CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 09 - HÂN NHƯ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
truyenhoangdung |
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 09:
Long bấm nhẹ một nút và cánh cửa xe phía trước tự động
mở ra. Hơi lạnh trong xe làm cô thoáng rùng mình. Đưa tay chỉnh lại điều hòa,
anh quay sang hỏi cô:
- Cô mà cũng dám đi xe ôm à?
- Sợ gì?
Cô quay sang nhìn anh ta vẻ ngạc nhiên. Hình
như đã không có vụ đánh lộn nào xảy ra, vì toàn thân anh có vẻ lành lặn.
- Đôi khi những kẻ như Năm Đại Bàng không nguy hiểm bằng
một gã xe ôm đâu. Cô ngây thơ quá đấy.
- Không phải tôi ngây thơ.
Cô cãi lại
- Trong 10 người
xe ôm mới có 1 kẻ xấu, còn trong 10 người như các anh thì chẳng có người nào tốt
đẹp cả.
Long không muốn duy trì cái không khí lúc nào cũng
căng như dây đàn với cô chút nào, anh bật nhạc. “Goodbye” của Air Supply. Nhi với
lấy cuốn tạp chí để ở trước mặt, một tạp chí về xe hơi. Hình như Huy Khánh có
thú nghiên cứu xe hơi thì phải. Cô không biết chiếc xe vàng cam này thuộc dòng
xe nào vì cô mù tịt lĩnh vực đó, nhưng chỉ cần nhìn những mẫu xe trong này và
đem ra so sánh, cô biết mình đang ngồi trong một tài sản khổng lồ.
Kể ra thì những
anh chàng nhà giàu cũng có những sở thích xa xỉ thật. Long nhìn sang, hỏi:
- Cô cũng thích tìm hiểu về xe ư?
- Không. Tôi mù tịt về chúng.
Thảo Nhi đáp, mắt không
rời những trang tạp chí.
- Nhưng chúng thực sự rất đẹp.
- Cô có biết tên của chiếc xe này không?
Nhi lắc đầu lần thứ hai.
- Chiếc Ferrari F430. Tên của nó là Scuderia, nhưng về
đây thì nó có tên là Prince Sun.
- Vì nó có màu vàng cam à?
- Cũng một phần. Một phần khác là vì nó trông kiêu
hãnh, có chút đẹp lãng mạn của một anh chàng hoàng tử trong truyện cổ tích. Nó
là một trong bảy chiếc xe thể thao nổi tiếng nhất Việt Nam.
- Anh cũng có vẻ mê xe giống bạn anh nhỉ?
Long quay sang nhìn cô với vẻ hơi ngạc nhiên. Nhưng rồi
anh hiểu ra vấn đề ngay và bật cười:
- À phải, dĩ nhiên. Khánh cũng là một kẻ mê xe điên đảo
mà.
- Anh với anh ấy là bạn thân mà anh không học được gì
tốt đẹp từ anh ấy à?
- Bình sinh chỉ có tôi đi ảnh hưởng người khác chú làm
gì có chuyện tôi bị ảnh hưởng từ người ta.
Long nói bằng giọng cao ngạo mà cô
rất ghét.
- Cô có vẻ thần tượng nó quá nhỉ?
Thảo Nhi im lặng, cúi đầu đỏ mặt. Ánh mắt con người này
làm cô thấy sợ quá! Lúc thì hung dữ, cục cằn, lúc thì tàn nhẫn, có lúc lại làm
người khác đau vì sự sắc lạnh của nó, có lúc lại như một tấm gương đọc được y
nguyên những gì người ta nghĩ.
*********
Thảo Nhi bước đi chầm chậm ra bến xe. Sáng nay cô học
hai tiết cuối nhưng vì có việc cần lên thư viện nên cô đi từ tiết đầu. Thủy lại
đánh lẻ cùng Dũng. Hôm nay là thứ sáu, hai đứa có hẹn đi xem phim với nhau. Đã
một tuần trôi qua từ cái tối đầu tiên cô gặp Long, vậy mà cô có cảm tưởng như
đã từ lâu lắm.
Một chiếc xe chầm chậm tiến tới. Vài người đứng đợi xe
bus nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ. Chiếc xe màu vàng cam rất chói chang và kiêu
kì. Nó chính là Prince Sun. Cô nhận ra nó ngay và dường như cô cũng đoán được tại
sao nó dừng ở đây.
Huy Khánh ló đầu ra cười:
- Cô bé muốn quá giang chứ?
- Dạ không ạ, hôm nay em không vội.
Nhi cảm thấy hơi
ngại khi mọi người tập trung ánh mắt về phía cô.
Khánh là anh chàng đẹp trai, hào hoa, đủ để thu hút
ánh mắt của những cô nàng khó chiều nhất, ngay cả khi anh ta không đi cùng Prince
Sun. Huy Khánh cười, tiếp:
- Vậy lên xe anh đi, anh em mình đi uống café.
Và như thế là dù cô có vội hay không vội, Khánh vẫn
đưa được cô lên xe mà không cần nài nỉ hay ép buộc.
Từ trong xe nhìn ra bên ngoài, Nhi nhận ra người ta
nhìn chiếc xe với ánh mắt tò mò, và có chút gì đó thèm thuồng. Chắc Long không
ngoa khi nói rằng nó là một trong những siêu xe thể thao ở Việt Nam.
- Em cười gì vậy?
Anh bất chợt hỏi.
- Em nghĩ Prince Sun đúng như cái tên, đi đến đâu là
làm lu mờ những chiếc xe khác đến đấy.
- Chắc Long nói cho em biết tên của nó à?
Cô gật đầu cứng ngắc. Huy Khánh tiếp:
- Em mà nghe nó nói về xe cộ thì cả ngày không hết.
Thảo Nhi không chú tâm lắm đến lời nói của anh vì chiếc
xe đang đi vào hầm để xe của tòa cao ốc Silver. Trong hầm có rất nhiều xe hơi
mà vừa nhìn thấy cô đã phải há hốc mồm ra, chúng đẹp đến mê hồn. Mở cửa xe cho
cô là một anh chàng mặc quần áo bảo vệ. Anh ta nhìn cô từ đầu đến chân, thầm thắc
mắc về gu thẩm mĩ của Huy Khánh, vốn được coi là một anh chàng rất tinh tế.
“Anh ta kiếm đâu ra con bé nhà quê này thế nhỉ? Lại
còn bé loắt choắt và chẳng có gì nổi bật nữa chứ?”
Gã thầm nghĩ. Nhưng sau
cùng, gã vẫn tươi cười nói:
- Lần đầu mới thấy anh đưa chị đến đây thế này đấy.
- Đừng nói bậy.
Huy Khánh lập tức ngắt lời anh chàng
lắm điều. Anh nhìn khắp bãi đậu xe, và chỉ cần nhìn anh cũng biết ai đang có mặt
ở đây.
Chỉ vào một chiếc xe màu bạc ở cuối dãy, anh ngạc
nhiên:
- Con xe Nissan kia là của ai thế?
- Ối chà...
Tay bảo vệ thốt lên
- Anh tinh mắt thật đấy.
Em thì mãi mới nhận ra. Lúc đầu nhìn em cứ ngỡ nớ phải là anh em cùng nhà với
Silver Wings chứ. Mẹ kiếp...
Buông câu chửi thề xong anh ta gãi đầu vì nhận ra
còn có Thảo Nhi đang đứng đó.
- Nó là của bố Trung bên xây dựng đó. Tên nó là
Queen Moon. Bố này già rồi mà chịu chơi ra trò…
- Dân chơi xe nhìn thoáng cái là biết nó được tân
trang lại cố tình nhái cho giống Silver Wings mà. Nhưng vịt bầu thì mãi không
thể làm thiên nga được.
Thảo Nhi hơi choáng khi nghe Khánh nói thế. Chiếc xe
mà họ đang bàn đến là một chiếc xe bóng bẩy, rất đẹp và dĩ nhiên rất đắt tiền,
vậy mà chỉ đáng được so là vịt bầu với một chiếc xe khác.
Khánh thấy cô đứng ngây ra bèn kéo tay cô về phía
thang máy.
- Đây là đâu vậy?
- Một tụ điểm quen thuộc của dân chơi xe hơi thể thao
Hà Nội. Anh thích ăn sáng và uống café ở đây nên mời em đi cùng. Lâu rồi anh
cũng không đến đây, dạo này công việc ở phòng khám bận quá!
- Bận như vậy sao anh còn mời em đi uống café?
Cô thắc
mắc.
Huy Khánh không đáp vì cả hai đã bước vào đại sảnh lớn
của nhà hàng trên tầng cao nhất.
Một vài người ở các bàn và quầy rượu quay ra và lên tiếng
chào anh. Hình như ở đây ai cũng biết anh, nên cô cảm thấy mình hơi lạc lõng.
Những người trong này nhìn cũng biết toàn là dân chơi có tiếng ở Hà Nội, còn cô
chỉ là một con bé sinh viên tỉnh lẻ về đây học đại học, những nơi như thế này
cô còn không biết chứ đừng nói là bước chân vào. Đi cùng Khánh nên cô không thể
tránh khỏi những ánh mắt tò mò dõi theo và bàn tán. Cánh đàn ông thì ngạc
nhiên, còn các cô gái thì bàn tán xôn xao, có người thậm chí còn nhìn cô với
ánh mắt ghen tức, hằn học. Cô đâu có biết Huy Khánh được các cô gái ái mộ và
săn đón đến chừng nào đâu. Lại một chiếc bàn ở cuối phòng, nơi có thể nhìn ra
bên ngoài, phía dưới là phố xá đang vào giờ đông đúc.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment