CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 11 - HÂN NHƯ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
truyenhoangdung |
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 11:
Ngồi sau xe Trang, Nhi sốt ruột hỏi:
- Mày có chắc là cái xưởng xe đó ở đây không?
- Chắc mà, chị Lam nói nó ở khu này. Bạn chị ấy làm ở
đó nên chị ấy rất tin tưởng.
Chuyện là bà chị gái của Trang nhờ hai đứa nó đi sửa giúp
tay phanh của chiếc xe Vespa ở một cửa hàng quen, và hứa trả công cho mỗi đứa một
tấm thẻ làm tóc miễn phí ở cửa hàng của chị. Trang khoái chí nhận lời ngay, còn
Thảo Nhi đi vì con bạn cứ nài nỉ cô đi cùng cho vui. Đột nhiên cô nhìn thấy
phía bên kia đường tấm biển hiệu: “Nguyễn Vũ gara”. Nó có hai cửa nhưng một cửa
đóng kín, tấm biển hiệu thì bị che bởi những tán lá của cây dâu da. Cô vội chỉ:
- Kia kìa.
- Đâu…?
Trang cũng nhìn ra ngay cái cửa hàng sửa xe đó. Nó rẽ
sang đường và quay đầu xe lại. Nhưng khi đến trước cửa, không hiểu sao Trang
không dừng xe mà tông thẳng vào gốc cây dâu da trước cửa gara cái uỳnh. Cả hai
chỉ kịp hét lên một tiếng và đổ nhào ra. Trang kịp nhảy ra, còn cô thì bị nó đổ
vào chân đau đến tê người. Thấy có người là hét ngoài cửa, hai người ở trong
gara chạy ra. Rồi một người nhận ra Trang, toét miệng cười:
- Hai cô cũng khéo ngã ghê nhỉ? Đổ xe ở đây thì đỡ mất
công dắt bộ rồi. Em không sao chứ?
Anh chàng này là bạn của chị Lam nên quen Trang là điều
hiển nhiên. Anh ta dựng chiếc xe lên và kéo cô đứng dậy.
- Không sao đâu anh.
Cô lắc đầu nhưng thực sự thấy đầu
gối và ống đồng đau rát vô cùng.
- Tại cái dây phanh chết tiệt này làm tao ngã.
Trang
cay cú đá bốp vào chiếc xe.
Anh Lâm, bạn chị Lam cười quay sang nói với người bên
cạnh:
- Ông dắt nó vào giúp tôi với. Hai em vào đây.
Gara Nguyễn Vũ khác hẳn với vẻ bề ngoài nghèo nàn của
nó, bên trong rộng rãi và sạch sẽ vô cùng. Cả gara được chia làm 2 khu, một bên
sửa xe máy, còn một bên sửa ô tô. Không có thợ nào ở bên khu ô tô cả. Một trong
ban chiếc ô tô làm cô phải giật mình. Một chiếc xe mà bất cứ ai lần đầu nhìn thấy
đều phải há hốc mồm vì vẻ đẹp của nó. Cô tập tễnh tiến về phía chiếc xe.
Không biết có phải nghe Huy Khánh nói quá nhiều không
mà cô cũng đâm ra mê mẩn với các loại xe hơi. Chiếc xe ở cuối gara này đẹp chưa
từng thấy, thậm chí màu vàng chói chang của Prince Sun cũng bị nó làm cho lu mờ.
Nó màu bạc, hai cánh cửa dưới có hai sọc đen lớn, rất đơn giản nhưng cũng không
kém phần cá tính. Nó có vẻ đẹp như của một thiên thần vậy. Bàn tay cô lướt lên
trên mui xe, và cô khẽ thốt lên:
- Silver Wings.
Có tiếng lục cục phát ra từ dưới gầm xe khiến cô giật
mình lùi bước. Và từ dưới gầm xe đã được nâng cao, một người ăn mặc bụi bặm
chui ra. Cô thốt lên định tránh mặt nhưng anh ta đã nhìn thấy cô. Long cũng ngạc
nhiên không thua gì cô. Nhìn cô bằng ánh mắt tò mò và pha chút khó hiểu, nhưng
ngay sau đó anh ta tự cười và nói:
- Tôi quên mất là Khánh và cô vẫn hay gặp nhau.
Như một đứa trẻ bị bắt quả tang khi ăn vụng, cô đỏ mặt
ngượng ngùng.
- Tại sao cô lại có mặt ở đây?
Thảo Nhi nhìn về phía Trang, nói:
- Tôi đến đây cùng bạn. Chị gái nó nhờ chúng tôi mang
xe đến đây sửa. Anh là thợ sửa xe ở đây à?
Long tháo găng tay, cởi áo bảo hộ đầy dầu nhớt ra và vắt
nó lên một hộp dụng cụ gần đó. Có cho tiền cô cũng không dám tin rằng gã trắng
trẻo đẹp trai đang đứng trước cô lại biết làm một nghề như nghề sửa xe. Long
không trả lời ngay mà anh bật nắp một lon nước ngọt đưa cho cô. Thảo Nhi lắc đầu
từ chối. Anh ta ngửa cổ uống liền một hơi cạn lon nước. Một lúc sau anh ta đưa
tay mướt nhẹ lên mui xe, nhìn nó với ánh mắt thích thú.
- Sao cô nghĩ nó là Silver Wings?
- Tự nhiên thấy nó giống thiên thần thôi. Nó đẹp thật
đấy, nhưng nó bị hỏng gì à?
- Không, chỉ là kiểm tra lại mọi thứ trước khi chính
thức bước vào cuộc đua thôi.
- Nó dùng để đua sao?
- Đúng vậy.
- Anh Khánh có tham gia cuộc đua này không?
- Tất nhiên.
Long nhún vai
- Nó mà không tham gia thì
cuộc đua còn có ý nghĩa gì nữa. Sao? Lo lắng cho nó à? Khánh không chỉ là một
bác sĩ giỏi, nó còn là một tay đua cự phách đấy.
Dường như bị nói trúng suy nghĩ, cô chuyển chủ đề:
- Những vết thương của anh không sao rồi chứ?
- Không sao.
Đột nhiên anh chuyển giọng lạnh lùng.
-
Tôi phải làm việc rồi, cô ra chỗ khác đi.
Nhi quay người bước đi, lòng bực bội vì hắn đã dám đuổi
cô thẳng thừng như thế. Nhưng ngay lập tức, hắn đã chộp lấy khuỷu tay cô, giật
lại, hỏi:
- Chân cô làm sao vậy?
Cô cúi nhìn cái chân đau của mình, nhăn mặt:
- Chúng tôi vừa bị ngã ở ngoài cửa, không sao đâu.
Long im lặng ngẫm nghĩ thế nảo rồi cúi người, bế bổng
cô lên và đặt cô ngồi lên mui chiếc xe bạc. Thảo Nhi ngượng quá định kêu lên
nhưng anh ta đã nhấc chân cô lên và kéo ống quần nghe cái “soạt” một cách thô bạo.
Thảo Nhi đau đến tái người đi, cô vội bám vào vai anh ta cho khỏi ngã. Hải Long
nhìn vết thương từ đầu gối cô kéo xuống đến tận giữa ống đồng, cau mày:
- Cô nghĩ gì mà để mặc nó vậy?
- Chính bản thân anh còn không quan tâm đến mình cơ
mà, trách tôi làm gì.
Cô đáp lại sự quan tâm của anh ta bằng một thái độ còn
hơn là xẵng.
- Cô cho là chúng ta giống nhau à? Tôi để mặc cũng chẳng
sao, nhưng cô để mặc thế này sẽ có người đau lòng đấy.
- Có gì khác đâu. Anh không nghĩ là cũng sẽ có người
lo lắng cho anh không kém à ? Anh Khánh vì lo cho anh mà bất đắc dĩ mới đến tìm
tôi đấy.
- Bất đắc dĩ ư?
Long nhếch mép cười
- Cô nghĩ đơn giản
thật...
- Ý anh là gì?
Long không đáp. Anh đi vào căn phòng phía trong, rồi
mang ra một chai nước lạnh và một hộp gì đó trông giống hộp cứu thương.
- Rửa vết thương đi, ở đây không có cồn, nước đá sẽ
làm cô không còn cảm giác đau nữa. Sau đó lấy bông và băng trong này quấn tạm
vào, tôi không có thuốc.
- Không cần mà, nếu đổ nước ra đây sẽ ướt chiếc xe và
sàn mất...
- Cô bướng bỉnh nhỉ... Có làm không hay để tôi làm,
tôi mà làm sẽ đau lắm đấy.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment