CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 12 - HÂN NHƯ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
truyenhoangdung |
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 12:
Thảo Nhi chưa nói gì thì anh ta đã nâng chân cô lên,
rót nguyên chai nước lạnh vào. Cái lạnh làm những dây thần kinh trên da giật giật,
cô khẽ rùng mình.
- Tôi tự làm được...
Cô giằng lấy bông từ tay anh ta
và lau lau quanh vết trầy xước. Sau đó cô cẩn thận dùng băng y tế quấn kín vết
thương.
Long lại đi từ trong ra với một chiếc ghế gấp.
- Tôi xong rồi. Cám ơn anh.
Không nói không rằng, anh ta tiến lại, nhấc cô lên một
lần nữa bằng đôi tay khỏe khoắn của mình rồi đặt cô vào chiếc ghế, nói :
- Bây giờ tôi bận rồi, cô làm ơn ngồi im đây không thì
ra ngoài kia kiếm chỗ nào mà ngồi.
- Tôi có thể đi được mà.
Cô đứng dậy nói.
- Tôi quay
ra đây không bạn tôi sẽ đi tìm.
Thảo Nhi trở về chỗ Trang mà không hiểu tại sao Long
có thể thay đổi nhanh như thế? Lúc thì lạnh như một tảng băng, lúc thì nóng như
một núi lửa sắp phun trào, lúc thì thô bạo, lúc lại rất nhẹ nhàng như một làn
gió mát khiến người khác thấy yên tâm đến kì lạ.
Cô đã kể với Trang về Khánh, nhưng tuyệt nhiên không
nói gì về Long. Đầu tiên là vì cô cảm thấy khó chịu khi nói về anh ta, còn sau
đó cô cảm thấy anh ta không cần thiết phải xuất hiện trong những cuộc buôn chuyện
của hai đứa. Nếu chẳng may anh ta biết cô nói xấu anh ta, kiểu gì anh ta cũng sẽ
trừng mắt và nhắc lại câu “nhiều chuyện không phải là một thói quen tốt”, cô
ghét cái kiểu ăn nói đó vì cho rằng như thế là anh ta đang coi thường cô. Trang
có hỏi về anh chàng đẹp trai mà cô đã nói chuyện trong gara ô tô Nguyễn Vũ,
nhưng cô chỉ nói là lần đầu gặp anh ta nên con bạn cũng chẳng hỏi gì thêm.
*********
Huy Khánh tháo cặp kính cận để trên bàn, day day sống
mũi cho tỉnh táo. Phòng Long vẫn im lặng. Tùng đã ở trong đó với cậu ta suốt 2
tiếng đồng hồ. Anh không biết Long đang có trò gì, nhưng việc hội kiến với Tùng
thì hẳn là rất quan trọng, vì hai người họ ít gặp nhau. Tùng có cuộc sống khác
biệt hoàn toàn với hai người, một cuộc sống thực sự trong lành, không bia rượu,
không đánh lộn, không có những mối tình chớp nhoáng. Hắn luôn là một kẻ “trí thức
mẫu mực” như Long hay nhạo báng.
Hải Long, Khánh và Tùng là bộ ba nổi tiếng một thời. Hải
Long là một người cao ngạo, Huy Khánh hào hoa, còn Tùng thì học rất giỏi. Hiện
nay Tùng là một trong những luật sư trẻ có tiếng của miền Bắc và đã có hẳn một
văn phòng tư vấn luật lớn.
Trong phòng Long lúc này, Tùng đang ngồi im trên ghế.
Long ngồi trong một góc tối, tay mân mê chiếc vòng đeo cổ, chính xác là chiếc
nhẫn bạch kim được lồng vào sợi dây chuyền ấy. Thỉnh thoảng ba viên kim cương nạm
trên mặt của chiếc nhẫn gặp ánh sáng lại lóe lên. Tùng không biết xuất xứ của
chiếc nhẫn ấy, chỉ biết mỗi lần cầm nó trên tay thì Long có vẻ như đang ở một
thế giới hoàn toàn khác, thu mình lại và lặng lẽ.
Một lúc sau, Tùng đứng dậy nói khẽ:
- Tao phải về đây. Việc của mày cứ để đấy tao giải quyết.
Lúc này Long mới ngẩng đầu lên, đôi mắt anh hình như
hơi buồn. Anh hờ hững đáp lại:
- Không cần đâu, mày cũng đâu rảnh rỗi gì. Tao cũng
không muốn kéo mày vào chuyện của tao.
- Vậy cũng được.
Tùng gật đầu miễn cưỡng
- Mày vẫn phải
cẩn thận đấy nhé! Xưa nay hắn chưa ngán ai, tay chân giang hồ của hắn cũng
không phải những hạng tầm thường. Mà tao vẫn thắc mắc, tại sao mày lại có hứng
thú với chuyện này thế. Nó không giống mày tí nào.
- Chỉ là một chút thích thú thôi.
Long nhổm dậy.
- Tao
làm vậy vì tao thích thế. Mà có bao giờ tao thích cái gì phải có lý do đâu.
- Nghe nói hội đua xe lại sắp đua à? Ở đâu vậy?
- Trường đua Ngư Long.
- Vậy à? Tao nhớ năm ngoái theo chúng mày lên Lang
Biang mà sợ gần chết.
- Đồ gan chuột nhắt. Thằng Khánh trông nó thế chứ gan
nó còn to hơn gan tao nhiều.
- Vâng.
Tùng ngửa cổ cười.
- Tao thua chúng mày, được
chưa? Thôi, nghỉ sớm đi, ông chủ. Chúc cho cái cơ ngơi đầu tiên của mày sớm hái
ra tiền nhé!
Tùng ra ngoài, khép cửa lại và đi sang phòng Khánh.
- Xong rồi à?
- Ừ, xong rồi, tao ghé qua chút rồi về. Long ở đây
cùng mày lâu chưa?
- Cũng một thời gian rồi. Tao không thích nó lang
thang ở những chỗ khác, với một người như nó là rất nguy hiểm.
- Dạo gần đây có gì mới không?
- Mày muốn hỏi chuyện gì?
Khánh chau mày hỏi lại.
- Có phải có một cô gái nào đó không?
Khánh bật cười:
- Sao mày lại cho rằng đó là một cô gái?
- Vì thái độ của nó như vậy chỉ có thể là bị tác động
từ một cô gái. Hay chính là người đã cứu nó lần vừa rồi?
Huy Khánh suy nghĩ hồi lâu rồi nói bằng thái độ nghiêm
túc:
- Tao không biết chuyện gì, nhưng tao sẽ không để cô
bé ấy thuộc về nó. Nó sẽ làm khổ cô ấy.
- Vì sao?
- Vì cả mày và tao đều thừa hiểu là không bao giờ Long
quên được Linh cũng như My Vân mà.
- Hay là vì mày cũng có tình cảm với cô bé ấy? Linh
trong lòng nó là một vết thương nhức nhối, nó dằn vặt nó, nhưng không phải là
người có thể đem trái tim nó xuống mộ cùng. My Vân lại càng không thể níu giữ
được trái tim nó, huống hồ cô ta chính là người đã bỏ rơi nó khi nó cần cô ta
nhất.
- Nhưng cô bé này lại chẳng có gì nổi bật có thể khiến
cho nó phải thay đổi cả.
- Mày có vẻ hiểu cô ta nhỉ? Đúng là mày cũng đang có
tình cảm với người này rồi. Không phải mày muốn thay đổi khẩu vị đấy chứ? Vì so
với Long, tiêu chuẩn mày yêu cầu còn cao hơn cơ mà.
- Tao không rõ, chỉ là không thể không nghĩ đến cô ấy.
Một cô bé bình thường nhưng lại vô cùng thú vị và tràn đầy sức sống.
- Nếu cả mày và Long cùng yêu cô ta thì sao?
- Tao không tin Long thích Thảo Nhi.
- Nghe có vẻ thú vị đấy. Mong là hai đứa mày đừng có
vì một cô gái mà mất tình cảm anh em.
- Mà Long gọi mày đến có chuyện gì thế?
Khánh chuyển
chủ đề.
- À, nó muốn kinh doanh.
- Hả?
Huy Khánh trố mắt ngạc nhiên.
- Nó mà cũng có
ngày ra mặt làm ăn cơ à?
- Thì chơi dài mãi đâu được. Rồi có ngày nó cũng phải
đi cày mà nuôi vợ con chứ. Thấy nó nghiêm túc nên tao không dám gàn. Thế nên
tao mới nghĩ có cô gái nào đó khiến nó thay đổi như thế.
Tùng không nán lại chỗ Huy Khánh quá lâu. Khánh rõ
ràng bị những lời của Tùng tác động. Trước đây anh vẫn luôn cho rằng mình chỉ
nhất thời bị cá tính của Nhi thu hút, nhưng khi Tùng nói rằng Long đang thay đổi
vì một cô gái nào đó, anh lại thấy sợ và lòng ích kỉ tự nhiên trỗi dậy. Anh
không muốn cô thuộc về một người nào khác. Hình như đó không còn là sự thích
thú đơn thuần nữa, chưa bao giờ anh thấy mình thế này, chưa bao giờ anh lại
mong gặp lại một cô gái nào đó nhiều như Thảo Nhi. Chưa bao giờ anh lấy hết lý
do này đến lý do khác để chủ động đến tìm người con gái nào. Cũng chưa bao giờ
anh lại lo lắng rằng một ngày anh và Long cùng thích một cô gái, vì nếu có thể,
thì anh sẵn sàng nhường cho Long. Anh biết Long tính hiếu thắng, muốn có gì là
phải có cho bằng được, nhưng anh không muốn nhường Thảo Nhi. Không chỉ vì yêu,
mà còn vì không muốn người như cô bé bị tổn thương.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment