BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 41 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 41 : ĐỐI DIỆN 3


Ít nhất là đối với đám nữ sinh bên ngoài hội trường nơi Mặc Sênh đứng, họ bàn tán sôi nổi về tài năng và sức hấp dẫn của diễn giả… 

- Này, ai bảo anh ấy già, chắc chắn khoảng ba nhăm ba sáu thôi, đang ở thời kì phong độ nhất. 

- Giá mà mình có ông chồng như thế nhỉ? 

- Cậu nên lấy từ khi anh ấy chưa phát tài, còn bây giờ thì muộn rồi. 

- Ồ, các bạn chưa nghe à? Hồi còn học ở trường mình, bạn gái anh ta là hoa khôi của khoa chúng ta hồi đó. 

Câu nói lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh đang im lặng nghe. 

- Các bạn ở khoa nào? 

 Một chàng trai hỏi. 

- Khoa ngoại ngữ. 

- Vậy bây giờ thì sao? Họ còn chung sống với nhau không? 

– Một cô gái hiếu kì quá không kiềm được vội hỏi. 

- Mình cũng nghe vậy thôi, chưa chắc đó là sự thật 

 Cô gái lại tiếp :

– Nghe nói hồi học đại học Ưng Quân nhà rất nghèo, nhưng anh ấy học rất giỏi, về sau theo đuổi hoa khôi của chúng ta, nghe nói tình cảm rất tốt, đáng tiếc là khi tốt nghiệp cô hoa khôi muốn được ở lại trường đã lấy con trai của ông trưởng khoa, anh ấy buồn quá bỏ công việc ở viện nghiên cứu đi ra nước ngoài. 

- À, hóa ra là con dâu của trưởng khoa, có phải chính là cô giáo dạy môn văn học sử ở khoa chúng ra không, nghe nói cô ấy đã ly hôn rồi mà? 

- Trời ơi, thật thế ư? Không biết bây giờ cô ấy có hối hận không? 

- Ai biết được.

 Cô gái nhún vai :

– Chuyện này tôi nghe một trợ giáo kể, có vẻ đáng tin lắm. 

Tiếng bàn tán vẫn sôi nổi, quá khứ và đời tư của những người nổi tiếng luôn là đề tài hấp dẫn mọi người. 

Mặc Sênh mím môi, ngước nhìn người đàn ông lịch lãm trên màn hình vô tuyến. 

Ưng Quân rất ít khi nói với chị những chuyện quá khứ, có lẽ hồi đó chị mới 22, 23 tuổi, trong con mắt của người đàn ông đã qua tuổi nhi lập, chị vẫn còn là một cô bé. 

Chỉ có một lần, Ưng Quân buột miệng nói: 

- Trước đây, ở trường cũ anh có một cô bạn gái rất thông minh, rất đẹp… 

 Anh chỉ nói có vậy, giọng đầy nuối tiếc. 

Lúc đó Mặc Sênh không hiểu nguyên do, chị lập tức trả miếng: 

- Bạn trai của em cũng rất tuyệt vời. 

- Thế ư? 

 Ưng Quân cười 

– Vậy bạn trai của em không may mắn bằng anh rồi. 

Đến bây giờ Mặc Sênh vẫn nhớ rõ ánh mắt của Ưng Quân lúc đó. Mâu thuẫn và kiêu ngạo đan xen nơi đáy mắt thường ngày vốn điềm tĩnh của anh. 

Những năm đó không thấy người phụ nữ nào bên cạnh anh. Có lẽ anh ấy cũng như mình, không thể nào quên được quá khứ. Lúc đó Mặc Sênh đã nghĩ như vậy. 

Chẳng mấy chốc buổi diễn thuyết sắp đến lúc kết thúc, người chủ trì đứng lên nói: 

- Nếu buổi nói chuyện kết thúc ở đây, mọi người có gì nuối tiếc, có gì chưa thỏa mãn? 

Nhiều tiếng ồn ào: 

- Có. 

- Cho nên sau đây sẽ là đối thoại tự do, thời gian là nửa giờ đồng hồ, hãy tranh thủ thời gian. Xin mời. 

Không khí trong hội trường sôi nổi hẳn lên, có vài sinh viên đứng lên đặt câu hỏi cho diễn giả. Hỏi đáp tự do thể hiện năng lực tư duy và khả năng phản ứng của diễn giả, về mặt này rõ ràng Ưng Quân tỏ ra rất xuất sắc, những câu trả lời thông minh, hài hước khiến khán giả vỗ tay nhiệt liệt. 

Buổi diễn giảng hôm nay, về mặt nào Ưng Quân cũng xứng danh Niềm tự hào của trường. 

- Trời ơi, sao mấy câu hỏi vô duyên thế! 

Mấy câu hỏi liên tiếp đều thuộc lĩnh vực chuyên môn, bắt đầu khiến các khán giả nữ phát ngán, họ chẳng có hứng thú nào với cái máy tính. 

Vậy là phần nêu câu hỏi rơi vào tay các nữ sinh. 

Một nữ sinh viên đứng lên hắng giọng: 

- Thưa ông Ưng Quân, tôi phải nó trước câu hỏi này không phải của tôi mà của một bạn gái đứng bên ngoài chuyển đến cho tôi, tôi bảo nếu tôi giúp được cô ta, cô ta sẽ mời tôi đi ăn tối, cho nên để tôi được ăn bữa tối miến phí, rất mong ông vui lòng trả lời. 

- Đương nhiên.

 Bằng một cử chỉ tao nhã Ưng Quân giơ tay ra hiệu:

– Xin mời. 

- Câu hỏi thế này ạ?

 Cô gái dừng lại, nhìn quanh, đợi hội trường im lặng, mới nói to:

– Xin hỏi ông đã kết hôn chưa, chúng tôi có còn cơ hội hay không? 

Cả hội trường ào lên như vỡ chợ, tiếng huýt sáo của các chàng trai nổi lên từ phía sau, cổ vũ sự mạnh dạn của các bạn nữ. 

Tuy nhiên, trong bầu không khí vui vẻ có phần thoải mái với một câu hỏi hoàn toàn mang tính chất hài hước như vậy lại khiến người đàn ông trở nên lúng túng. 

Thái độ vẫn bình thản, nhưng hình như suy nghĩ đã rời khỏi anh lang thang đến một thế giới khác, trong một thoáng Ưng Quân dường như quên hẳn công chúng phía dưới. Qua màn hình, thậm chí có thể nhìn thấy ánh mắt ảm đạm không thể che giấu của anh. 

Hội trường dần dần im ắng trở lại, biểu diễn bất thường của diễn giả không khỏi khiến mọi người e ngại, bởi lẽ ai cũng nghĩ nghe được một câu trả lời hài hước thú vị. 

Cô gái vừa nêu câu hỏi cảm thấy bắt đầu lo lắng. 

Người chủ trì cảm thấy câu hỏi đụng chạm đến lĩnh vực quá riêng tư của diễn giả, sẽ khiến diễn giả khó xử, vội đứng lên nói chữa: 

- Các bạn không nên đưa ra các câu hỏi quá ư nhạy cảm. 

Câu nói không nhận được sự ủng hộ của mọi người. Có ai đó cười nhạt. Rõ ràng họ hi vọng thái độ khác của người chủ trì. 

Người trợ lí đứng bên cạnh nói gì đó với Ưng Quân, anh giơ tay ra hiệu cho người chủ trì: 

- Không sao, tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến người vợ của tôi, đã khá lâu rồi tôi không gặp cô ây. 

Tiếng bàn tán bên dưới lại nổi lên, Ưng Quân hiểu, anh nói rành rọt: 

- Đương nhiên tôi đã kết hôn. Dù sao cũng rất cảm ơn sự quan tâm của bạn.
Người đông như vậy nhưng có lẽ chỉ có một mình Mặc Sênh hiểu ý nghĩa thực sự của câu trả lời của diễn giả. 

Đã kết hôn! 

Mặc Sênh cũng nói với Dĩ Thâm như vậy. 

Đã kết hôn, nhưng chỉ trên danh nghĩa. 

Hình ảnh cuối cùng trên màn hình là cảnh Ưng Quân bị sinh viên vây kín. Sau đó chuyển sang chiếu phim tư liệu lịch sử về một trăm năm của trường. 
Những người tụ tập bên ngoài hội trưởng dần dần giải tán, Mặc Sênh theo chân mọi người rời khỏi vị trí. Bỗng nhiên chị nhớ lại cảnh tượng lúc chị rời nước Mỹ, cảnh Ưng Quân đưa chị ra sân bay, lời nói cuối cùng của anh lúc tiễn chị vào phòng cách ly: 

- Nếu em không trở lại nước Mỹ, chúng ta tạm thời không liên hệ với nhau. 
Nếu…


truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.