CHƯƠNG 8 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 8: 


“Tố Tâm, em mau giới thiệu đi!”

Mục Thần cắn răng nghiến lợi mà nói, giờ phút này, trên người anh không có một chút bóng dáng của vị tổng giám đốc tập đoàn MOON cấp quốc tế, mà tỏa ra hơi thở tức giận.

Giọng nói anh âm trầm giống như hận không nói ra tất cả: “Còn không mau nói cho Mịch Nhi, anh và con bé có quan hệ gì!”

“Hả?” Mịch Nhi tò mò, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Tố Tâm, “Mẹ, cái chú này có quan hệ gì tới con?”

“Dì Tố, chú Mục Thần, hai người, hai người không phải là. . . . . .” Tiểu Bạch ở bên dò xét cẩn thận ba người đứng đó, chợt hiểu ra kêu lên, “Không thể nào, hai người không cần nói với cháu, Mịch Nhi là con của hai người nhé!”

“A. . . . . .” Liên Hoa vẫn sững sờ ở một bên liền nhức đầu xoa trán, tại sao sức quan sát của Tiểu Bạch lại có thể mạnh như vậy, nó thật sự đã nói đúng!
Cô cười gượng kéo con trai ra, đối với không không khí kì lạ giữa ba người mà khuyên giải nói: “Mục Thần, Tố Tâm, chuyện giữa hai người tôi cũng không hiểu rõ hết, nhưng nếu chúng ta đã quen biết nhau, Mịch Nhi cũng đã ở cùng tôi mấy tháng, hiện tại tôi biết nó là con của hai người, nhưng cũng không thể không nói vài cậu. Mục Thần, tôi khuyên anh bây giờ nên hạ tức giận xuống, trước hết nên cùng nói chuyện với hai mẹ con họ, Tố Tâm, cô cũng nên nói ra tất cả những chuyện trước đây, đừng nên giấu giếm nữa, đối với Mục Thần và Mịch Nhi đều không công bằng. Bất luận là có ân oán hiểu lầm gì, một nhà ba người đều nên nói hết, có thể hiểu rõ lẫn nhau, dù sao, tôi nghĩ hai người cũng đã là cha mẹ, ít nhất cũng đều phải vì Mịch Nhi mà nghĩ.”

Tiểu Bạch nghe thấy Liên Hoa thừa nhận suy đoán mình, nhất thời cảm thấy sấm chớp ầm ầm, không — không thể nào, Mịch Nhi không chỉ có một nhười mẹ “Điên cuồng” như vậy, mà cha của em ấy cũng là người cậu quen thuộc!

Vào bốn năm trước, dì Tố đã để lại cho cậu nỗi ám ảnh trong lòng, đó là một nhà nghiên cứu khoa học, là người không tiếc tất cả vì y học!

Năm đó để cứu chữa tính mạng cho cha cậu, dì đã nhìn thấy bộ gen trong người cha, muốn chuẩn bị lấy ** của cha đi chế tạo một tiểu thiên tài khác, nhằm kéo dài sự ưu tú của nhân loại, đó chính là lý do hoang đường!

Nhưng càng thêm quá hơn, năm đó khi dì Tố Tâm xét nghiệm ghen của cậu, nói ghen của cậu còn xuất sắc hơn cả cha mình. Nên dì Tố đã mở miệng hỏi cậu có muốn giao hẹn mười năm hay không, đợi đến khi cậu được mười mấy tuổi thì có thể cùng dì sinh một tiểu thiên tài. . . . . .

Tiểu Bạch nghĩ đến chuyện năm đó, vẫn nhịn không được mà phải rùng mình,cậu mới vừa nói mình muốn phụ trách với Mịch Nhi, thì đã là cực kì cố gắng để chuẩn bị tiếp nhận dì Tố, nhưng ai ngờ, cha Mịch Nhi lại có thể là chú Mục Thần!

Năm đó chú Mục Thần yêu mẹ cậu rất sâu đậm. . . . . .

Ngay lúc nhỏ, chỉ có cậu có thể độc chiếm mẹ, vì muốn loại bỏ tất cả những người đàn ông muốn cướp đoạt mẹ, cậu đã làm liều giở trò phá rối, nhưng cho tới giờ cũng không có tác dụng gì!

Mãi cho đến khi cha ruột cậu xuất hiện, thì sau này chú Mục Thần mới hoàn toàn chết tâm đối với mẹ, nên bốn năm trước, cậu mới có thể hoà bình với chú Mục Thần, có quan hệ hòa hoãn với nhau.

Nhưng cho tới bây giờ cậu cũng không biết, chú Mục Thần lại cùng dì Tố sinh con, hơn nữa lại còn là Mịch Nhi!

Lấy tính cánh đam mê nghiên cứu của dì Tố, cậu có thể tưởng tượng ra năm đó xảy ra chuyện gì, dì vẫn muốn ở trong một ngàn người chọn ra một người đàn ông xuất sắc nhất, sau đó lấy ** của người đó, rồi trở về thụ tinh ra đứa bé!

Không nghi ngờ chút nào, Mịch Nhi chính là tập hợp tất cả mọi gen suất sắc nhất, mà người cung cấp**, chính là chú Mục Thần. . . . . .

Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của Tiểu Bạch tê liệt, thế giới còn có người điên khùng như vậy ư, thế giới lại còn nhỏ bé như vậy nữa chứ!

Nhưng lúc này, Mịch Nhi không có nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo như bị Thiên Lôi đánh của Tiểu Bạch, vì cô bé cũng bị lời của dì Liên Hoa mà chấn động.
“A. . . . . . Vậy –“Mịch Nhi há miệng, lại không thể thốt nên lời.

Cả người cô bé cứng đờ nhìn sang phía mẹ đứng yên đó, cô bé lại quay đầu sang, nhìn lấy người đàn ông tên là Mục Thần, đại não thiên tài hoàn toàn chết máy, thậm chí Mịch Nhi còn không kịp phản ứng xem lời dì và anh Tiểu Bạch có ý gì.

Anh Tiểu Bạch nói cô bé là con gái của chú, đến dì Liên Hoa cũng nói bọn họ là người một nhà. . . . . .

Ý của họ là nói tới người đàn ông xa lạ trước mắt này, có loại quan hệ máu mủ với cô bé sao? Nhưng lại không thể nào, cô bé không nghe lầm chứ?

Mục Thần cúi đầu nhìn Mịch Nhi đáng yêu, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, anh thận trọng dịu dàng cười nói: “Mịch Nhi, lần đầu tiên gặp mặt, ta tên là Mục Thần, là cha của con! Những năm gần đây, ta đều không biết đến sự tồn tại con, nhưng bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ luôn luôn đối tốt với con. . . . . .”

“Con. . . . . . chú là cha con sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mịch Nhi kinh ngạc, tròng mắt màu tím suýt nữa thì rơi ra ngoài, cô bé sững sờ nhìn người tự xưng là cha của mình, cố gắng kéo đại não lại, muốn phân tích rõ ràng tình hình lúc này.

Chú đó thật sự là cha sao? Là cha của cô bé sao?

Kể từ khi ra đời tới nay, cô bé cũng chỉ có một người thân là mẹ, nhưng ngay hôm nay, thậm chí lại có một người đàn ông chui ra, nói mình là cha cô bé? Là người cung cấp một nữa số ADN cho cô bé, la người đã di truyền mọi mặt cho cô bé?

Nhưng khi cô bé sinh ra ở trong căn cứ, cô bé đã đi theo tất cả các chú các dì học tập kiến thức thiên tài, nên hiểu rõ tính cách lạnh nhạt của mẹ, nhưng cho tới bây giờ cũng không có mong đợi sẽ có một sinh vật là “Cha” xuất hiện!

Dù sao, lấy tác phong của mẹ mà nói, tuyệt đối sẽ không sinh ra tình cảm cùng với bất kỳ một người đàn ông nào, và tuyệt đối sẽ không để cho người cung cấp gen phát hiện ra sự tồn tại của mẹ con họ!

Nhưng bây giờ, “Cha” đã đứng ở đây, mẹ không có phủ nhận thân phận của cha, lấy sự im lặng cũng đã khẳng định chuyện này là đúng, và đó chính là người đã cung cấp một con nòng nọc nhỏ!

Hơn nữa bây giờ, mẹ lại mang theo cha tới trước mặt cô bé, đây là muốn diễn trò cả nhà đoàn viên sao. . . . . .

Sắc mặt Mịch Nhi chợt trở nên khó coi, qua bốn năm làm người, giống như trong nháy mắt sảy ra việc mới! Chẳng lẽ, cô bé đã không hiểu rõ toàn bộ về mẹ sao!

“Mịch Nhi, con làm sao vậy?” Thấy ánh mắt con gái đã bắt đầu hoảng hốt, Tố Tâm liền lôi kéo cánh tay Mịch Nhi nói, “Mẹ biết con tạm thời không tiếp thu nổi chuyện này, con cũng không phải miễn cưỡng mình như vậy! Chuyện này nói rất dài dòng, không bằng giống như dì con nói, chúng ta cùng đi ra ngoài nói chuyện, vậy thì thế nào?”

“Như vậy cũng tốt.” Mục Thần gật đầu, anh nhẹ nhàng đưa hai tay ra, muôn ôm lấy Mịch Nhi, “Mịch Nhi, chúng ta. . . . . .”

Mịch Nhi vẫn mang bộ mặt mất hồn, thân thể nhỏ nhắn lại theo bản năng né tránh.

Cô bé rúc vào trong lòng mẹ, thân thể nói lên nội tâm phức tạp, cô bé không có cách nào có thể tiếp xúc thân mật với người được coi là “Cha” xuất hiện.

“Mịch Nhi . . . . . .” Cánh tay Mục Thần nắm lấy không khí, tiếng nói nỉ non không thể che giấu được sự mất mác.

Tố Tâm ôm lấy Mịch Nhi, nhìn Mục Thần một cái, nhẹ giọng nói: “Mục Thần, em và Mịch Nhi sẽ đi ra ngoài, anh có gì muốn hỏi, cứ tới đây nói chuyện.” Sau đó dịu dàng nói với con gái, “Mịch Nhi, con đừng sợ, đó thật sự là cha của con, có lẽ, con cũng nên tìm hiểu một chút. . . . . .”

“Anh sẽ đi ra ngoài cùng hai người.” Mục thần thất bại nhìn con gái tránh né mình, thở dài: “Đúng vậy Mịch Nhi, sau này chúng ta sẽ có nhiều thời gian từ từ hiểu rõ. . . . . .”

Nói xong, anh cũng đi theo sau, muốn đi ra khỏi phòng.

“Chờ một chút!” Tiểu Bạch chợt gọi ba người một nhà họ lại, nâng cao lồng ngực đi về phía trước, “Mịch Nhi đã là người của con rồi, vì bảo vệ em ấy, con muốn đi cùng! Về chuyện của em ấy,con cũng đều phải biết!”


truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.