BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 45 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 45 : ƯNG QUÂN 1


Bảy năm trước, một bước ngoặt xảy ra trong cuộc đời Ưng Quân, đó là năm hi vọng nhất cũng là năm thất vọng nhất của anh. 

Xuất thân trong gia đình nông dân nghèo, vốn thông minh Ưng Quân dễ dàng thi đỗ đại học nhưng chưa bao giờ anh dám ước mơ đi học nước ngoài. Lúc đó, cũng như phần lớn những chàng trai nhà nghèo từ trên quê lên thành phố học đại học, mơ ước của anh chỉ là tìm được công việc ở thành phố có thu nhập ổn định có thể đón cha mẹ lên nuôi dưỡng, sau đó lấy vợ sinh con, sống cuộc đời bình thường. 

Chỉ có điều ước mơ của anh nhanh chóng tan như bong bóng xà phòng. 

Trước ngày tốt nghiệp, cô người yêu đã ba năm gắn bó, bằng thái độ khó khăn nhưng kiên quyết đã yêu cầu chia tay anh. 

Ưng Quân không sao hiểu nổi, nhất là nghe nói là cô ta có quan hệ khá lâu với con trai vị phó chủ nhiệm khoa. Anh phẫn nộ, thất vọng. 

- Ưng Quân, em xin lỗi! 

Trước những câu chất vấn của anh, cô ta có vẻ đau khổ.

– Trước đây em quá ngây thơ, tưởng cuộc đời là đơn giản, đến khi tốt nghiệp, tìm việc làm mới phát hiện dù học giỏi đến đâu, nếu không có chỗ dựa, không có ai giúp đỡ thì không thể tìm việc làm ở thành phố. Nguyện vọng của em là muốn ở lại trường. Em đã vì chuyện đó mà chịu đựng bao nhiêu tủi nhục, anh có biết không? Anh hoàn toàn không thể giúp em được. Anh ấy kém anh về mọi mặt, nhưng ít nhất cũng có thể giúp em ngẩng cao đầu trước mọi người, yêu anh ấy em không lo lắng về chuyện việc làm. 

- Ưng Quân, em không muốn để cho lòng kiêu hãnh của em bị bào mòn bởi chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, trong những năm tháng đằng đẵng. Có thể sau này anh sẽ thành đạt, nhưng phải chờ bao nhiêu năm? Lúc đó tuổi xuân của em đã trôi qua, cứ như coi là khổ tận cam lai thì cũng có ý nghĩa gì? Em muốn sống một cách đàng hoàng, anh không thể giúp em, không thể bảo vệ tôn nghiêm của em. Ưng Quân, em vẫn yêu anh, nhưng xin lỗi, em quá kiêu hãnh. 

Ưng Quân sững người. 

Đêm đó, anh không ngủ được, hôm sau mắt vằn những tia máu đỏ, gọi điện cho cha mẹ, anh đã quyết định xin học bổng sang Mỹ du học. 

Chuyện đi học du học của Ưng Quân được giải quyết nhanh chóng. Hôm anh đi, trong số những người đưa tiễn không có cô ấy. Không như những người cũng đi lưu luyến, bịn rịn, Ưng Quân tỏ ra rất điềm tĩnh. Nhưng không ai biết điều gì ẩn sâu trong đôi mắt điềm tĩnh ấy. 

Những ngày đi du học tại bang California càng khổ hơn trong nước, môi trường xa lạ, bài vở nặng nề, triền miên khiến Ưng Quân gầy đi rất nhiều, nhưng tầm mắt của anh đã được mở rộng. Tầm nhìn của anh dần dần tập trung vào lĩnh vực mạng đang phát triển rất mạnh mẽ. 

Nền tảng toán học vững chắc khiến cho công việc nghiên cứu kỹ thuật máy vi tính của anh rất thuận lợi. Không theo trào lưu chủ yếu xây dựng các trang web, vấn đề hấp dẫn anh là phương pháp tìm kiếm thông tin. Sau một năm cặm cụi nghiên cứu, anh đã tìm ra phương pháp nghiên cứu thông tin tương đối ưu việt phối hợp, nhưng vì mới được thực hiện, cho nên không mấy hấp dẫn các nhà đầu tư mạo hiểm. 

Chỉ một nhà đầu tư muốn mua lại sáng chế của anh với giá rẻ. Ưng Quân biết tài sản trong tay anh không chỉ có giá mấy vạn đô la, nhưng anh không có thời gian chờ đợi cơ hội tốt hơn. Sự mệt mỏi quá độ và áp lực công việc khiến anh ốm nặng. Sau khi khỏi bệnh, số tiền lũy ít ỏi đã tiêu hết. Trong hoàn cảnh bi đát, Ưng Quân dồn những đồng tiền cuối cùng đăng quảng cáo tìm kiếm những nhà đầu tư là người đồng hương trên tờ báo tiếng Hoa tương đối có uy tín. 

Nhưng thực tế nhanh chóng khiến anh thất vọng, trong mười ngày sau đó anh chỉ nhận được một cú điện thoại, người gọi không những không có ý định giúp đỡ anh mà còn gọi anh là kẻ bịp bợm. Đúng lúc anh thất vọng định bán bản quyền cho một công ty thì nhận được một bức thư từ trường đại học N, trong đó có một tờ giấy không kí tên, và năm trăm đô la, nét chữ không đẹp, viết láu không thể đoán được là chữ đàn ông hay đàn bà. 

“Chào anh! 

Đọc báo biết sự cầu cứu giúp đỡ của anh, tôi gửi cho anh năm trăm đôla, khoản tiền tuy ít ỏi, nhưng hi vọng giúp anh có thể chờ đợi được nhà đầu tư thực sự” 

Năm trăm đô la đúng là muối bỏ bể, nhưng quả thực đã làm cho Ưng Quân phấn chấn trở lại, số tiền giúp anh qua được hai tháng khó khăn. Cũng chính trong thời gian đó, anh tiếp tục nghiên cứu và đã tìm ra phương pháp tính toán phối hợp, không lâu sau đã nhận được từ nhà đầu tư mạo hiểm số tiền một trăm vạn đô la Mỹ. 

Thời thế tạo anh hùng, Ưng Quân rõ ràng đã gặp thời cơ tốt nhất. Mấy năm sau, sau khi ngồi trong văn phòng tổng giám đốc mạng SOSO nghe chuyện gia đánh giá tài sản công bố hiện có của anh, Ưng Quân không thể nào tin nổi. 

Nếu không có năm trăm đô là hồi đó, có lẽ bây giờ anh vẫn chỉ là một kĩ thuật viên cao cấp. Anh từng có ý định đi tìm người giúp đỡ giấu tên hồi đó, nhưng hi vọng nhanh chóng tiêu tan bởi vì biển người mênh mông, trong thư không hề có tên, địa chỉ, không biết nên bắt đầu từ đâu. 

Không lâu sau, con người hảo tâm giấu tên đó lại chủ động xuất hiện trước mặt anh. 

Một hôm bạn học ở trường cũ đến thăm anh, nhân tiện mang đến một bức thư. 

- Người này không biết cậu đã rời trường, cứ gửi thư đến khoa chúng ta. 

Nét chữ trong thư Ưng Quân từng biết. Anh cảm động mở bức thư. 

Thư viết: 

“Ưng tiên sinh! 


Chào anh, không biết địa chỉ của anh có thay đổi không, hoặc anh có còn nhớ đến tôi không. Khoảng ba năm trước tôi đọc báo xin tài trợ của anh, tôi đã gửi cho anh 500 đôla. Thật là bất tiện, nhưng giờ nếu có điều kiện về kinh tế, anh có thể trả tôi được không? Tôi biết yêu cầu này thật vô lí, nếu làm làm khó cho anh, coi như tôi chưa nói. 


Rất xin lỗi! 


Triệu Mặc Sênh” 

Triệu Mặc Sênh! 

Ưng Quân thầm đọc cái tên lần nữa. 

Cuối cùng cũng biết tên người đó. 

Nhìn ngày tháng ghi bên dưới biết thư đã đến hơn một tháng trước. 

Nếu không ở vào hoàn cảnh tuyệt vọng chắc cô ấy đã không viết bức thư với hi vọng mong manh này. 

Ưng Quân lập tức bấm số điện thoại ghi trong thư, đầu dây bên kia lập tức có người trả lời, đó là giọng một cô gái trẻ. 

truyenhoangdung.blogspot.com






No comments

Powered by Blogger.