CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 23 - HÂN NHƯ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
truyenhoangdung |
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 23:
Café Jimmy nhanh chóng trở thành một thương hiệu có tiếng
ở Hà thành, là nơi những dân chơi nổi tiếng đổ bộ về rất đông. Đội ngũ nhân
viên được quản lý Trung đào tạo bài bản hơn. Thảo Nhi được Trung cho phép học
pha chế rượu từ hai nhân viên pha rượu lão luyện anh mới tìm về được.
- Này…
Thảo Nhi vừa đặt ly café xuống bàn cho khách
đang chơi bi da thì nghe tiếng gọi giật lại.
- Tao gọi bia chứ có gọi cái thứ
quê mùa này đâu.
Cô xin lỗi khách và lại đặt tách café vào khay mang
đi. Nhưng gã vừa lên tiếng ấy đã gọi giật lại, hình như hắn đang say. Hắn nhìn
cô từ đầu tới chân bằng cặp mắt háo sắc rồi đưa tay bẹo má cô.
- Sao giờ anh mới thấy em ở đây nhỉ? Đi bay với anh
nào. Yên tâm, tiền em làm ở đây bao nhiêu anh trả gấp 10 lần cho xem.
Mấy tên bạn chơi cùng hắn cười ré lên khoái trá. Thảo
Nhi lùi lại nhưng hắn đã nhanh tay giữ lấy vai cô:
- Hê hê… chạy đi đâu được hả em? Đi với anh nào, thôi
không chơi nữa…
Hắn vung tay nói với đám bạn chơi. Nhưng rồi hắn im bặt,
tất cả sựng lại, không ai cười nữa, sau đó là giọng nói rất nhanh và lạnh:
- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra.
Thảo Nhi suýt thốt lên khi người đứng phía sau cô
không phải ai xa lạ, chính là Tùng và Huy Khánh. Một đầu cây gậy bi da trên tay
Tùng đặt lên vai hắn.
Có hơi men trong người, gã kia quay lại, hất cây gậy
ra cười gằn.
- Mày là thằng nào? Cút đi trước khi ông đá cho mấy
cái vào đít bây giờ.
- Mày say rồi Dân…
Một gã bạn nhìn thái độ trên mặt
Khánh và Tùng, chạy lại khoác vai tên bạn.
- Đi về thôi.
- Ai bảo say…
Gã điên tiết hất tay thằng bạn ra.
- Tao
say cũng không thể để nó làm nhục tao như thế được. Mày…
Gã chỉ vào Tùng.
- Mày
thích chơi gì đây? Biết tao là ai không?
Không riêng gì Tùng hay Khánh, mà tất cả những người ở
đó đều trố mắt nhìn cái kẻ bất lịch sự đang cố tình kiếm chuyện này. Ở đây có rất
nhiều người biết đến Huy Khánh, vì vậy họ háo hức chờ đợi một câu chuyện hay sắp
diễn ra. Nhưng không giống những người đó tưởng tượng, khi Tùng vẫn còn đang đứng
nguyên tại chỗ thì Trung bước đến. Anh nghe ra mọi chuyện, không nói câu gì mà
lẳng lặng bước đến bên gã say xỉn, nói thầm vào tai gã điều gì đó. Mọi người thấy
hắn luống cuống, mặt hơi biến sắc. Hắn quay về phía Tùng, cúi đầu lí nhí:
- Tôi xin lỗi, do tôi say quá nên không chú ý lời nói.
Mong hai anh bỏ qua cho tôi.
Rồi hắn quay người định bước đi. Nhưng Trung lại lên
tiếng:
- Tôi tuyệt đối không bao giờ để nhân viên của tôi phải
chịu thiệt thòi, vì vậy, tôi nghĩ anh nên có một lời xin lỗi với cô ấy.
Phải nói là Thảo Nhi chưa từng gặp một quản lý nào lại
đối xử với khách hàng của mình bằng thái độ ấy. Thông thường thì dù đúng hay
sai, nhân viên nhà hàng cũng phải đưa ra lời xin lỗi để không làm mất lòng
khách, còn Trung thì xem nhẹ việc đó. Lời của Trung nhẹ nhàng nhưng lại rất có
uy, kết quả là ngay lập tức, Thảo Nhi nhận được lời xin lỗi của hắn. Cô không
còn để bụng chuyện ban nãy nữa. Việc Tùng, Huy Khánh và thậm chí cả quản lý
Trung ra mặt giúp làm cô cảm thấy hả hê lắm rồi. Nhưng rồi cô lại thắc mắc một
chuyện khác nữa, tại sao Khánh và Tùng lại có mặt ở nhà hàng của kẻ đã từng có
ý định hãm hại bạn thân của họ? Liệu họ đến đây chỉ để chơi hay còn mục đích
nào khác nữa? Long liệu có biết chuyện này không?
Nghĩ đến Long, cô thầm hỏi không biết cánh tay của anh
đã khỏi hẳn chưa? Thâm tâm cô không thể phủ nhận rằng cô mong gặp anh biết chừng
nào. Nỗi mong nhớ làm cô quay quắt cả cõi lòng. Dù anh đã lạnh lùng thế nào, dù
tình cảm của anh thế nào, cô cũng không thể ngừng nghĩ đến anh.
Giữa lúc cô đang băn khoăn giữa những câu hỏi đó thì
Khánh đến. Lâu lắm rồi cô cũng không gặp anh, hay nói đúng hơn là cô tránh mặt
anh, nhất là từ sau cái đêm bị Long từ chối. Cô xấu hổ với tình cảm của anh
dành cho mình.
Khánh đến ngồi trên ghế, trước mặt cô, nhìn cô hồi lâu
rồi nhún vai cười, làm cô hơi bất ngờ:
- Anh cứ nghĩ sẽ thật khó để đối diện với em, nhưng
cũng không khó khăn lắm. Em làm ở đây lâu chưa?
- Từ đầu năm cơ ạ.
Cô thấy anh có vẻ ổn nên cảm thấy
bình tâm hơn.
- Em không ngờ lại gặp anh ở đây.
- Sao lại không ngờ?
Anh ngạc nhiên.
Nghĩ đến mối mâu thuẫn giữa ông chủ mình và Long, cô
nhún vai:
- Không có gì… Anh uống gì?
- Hôm nay anh không thích uống rượu, cho anh một ly
café đi.
Cô cảm thấy thật tốt khi lại có thể nói chuyện bình
thường được với Khánh. Nhưng liệu anh có biết những gì cô đã nói với Long vào
cái đêm mưa ấy không? Nếu anh biết thì anh sẽ nghĩ về cô như thế nào đây? Liệu
anh có nghĩ rằng cô yêu Long chỉ vì cái vẻ ngoài hào nhoáng cũng như thú chơi
xa xỉ của Long hay không?
Tiếng Khánh lần nữa làm cô giật mình:
- Công việc ở đây tốt chứ? Anh thấy em làm ở đây không
ổn chút nào, như hồi nãy, nếu Tùng không lên tiếng thì em sẽ xử trí thế nào?
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, cô mỉm cười:
- Anh thấy đấy, sếp của tụi em đâu có để nhân viên của
anh ấy thiệt thòi đâu.
- Nhưng cũng có những người mà cậu ta không thể vươn
tay tới được. Nhưng thôi, ở đây cũng có khi là một chuyện hay.
Ngập ngừng mãi, cô mới cất tiếng hỏi được:
- Anh Long sao rồi ạ? Tay của anh ấy đã khỏi hẳn chưa
anh?
- Nó đã không sao rồi.
Khánh đáp một cách tự nhiên và
không chút mảy may để ý đến thái độ khác lạ của cô khi nhắc đến bạn mình, hoặc
là anh đã cố tình không thấy.
- Nó đi Sài Gòn từ hôm qua để bảo dưỡng cho Silver
Wings. Đợt này chắc Silver Wings phải nghỉ dài dài rồi. Anh ngạc nhiên là nó đã
không làm gì quá đáng với cái kẻ đã động đến chiếc xe yêu quý của nó. Silver
Wings là món quà sinh nhật mà cô Hương Lan đã tặng cho nó nên nó rất coi trọng
chiếc xe đó, hơn bất kì vật gì mà nó có.
Thảo Nhi nhớ lại chuyện đêm hôm đó, nếu cô không vì bất
bình mà xen ngang thì biết đâu đã có một vụ án mạng. Nghĩ đến điều đó, cô thấy
lưng lạnh toát.
************
Kì thi nhanh chóng bắt đầu ngay sau chuyến du lịch của
lớp. Một tháng trời căng như dây đàn lại bắt đầu. Nhi chuyển sang làm ca chiều
để tối có thời gian ôn bài, và từ lúc chuyển ca làm, cô cũng không gặp lại
Khánh và Tùng nữa. Thỉnh thoảng Tú Linh gọi cô đi chơi để xả stress và cô đều
tranh thủ những lúc đó để hỏi thăm về Long. Anh đã trở ra Bắc, vẫn tiếp tục là
trung tâm bàn tán của những cô nàng chân dài, và là điểm nóng nhất trong những
bữa tiệc đình đám của bọn nhà giàu. Tú Linh có lần rủ cô đến một bữa tiệc như
thế nhưng cô từ chối ngay. Cô không phải là người dành cho những nơi như thế,
thậm chí đến thì chỉ làm trò cười cho cái tính cao ngạo của Long và đám bạn quý
tộc của anh ta. Cô cũng đã dần quên đi sự tổn thương trong lòng khi bị Long từ
chối tình cảm một cách lạnh nhạt, nhưng cô vẫn nghĩ về anh, và mỗi lần như thế,
cô đều cảm thây rất đau lòng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment