịt lại che chở cho Tố Tâm, ngược lại còn chỉ trích anh quá đáng, thật sự khiến anh cảm thấy đau lòng! Nhìn Mịch Nhi tức giận, nhìn Mịch Nhi cố gắng bảo vệ Tố Tâm, Mục Thần thở dài, đè nén cặm hận trọng lòng, anh đối với Mịch Nhi đều là ý tốt, liền thấp giọng nói lời xin lỗi:

“Mịch Nhi, xin lỗi, vừa rồi cha đã sai, cha không nên làm vậy với Tố Tâm. . . . . . Là cha nhất thời tức giận đến hồ đồ, con phải tin cha, về sau cha tuyệt đối sẽ không như vậy nữa!”


 Đối với việc tức giận với Tố Tâm, anh sẽ phải đối mặt với một kết quả duy nhất, chính là Mịch nhi sẽ càng ngày cách anh thật xa, nên bây giờ, vì có thể đứng thứ nhất trong lòng con gái, thì có thể không so đo với tất cả những chuyện sai lầm của Tố Tâm!

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.