BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 48 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 48: ƯNG QUÂN 4
Bắt đầu từ hôm đó, Mặc Sênh thỉnh
thoảng buột miệng cái tên đó – Hà Dĩ Thâm
Mặc Sênh lúc vui mỉm cười gọi Hà Dĩ
Thâm.
Khi ngồi một mình cô bất chợt gọi tên
Hà Dĩ Thâm.
Mặc Sênh bắt đầu nhắc nhiều hơn với Ưng
Quân về cái tên đó, dường như tìm thấy người để cô có thể nói về người đó.
Người đó rất thông minh.
Người đó rất có tài.
…
Ưng Quân đương nhiên không vui.
Chỉ có điều khi Mặc Sênh nhắc đến cái
tên đó với vẻ tuyệt vọng, thì sự không vui của anh trở nên không thể chịu nổi.
Trong đó có cả nỗi đau buồn vô cớ.
Trước đây khi biết Mặc Sênh chỉ coi
mình như anh trai, Ưng Quân không cảm thấy đau khổ, anh tin rằng không có người
đàn ông nào ưu tú hơn anh xuất hiện bên cạnh Mặc Sênh, cho nên anh có vẻ không
vội. Nhưng bây giờ cảm giác đó không còn nữa, anh rõ ràng cảm thấy một bức
tường băng giá dựng lên giữa anh và cô, bức tường đó ngăn cản mọi sự ấm áp thân
tình bên ngoài.
Có lẽ anh mãi mãi chỉ có thể trong vai
trò một người anh trai, Ưng Quân bắt đầu thấy sốt ruột.
Cho nên những gì xảy ra buổi tối hôm
đó, không biết là hậu quả tâm trạng bị ức chế trong một thời gian dài hay là do
thất vọng.
Hôm đó Ưng Quân đã uống khá nhiều rượu
ở bên ngoài, khi trở về nhà anh đã say, Mặc Sênh chăm sóc anh. Ưng Quân không
biết mình say hay tỉnh. Nếu say tại sao anh nhớ rõ tình tiết đến vậy, nếu tỉnh
tại sao anh không thể kiểm soát được tình cảm như anh đã từng làm?
Có lẽ là nửa say nửa tỉnh, anh đã đè
lên người Mặc Sênh…
Khi anh tỉnh hẳn đã là một giờ đêm.
Trong thời khắc lý trí trở lại anh lao
xuống lầu một.
Phòng khách không bật điện, tối om.
Trong ánh điện ngoài đường hắt lờ mờ
nhìn thấy Mặc Sênh đang ngồi trên sa lông, hai tay bó gối, đầu gục xuống.
Ưng Quân cảm thấy anh đã từng nhìn thấy
cảnh này, khi người nào đó bị xúc phạm, thường vô tình ngồi trong tư thế của
thai nhi trong lòng mẹ, bởi vì thiếu cảm giác an toàn.
Tay anh định bật đèn bỗng dừng lại.
Mặc Sênh đột nhiên lên tiếng, giọng yếu
ớt:
- Anh Quân, anh coi em là chị ấy phải
không?
Ưng Quân sững người trong mấy giây mới
hiểu từ chị ấy mà Mặc Sênh vừa nói là ai.
Đó là người bạn gái trước đây của anh.
Hình như anh chỉ nhắc đến cô ta một lần
với Mặc Sênh, nói xong cũng không nhớ, chẳng lẽ cô ấy cho rằng anh vẫn nhớ, vẫn
yêu cô bạn cũ?
Mặc Sênh em tưởng ai cũng lưu luyến quá
khứ như em hay sao?
Ưng Quân cười đau khổ.
Ưng Quân nhận thấy Mặc Sênh đã đưa anh
vào một tình thế khó xử thú vị. Nếu nói đúng thì anh không thể thổ lộ tình cảm
của mình, quan hệ giữa họ sẽ không tiến triển thêm, nếu nói không thì anh đã vô
tình thừa nhận mình phạm tội cưỡng bức.
Trong ánh mắt vô tội tin tưởng của Mặc
Sênh, Ưng Quân lựa chọn nhắm mắt làm ngơ không trả lời.
Cứ cho cô ấy tìm câu trả lời an toàn
nhất.
Thực tế, sau chuyện đó Mặc Sênh đã
không thể sống vô tư với Ưng Quân trong một ngôi nhà nữa. Khi Mặc Sênh đề nghị
chuyển đi, Ưng Quân nói:
- Mặc Sênh, em về nước đi, về xem tình
hình thế nào?
Mặc Sênh sững người nhìn anh.
- Em không thể mãi là một con chim đà
điểu. Em hãy về nước xem sao.
“Nếu ở đó trời quang mây tạnh, em hãy ở
lại.
Nếu ở đó mưa gió lạnh lẽo, thì em nhanh
chóng quay trở lại đây.
Quên hẳn nơi đó, quên hẳn người đó đi”.
Ưng Quân ra sân bay tiễn người vợ trên
danh nghĩa của mình, ngước nhìn chiếc máy bay đưa Mặc Sênh tiến dần vào màn
mây, cảm giác cô đơn ập đến lan tỏa mọi ngóc ngách trên cơ thể anh.
Câu nói của anh lúc chia tay cô có hiểu
không? Trong một số sự việc cô ấy ngờ nghệch đến lạ lùng.
- Nếu em không trở lại Mỹ thì chúng ta
tạm thời không liên lạc với nhau.
– Anh đã nói với cô ấy như vậy lúc ở phòng
đợi.
“Anh có còn cơ hội không?
Có lẽ còn!
Người đàn ông tên Hà Dĩ Thâm có lẽ đã
quên cô ấy từ lâu. Có lẽ anh ta đã có tình yêu mới.
Trên đời này làm gì có ai ngờ nghệch
như cô ấy?
***
Trong quán trà. Khói thuốc lá mờ mịt.
Năm tháng dài lâu, bao nhiêu sự kiện,
biến cố nhưng chỉ vài giờ đồng hồ có thể nói hết.
- Thì ra không phải chỉ có một người…
Ưng Quân ngẩng đầu thở dài không nhìn người đối diện
– Cuộc đời quả là kì lạ,
không ngờ, trong chuyện này anh lại là người duy nhất mà tôi có thể tâm sự.
Dĩ Thâm không nói gì, sau khi hút xong
điếu thuốc, anh đứng dậy lấy áo khoác:
- Muộn rồi, Ưng tiên sinh, tôi về trước
đây.
- Hà luật sư vội thế sao?
Ưng Quân
buột miệng, bỗng phát hiện khi nói câu đó anh có vẻ hoảng hốt.
Dĩ Thâm dừng bước:
- Mặc Sênh say rượu, tôi
không yên tâm.
Ưng Quân bật cười:
- Hà tiên sinh, anh định khoe thắng lợi
của mình trước kẻ chiến bại ư?
Dĩ Thâm không quay đầu lại, nhanh chóng
rời khỏi quán trà. Cửa mở, một làn gió mạnh ập vào người anh.
Dĩ Thâm hít một hơi dài.
Bàn tay nắm chặt đến độ nổi gân xanh,
mãi mới buông ra.
Trở về đến nhà đã hơn hai giờ đêm.
Mặc Sênh say rượu ngủ ngoan như một đứa
trẻ, nằm co trong chăn, vẫn tư thế như khi Dĩ Thâm ra khỏi nhà. Dĩ Thâm nhanh
nhẹn cởi giày, chui vào chăn, ôm chặt Mặc Sênh vào lòng.
Mặc Sênh khẽ cựa mình tìm lại tư thế
nằm thoải mái, đôi mày cau lại, Dĩ Thâm hơi nới lỏng vòng tay ôm, cặp lông mày
thanh tú trên khuôn mặt như trẻ thơ của Mặc Sênh mới giãn ra.
Hơi thở của Mặc Sênh vẫn vương quanh
mặt anh.
Dĩ Thâm thì thầm:
- Lần sau không cho em uống say nữa.
Mặc Sênh không trả lời, vẫn ngủ say.
Dĩ Thâm không thể nào chợp mắt, tay ôm
chặt tấm thân mềm mại, thỉnh thoảng anh áp môi mình lên cặp môi nũng nịu, lên
cái cổ thanh tú trắng xanh kề sát mặt mình. Bốn giờ sáng, Dĩ Thâm trở dậy vào
phòng làm việc.
Con đống công việc đang chờ. Thậm chí
ngày mai, không bây giờ đã là ngày mai rồi, tư liệu cho vụ xét xử ngày mai chưa
chuẩn bị xong. Dĩ Thâm dụi mắt, khi mở mắt ra đã thấy Mặc Sênh đang đứng ở cửa
phòng làm việc của anh.
- Dĩ Thâm, anh làm việc suốt đêm sao?
Mặc Sênh hỏi, mím chặt môi.
Đó là động tác thường thấy mỗi khi cô
ấy căng thẳng, Dĩ Thâm đã quá quen thuộc.
- Lại đây
Anh giơ tay vẫy.
Khi Mặc Sênh đến gần Dĩ Thâm đưa tay ra
kéo chị vào lòng rồi đặt Mặc Sênh ngồi lên hai gối mình.
- Tỉnh rồi hả? Chẳng mấy ai say mà ngủ
vùi như vậy
Anh dụi mặt vào cổ chị.
- Thế ư? Mặc Sênh nói có vẻ bối rối vì
giọng dịu dàng khác thường của Dĩ Thâm, ngơ ngác hỏi lại
Vậy phải làm gì?
- Làm một việc có ý nghĩa
Anh thầm
thì, lại hôn môi chị.
Mặc Sênh ngoan ngoan gục đầu vào ngực
Dĩ Thâm, im lặng hồi lâu Dĩ Thâm nói:
- Tối qua anh đã đi gặp Ưng Quân.
Mặc Sênh cứng người trong vòng tay anh.
- Anh ấy nói với anh có người dùng tên
anh để tìm kiếm thông tin trong mạng SOSO của anh ấy, anh muốn hỏi người đó,
người đó đã tìm được những gì?
Mặc Sênh không trả lời. Dĩ Thâm tiếp
tục:
- Vừa rồi anh đã dùng khóa tên em để
tìm kiếm, mới biết em đã từng đoạt giải thưởng nhiếp ảnh, sao em không bao giờ
nói đến?
- Giải xoàng thôi mà. Vả lại có bao giờ
anh hỏi đâu
Mặc Sênh nói nhỏ hờn dỗi.
Dĩ Thâm thở dài, xiết chị vào lòng:
- Xin lỗi, đó là lỗi của anh. Mặc Sênh
bây giờ em kể cho anh nghe đi, em đã làm những gì?
- Ở Mỹ ư?
- Ừ.
Một Dĩ Thâm dịu dàng như vậy ngay cả
thời học đại học, khi quan hệ của họ ở thời kì tốt đẹp nhất Mặc Sênh cũng chưa
từng cảm nhận. Giọng nói dịu dàng, cử chỉ âu yếm, Mặc Sênh bộc bạch hết mọi nỗi
khổ của chị từng nếm trải trong bảy năm trên đất Mỹ.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment