CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 01 - HÂN NHƯ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
truyenhoangdung |
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 01
Thảo Nhi vừa
rẽ vào ngõ chợ thì có bốn chiếc xe máy chạy đến, rú ga ầm ĩ. Đám người vụt qua,
ánh sáng đèn điện từ quán ăn đầu ngõ hắt vào làm sáng lên những thanh kiếm dài,
những con dao và mã tấu mà những tên du côn đang cầm trên tay. Chúng gọi nhau í
ới, chia nhau tìm ai đó trong cái ngõ vắng này làm mấy bác bán hàng khuya ven
đường vội dạt vào hai bên. Chắc lại có vụ đâm chém, săn đuổi ai đó đây?
Cô thở dài
nghĩ vậy và rẽ vào cầu thang, đi lên tầng bốn. Cái cầu thang tối này nằm ngay
đầu ngõ nhưng không phải ai cũng nhìn ra nó khi đến đây lần đầu. Cô uể oải cố
bước những bước cuối cùng lên phòng trọ, lâu rồi cô mới có cảm giác mệt như
vậy. Cả buổi tối chạy bàn nên giờ đây, hai chân cô mỏi nhừ. Cuối tuần này cả
gia đình bác chủ nhà và ba người bạn cùng phòng của cô đều về quê hết, chỉ còn
mình cô ở lại.
Đang lần tìm
ổ khóa sau cánh cổng sắt nặng trịch, thình lình một tiếng “hự” vang lên,dù rất
nhỏ nhưng với Thảo Nhi cũng không khác gì một tiếng sét khiến cô phải thót tim.
Cô ngẩng đẩu nhìn vào bóng tối im lìm, nơi vừa phát ra tiếng kêu đó. Không gian
lại yên ắng như không hề có gì xảy ra. Cho rằng mình quá mệt nên bị ảo giác, cô
quay vào tiếp tục lần tìm ổ khóa, thì lần thứ hai, tiếng kêu ấy lại vang lên,
lần này rõ ràng là một tiếng rên nghe có vẻ vô cùng đau đớn. Toàn thân cô đột
nhiên run bắn, cái khóa chết tiệt sao hôm nay khó mở đến thế? Một mình giữa
bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ chiếc điện thoại đang cầm trên tay,
cô nghe lạnh hết cả người.
Tiếng rên
mỗi lúc một to hơn, nhưng chỉ được một chốc lại tắt lịm. Lấy hết dũng cảm, Thảo
Nhi bước lên tiếp, điện thoại hướng về phía trước để lấy ánh sáng. Chưa đến
tầng năm, cô thốt lên kinh hãi bởi phát hiện ra một thân hình nằm lù lù ngay
giữa chỗ chiếu nghỉ. Chân cô bị chôn cứng tại chỗ trước cảnh tượng này. Anh ta
nằm im, chắc là kẻ mà bọn du côn đang tìm ở dưới kia. Cô tiến lại gần, tay run
run, cô lay vai anh ta khẽ gọi. Đáp lại cô là tiếng rên đau đớn, cô vội rụt tay
lại như chạm phải điện. Dưới ánh đèn mờ, cô thấy áo anh ta bê bết máu. Đầu óc
cô bị bấn loạn lên và lúc này cô chẳng còn nhớ được số điện thoại cấp cứu là
bao nhiêu nữa. 114 hay 115?
- Gì thế
mày?- Hạnh trả lời cô bằng giọng ngái ngủ.
- Số điện
thoại của cấp cứu là 114 hay 115 hả mày?
Cô cuống quýt hỏi.
Nhưng chưa
kịp nghe Hạnh trả lời thì một bàn tay thò tới, giật phắt lấy chiếc điện thoại
từ tay cô. Anh chàng kia đã có vẻ hơi tỉnh. Cô trừng mắt:
- Muốn nằm
chết ở đây à?
- Im đi… Tôi
không chết đâu mà cô phải lo. Đi đi và để tôi yên.
Chỉ trong
vòng chưa đầy 10 phút mà những gì cô vừa trải qua còn nhiều hơn tất cả những
nỗi khiếp sợ trước đó mà cô từng đối mặt cộng lại, Thảo Nhi cảm thấy bực bội
với cái vẻ lỗ mãng, cục cằn ấy.
Cô đứng phắt
dậy, giật cái điện thoại ra khỏi tay anh ta. Cái giật vô tình của cô làm anh ta
kêu lên một cách đau đớn rồi lại nằm im. Lần này hình như anh ta ngất thật sự.
Cô dậm chân vừa bất lực, vừa thấy mình có trách nhiệm khi làm anh ta ngất đi
như thế, mặc dù chẳng phải tại cô thì nhìn anh ta cũng đã te tua lắm rồi. Sau một
hồi cân nhắc, cô lại cúi xuống:
- Này anh,
lánh tạm vào nhà tôi nhé!
Đáp lại câu
hỏi của cô chỉ có tiếng thở nặng nề và khó nhọc. Chợt bên dưới có tiếng mấy tên
giang hồ nói với nhau khi phát hiện ra cái cầu thang này. Cô vội xuống mở cửa
sẵn rồi quay trở lên dìu anh ta xuống. Đến tận sau này, cô cũng không thể giải
thích vì sao cô lại có thể làm được chuyện không tưởng đó. Anh ta chí ít cũng
phải cao đến 1m8, chân tay dềnh dàng không để đâu cho hết, còn bản thân cô thì
lại khá nhỏ bé và mảnh mai.
Đặt anh ta
nằm xuống giường xong, cô đứng dậy thở dốc, và tự nhiên đầu óc cô rối bời. Tại
sao cô lại đi lo việc thiên hạ thế này? Anh ta còn chưa biết có bị nguy hiểm gì
đến tính mạng hay không, lỡ có việc gì thì cô biết ăn nói làm sao với bác chủ
nhà. Khắp người anh ta đầy máu, không biết anh ta bị bao nhiêu vết chém nữa?
Thảo Nhi tháo giầy và để anh ta nằm ngay ngắn trên giường. Anh ta vẫn nằm yên,
không hề rên la, im lìm như một người đang ngủ, mà còn ngủ rất ngon nữa chứ.
Thấy cô,
Hưng- anh chàng dược sĩ trẻ bán thuốc ở đầu ngõ mỉm cười ngạc nhiên:
- Sao nửa
đêm rồi còn xuống thăm anh thế?
- Không dám
đâu.
Cô đáp bằng thái độ nhã nhặn mặc dù cô chẳng ưa gì cái kiểu rào đón con
gái của anh ta.
- Bán cho em ít bông băng, thuốc sát trùng với thuốc bôi vết
thương ngoài da đi.
- Ai bị làm
sao à?
- Bạn em bị
ngã xe.
Cô đáp gọn lỏn.
- Bạn nào?
Bạn trai à?
- Vớ vẩn...
Thôi lấy cho em nhanh nhanh đi.
- Thì chỉ có
bạn trai em em mới lo lắng như thế chứ, đúng không?
- Không có.
Là đứa bạn vừa chở em về nhà. Đi đến đầu ngõ thì gặp mấy thằng cầm dao kiếm, nó
sợ quá, tránh nên bị ngã xe, đang ở trên phòng em.
Thảo Nhi cuối cùng cũng tìm
được ra một cái cớ để bịt miệng anh ta lại. Tối nay không cần nghe anh ta nói
thêm gì nữa thì cô cũng đủ đau đầu rồi.
Thảo Nhi lên
đến phòng, khóa cửa nẻo thật kĩ rồi mới bật đèn, anh chàng kia vẫn nằm nguyên
tư thế như lúc đầu. Loay hoay mãi cô mới cởi được cái áo phông vàng nhạt đã
rách tả tơi vì xô xát và cố không động vào những vết thương trên người anh ta.
Cảm giác đầu tiên của cô là kinh hoàng và tự nhiên cô ứa nước mắt khi nhìn vào
những vết thương cả cũ cả mới trên người anh ta. Tại sao con người lại có thể
đối xử với nhau tàn độc như thế? Tại sao những người như con người đang nằm đây
lại chẳng biết quý trọng cơ thể mà bố mẹ đã cho như thế? Cô cảm thấy ghê sợ và
căm ghét anh ta kinh khủng.
Cồn chạm đến
đâu là những vết máu sạch đến đấy, có những lúc cô thấy cơ thể đó giật nhẹ khi
cô vô tình chạm vào vết chém trên lưng anh ta, nhưng tuyệt nhiên không hề tỉnh
giấc. Những vết chém đều ngắn và nông nên chỉ cần bôi thuốc và băng bó là khỏi.
Đến khi trên người anh ta không còn vết máu nào và những vết thương được băng
bó lại cẩn thận, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ,
nhìn anh ta, cô lại đỏ mặt. Gương mặt của gã thanh niên này đẹp, với những nét
cân đối và hài hòa, phải nói một cách thẳng thắn là cô chưa gặp một chàng trai
nào đẹp như anh ta. Đó không phải là vẻ đẹp có chút nữ tính của các anh chàng
diễn viên hay ca sĩ hiện nay, mà là một vẻ nam tính, rất ngông, hơi bướng và có
chiều hà khắc. Nhìn anh ta nằm đó không ai dám nghĩ rằng anh ta vừa mới bị một
đám giang hồ đuổi chém, nó mới bình yên và đáng ghen tị làm sao.
Trong túi
quần anh ta có một chiếc ví da, bên trong có chứng minh thư, bằng lái xe, hai
tấm ảnh của hai cô gái khác nhau, một thẻ tín dụng và tiền mặt. Giấy tờ trong
ví đều đề tên Vũ Nam Phong. Trong ảnh trông anh ta hiền và thư sinh hơn hẳn.
Anh ta hơn cô bảy tuổi, sống ở Hà Nội. Như vậy là chẳng có cách nào liên lạc
được với người thân của anh ta rồi. Cô nhìn hai tấm ảnh nữ sinh ở trong ví anh
ta, thở dài lẩm bẩm:
- Chắc hai
người sẽ đau lòng lắm khi thấy anh ta thế này?
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment