BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 47 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 47: ƯNG QUÂN 3
Tiểu Gia vẫn tỏ ra chậm chạp ngốc
nghếch, Mặc Sênh vất vả lắm mới dạy nó được tên chú Ưng Quân, bằng tiếng Trung
Quốc. Ưng Quân không thấy cảm động bởi câu Chú Ưng Quân của thằng bé nhưng Mặc
Sênh trái lại rất phấn khởi, cô xúc động ôm chặt Tiểu Gia vào lòng hôn lên mái
tóc cứng màu của nó.
Ưng Quân ngây người trước nụ cười của
cô gái, trong khoảnh khắc đó anh đã hiểu tất cả, anh đã rung động.
Lâu lắm rồi mới có cảm xúc đó.
Anh và Triệu Mặc Sênh chẳng qua mới chỉ
quen nhau được mấy tháng.
Cảm xúc đến một cách bất ngờ, thậm chí
không hề có dấu hiệu báo trước.
Là một người lí trí như Ưng Quân lập
tức cố lý giải nguyên do tâm trạng của mình, nhưng lần đầu tiên anh phát hiện
anh đã hoàn toàn bất lực chứng minh quan hệ nhân quả này.
May mà anh nhanh chóng buộc mình thoát
ra khỏi tâm trạng đó, bản tính thực tế khiến anh quyết định cứ để cho sự việc
tiến triển một cách tự nhiên.
Cuộc sống của Ưng Quân với những chuyến
bay đi bay về giữa bang California và thành phố N duy trì trong thời gian
khoảng hai năm. Vào một ngày sau hai năm đó, Mặc Sênh gọi điện thông báo với
anh hai tin.
Thứ nhất, cô đã tốt nghiệp đại học.
Thứ hai, chị Quyên mẹ Tiểu Gia đã được
phóng thích trước thời hạn và quyết định đưa Tiểu Gia trở về nước.
Sau khi gác máy, ý nghĩ đầu tiên của
Ưng Quân là “Đã đến lúc rồi!”
Tại sân bay quốc tế thành phố N, lần
đầu tiên Ưng Quân gặp người phụ nữ mặt đầy vẻ phong trần tên Quyên.
Mặc Sênh đã có lần vô tình nhắc đến
hoàn cảnh riêng của Quyên. Chị vốn theo chồng sang Mỹ để đoàn tụ gia đình,
chồng chị sang Mỹ tu nghiệp mấy năm, về sau để nhận tấm thẻ xanh, người chồng
đó kết hôn với một phụ nữ Mỹ. Quyên lúc ra đi hãnh diện, hanh phúc tràn trề,
bỗng chốc bị dồn vào hoàn cảnh trớ trêu, không muốn trở về nước, sợ bị đàm tiếu
mới bất đắc dĩ kết hôn với người đàn ông mỹ tên là Claode, không ngờ lại càng
bất hạnh. Hai năm trong tù khiến chị kinh sợ mảnh đất này, chị hiểu ra đây hoàn
toàn không phải nơi của mình. Sau khi được tha trước thời hạn chị quyết định
đưa con trai trở về nước.
Mặc Sênh ôm chặt Tiểu Gia, lưu luyến
không rời.
Chị Quyên cảm ơn Ưng Quân:
- Cảm ơn sự giúp đỡ của anh trong hai
năm qua.
- Chị chỉ cần cảm ơn Mặc Sênh là đủ rồi.
Ưng Quân hiểu ánh mắt hâm mộ của Quyến
hướng vào Mặc Sênh, anh mỉm cười nói:
- Mỗi người một phận, không nên miễn
cưỡng.
Mặc Sênh ngửa đầu nhìn theo chiếc máy
bay đang lẫn dần vào làn mây, ánh mắt u ám.
- Muốn trở về phải không?
Mặc Sênh thảng thốt lắc đầu, lát sau
mới nói:
- Không, em không muốn trở về, có lẽ em
quá yếu đuối. Anh Quân, ở nơi đất khách quê người cô đơn dường như là chuyện
tất nhiên, nhưng nếu trở về nước mà vẫn cô đơn đó mới thực đáng sợ.
Cô cúi đầu không nói gì nữa.
Trên đường rời khỏi sân bay, Mặc Sênh
nói:
- Anh Quân,em có chuyện muốn nói với
anh.
Ưng Quân đương nhiên biết chuyện cô
muốn nói là gì, anh nói thản nhiên:
- Vừa may, tôi cũng có chuyện muốn có
giúp đỡ.
Cha mẹ của Ưng Quân sắp sang Mỹ thăm
anh, thời gian khoảng một tháng, bởi vì trước đó anh đã vô tình tiết lộ anh đã
kết hôn.
Ưng Quân muốn nhờ Mặc Sênh giúp đỡ đối
phó với cha mẹ anh.
Thời gian cũng ủng hộ họ.
Mặc Sênh đã tốt nghiệp, có thể rời
thành phố N, công việc của công ty Ưng Quân đã đi vào quỹ đạo, anh bắt đầu có
thời gian rỗi.
Mặc Sênh sau khi đến bang California
bắt đầu đi tìm việc, nhưng là người Hoa, lại là nữ khiến cô gặp khó khăn.
Ưng Quân muốn nhờ người quen giúp đỡ
nhưng Mặc Sênh từ chối:
- Anh Quân, anh đã giúp em nhiều lần
rồi, em không thể quấy rày anh mãi.
Mặc Sênh chưa bao giờ nhận sự giúp đỡ
về kinh tế của anh, nghĩ đến những lời nói khi chia tay người yêu cũ, anh bỗng
thấy kính trọng Mặc Sênh.
Nhìn vẻ trầm ngâm của Ưng Quân, Mặc
Sênh hỏi:
- Anh Quân, anh đang nghĩ gì thế?
Ưng Quân cười:
- Không có gì, tôi chỉ đang lý giải một
lần nữa ý nghĩa của từ kiên nhẫn thôi.
Mặc Sênh không hiểu, nghi hoặc nhìn
anh, không hỏi nữa.
Trước ngày cha mẹ Ưng Quân đến Mỹ, là
ngày Lễ Tình Nhân, nhưng Ưng Quân vốn không phải là người lãng mạn, Mặc Sênh
cũng không nghĩ đến điều đó, cho nên cả hai đếu không thấy có gì đặc biệt trong
ngày hôm đó.
Buổi tối hôm đó, Ưng Quân ở trên tầng
hai, anh đang có một cuộc trao đổi điện thoại quốc tế, khi xuống dưới tầng một
anh nhìn thấy Mặc Sênh ngối trên sa lông, đầu gục xuống máy tính xách tay để
trên đầu gối, hai tay bó gối, cô hoàn toàn không biết anh đi xuống gác. Do góc
độ, anh nhìn thấy giọt nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt Mặc Sênh.
Tưởng cô buồn vì bộ phim đang xem nào
đó, anh bước đến gần, chỉ thấy một trang mạng bình thường, lại chính là mạng
SOSO mà anh đã rất quen thuộc.
Nhưng chìa khóa để tìm kiếm là một cái
tên mà anh chưa từng biết – Hà Dĩ Thâm.
Lúc đó Mặc Sênh mới phát hiện ra anh,
vội quay đầu, những giọt nước mắt trên má chưa kịp lau.
Cô đóng máy vi tính, đứng lên, cúi đầu,
mắt nhìn xuống mũi đôi dép đi trong nhà, có vẻ rất bối rối.
Ưng Quân lập tức hiểu ra “Đó chính là
tên của anh ta…”
Bỗng nhiên anh không biết nói gì với cô
Mặc Sênh nhìn anh, đôi mắt đã được nước
mắt gạn rửa đã trở nên đặc biệt trong sáng, nhưng chứa chất nỗi đau buồn. Ưng
Quân nhìn rõ mồn một.
- Anh Quân đã thích một người nào chưa?
Mặc Sênh hỏi.
- À!
Sau đó im lặng, hồi lâu sau Ưng
Quân mới nói
– Trước đây hồi ở trường đại học trong nước, tôi có một người bạn
gái rất xinh, rất thông minh.
- Bạn trai trước đây của em cũng rất cừ
Mặc Sênh nói nhỏ.
- Thế ư? Ưng Quân gượng cười
Vậy bạn
trai của cô không may mắn bằng tôi. Rốt cuộc anh ta bây giờ chỉ là người trước
đây của cô.
Mặc Sênh không hiểu câu nói của anh, có
lẽ cô cho rằng anh bảo người bạn ấy vì đã chọn cô nên không may mắn, không hài
lòng nói hờn dỗi:
– Em cũng đâu đến nỗi nào…
Ưng Quân không giải thích, anh vội vã
lên lầu, có điều gì khiến lòng anh xao động.
No comments
Post a Comment