CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 24 - HÂN NHƯ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
truyenhoangdung |
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 24:
Nhi cố chen chân lên xe bus và tìm cho mình một chỗ đứng.
Ôn bài đến gần sáng mới chợp mắt một chút nên vừa lên xe là cô lại buồn ngủ,
hai mắt cứ ríu lại không tài nào mở ra được. Xe chật như nêm, có tiếng ai đó kêu
lên vì bị dẵm vào chân. Một tay bám vào thành ghế, một tay bám lên trên chỗ tay
cầm, cô lim lim ngủ. Đang trong trạng thái mơ mơ tỉnh tỉnh, cô bị giật mình bởi
một tiếng hét chói tai ở ngay bên cạnh. Không chỉ có cô, mà những người xung
quanh đều bị tiếng hét đó thu hút. Ngay phía sau cô, một người đang bị bẻ ngoặt
một cánh tay ra sau lưng, mặt nhăn như khỉ phải ớt, và người khóa tay hắn còn
làm cô giật mình hơn. Long đang đứng đó, đúng là anh. Anh dùng tay còn lại gỡ ở
tay của hắn ra một chiếc điện thoại, chính là điện thoại của cô. Thảo Nhi sửng
sốt không nói được câu gì khi anh đưa cho cô chiếc điện thoại.
Người phụ xe rẽ
đám đông hiếu kì đang vây quanh ba người, lắc đầu nói:
- Cứ phải thế này chúng nó mới sợ.
Rồi anh ta rướn cổ nói với người lái xe:
- Mở cửa xe anh ơi.
Chiếc xe đi chậm lại và cửa sau mở ra. Người phụ xe
nói với Long:
- Anh tống nó xuống xe đi. Bọn này lần sau không cho
lên xe nữa.
Long dường như không đồng tình với cách giải quyết đó,
anh quắc mắt không nói. Nhưng nghĩ sao, sau đó anh đẩy tên móc túi xuống, hơi gằn
giọng:
- Cút.
Mọi ánh mắt lúc này vẫn đang chú ý vào Long. Thực ra
ngay từ đầu sự xuất hiện của anh cũng làm nhiều người phải chú ý, nhất là các
cô nàng, chốc chốc họ lại liếc anh một cái. Long đứng ngay sau Nhi, cô muốn quay
lại để cảm ơn anh một tiếng, nhưng cứ nghĩ lại việc tối hôm trước, cô không tài
nào có thể đối mặt với anh được. Cô cũng đang thắc mắc tại sao một người như
anh lại xuất hiện ở trên xe bus, một loại phương tiện mà có lẽ đã sớm không có
trong đầu họ rồi. Nếu anh không lên chiếc xe này và không đứng cạnh cô thì có lẽ
hôm nay cô đã bị móc mất điện thoại rồi.
Đến tận khi xuống xe, Thảo Nhi cũng không biết nói gì
để cảm ơn Long. Thành ra ngoài việc nhìn anh bằng một ánh mắt cảm kích chân
thành trước khi lách qua anh để ra cửa xe thì cô chẳng làm được gì cả. Xuống
xe, vừa định quay người đi thì cô thấy Long lao xuống rất nhanh trước khi cửa
xe đóng lại. Cô định lên tiếng hỏi thì thấy anh lao về phía gốc cây và bắt đầu
nôn thốc nôn tháo. Cô điếng người trước tình huống bất ngờ và dở khóc dở cười
này. Đưa cho anh túi khăn ướt, cô hỏi:
- Anh không sao chứ? Sáng nay anh ăn gì mà nôn ra nhiều
thế? Chắc anh ăn phải thức ăn không vệ sinh rồi.
Vài người đi qua trố mắt nhìn hai người và có người
che miệng lại cười. Bình thường sẽ là cảnh một cô gái mặt đỏ bừng bừng, nôn thốc
nôn tháo vì bị say xe, đằng này thì lại là một anh chàng cao lớn, còn cô gái bé
nhỏ thì ngồi bên cạnh anh ta trông chừng đầy lo lắng.
Một lúc sau, Long đứng dậy, mặt mũi tái mét một cách
đáng thương. Anh nhìn cô, có lẽ hơi ngượng khi bị cô chứng kiến cảnh vừa rồi
nên anh quay người định đi luôn. Thảo Nhi chạy theo:
- Khoan đã, anh đi đâu vậy? Chí ít cũng để tôi mời anh
một tách café coi như cảm ơn anh chứ?
- Cứ làm việc của cô đi…
Long không dừng bước, nhưng
sải chân đã ngắn lại.
- Tôi thật lòng muốn cảm ơn anh mà.
Long dừng lại khi bị cô vượt lên chặn đầu. Lần đầu
tiên từ sau buổi tối hôm đó, hai người mới lại nhìn vào mắt nhau.
- Trong trường tôi có một quán café không tồi đâu,
chúng ta vào đó nhé!
Cô nói và kéo tay anh đi, như thể nếu cô buông tay ra
thì anh sẽ chạy mất vậy.
Chọn một bàn nhìn ra hồ sen đang vào mùa hoa trong
quán café Minh Anh, cô gọi café cho anh, sinh tố cho mình và một chiếc bánh
pizza nhỏ. Cô nhìn anh tươi tỉnh nói:
- Bình thường tôi không ăn xa xỉ thế này đâu. Nhưng
hôm nay để cám ơn anh nên coi như biệt lệ đấy.
Long liếc nhìn cô không đáp. Quen với thái độ dửng
dưng, lạnh lùng đó rồi nên cô vẫn bình thản coi như không. Dạo này anh có vẻ
khác trước, khác ở điểm nào thì chính cô cũng không thể nói ra thành từ ngữ
chính xác được. Vẫn phong cách ăn mặc rất riêng và cá tính, vẫn ánh mắt không
ngôn ngữ, khô khốc, vậy mà cô vẫn thấy có gì đó không khớp với Long thường
ngày.
- Chắc sau trận vừa rồi anh chẳng còn gì trong bụng
đâu nhỉ? Ăn hết đấy nhé!
- Tôi ói không phải vì ngộ độc…
Anh chống chế.
- Thế tại sao?
Cô bẻ một miếng pizza và liếc nhìn
anh.
- Tôi bị say xe bus.
Anh bối rối đáp.
- Sao?
Cô trố mắt kinh ngạc.
- Anh bị say xe bus á?
Cô ngẫm nghĩ rồi bật cười thành tiếng:
- Tay đua xe như anh mà biết say xe sao?
- Tôi không đi được trên những chiếc xe có quá nhiều
hơi người, đặc biệt là xe bus.
- Anh đang khoe cái thói công tử bột của anh đấy à?
Thôi, ăn đi…
Cô dứ miếng bánh vừa bẻ về phía anh.
Long miễn cưỡng cầm lấy miếng bánh. Anh nhìn cô đang cầm
một miếng bánh khác, ngoạm một miếng thật to và ăn ngon lành. Đôi lông mày lúc
nào cũng chau lại của anh giãn ra, và hình như đôi mắt anh, lần đầu tiên, biết
cười.
- Thế nào, mùi vị cũng được đấy chứ?
Cô nhìn anh hỏi.
- Bình thường…
Long đáp không buồn giấu diếm.
- Anh đúng là vô tâm, người ta mời anh thì anh cũng phải
cảm ơn lấy một câu chứ, hoặc ít nhất cũng phải khen để đối phương vui lòng…
- Tự cô kéo tôi vào đây đấy chứ…
Anh điềm nhiên nhấp
một ngụm café.
- Phải rồi, anh lúc nào chẳng đúng.
Cô chun mũi
- Mà tại
sao không đi được xe bus anh còn bon chen leo lên làm gì? Không phải anh lên
theo tôi đấy chứ?
Hiếm khi Thảo Nhi ăn nói mạnh bạo và chủ động như thế.
Cô cũng không hiểu tại sao cô lại dám hỏi bông đùa anh như thế.
- Đúng vậy. Tôi đi theo cô.
Thảo Nhi sửng sốt vì câu trả lời đến nỗi suýt làm rơi
miếng bánh đang kề bên miệng. Cô hỏi chỉ để vui, không nghĩ rằng câu trả lời lại
đúng. Cô cứ nghĩ anh sẽ giãy nảy lên, sẽ chối đây đẩy, và cô muốn thấy khi Long
phản ứng như thế trông anh sẽ như thế nào? Nhưng hình như lúc nào anh cũng
không suy nghĩ theo sự nắm bắt của cô…
- Chắc cô lại muốn hỏi tôi tại sao chứ gì?
Anh nhếch
mép, dường như đoán được suy nghĩ của cô.
- Đừng có nghĩ bậy bạ…
- Tôi suy nghĩ bậy bạ hồi nào.
Cô hốt hoảng phản ứng
lại.
- À, vậy chắc tôi đoán nhầm.
Anh nhún vai.
- Nhưng anh không thể nói tại sao anh đi theo tôi được
à?
Cô hạ giọng năn nỉ.
- Tôi ăn xong rồi, tôi phải đi đây.
Anh nói một câu
làm cô có cảm giác như bước hẫng. Nói gì thì nói, cô vẫn không làm sao thích
nghi được với cách nói đâm ngang của anh, chẳng theo một quy luật nào hết.
- Nếu anh thích đi thì tôi không giữ được.
Cô lắc đầu.
- Vậy cô cứ từ từ ăn nhé! Cảm ơn vì đã mời tôi bữa
sáng.
Long đứng dậy, đi vào trong rửa tay rồi đi thẳng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment