BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 19 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 19 : HỒI TƯỞNG 1


Mấy ngày sau đó, Mặc Sênh liên tục phải đi chụp hình ngoại cảnh, không hỏi kết quả cuộc phỏng vấn của Đào Nghị Thanh, bởi vì chị đã thương lượng với đồng nghiệp Bạch trao đổi công việc, chị không liên quan đến chuyên mục đó nữa.  

Công việc chụp ảnh hôm đó khá thuận lợi, Mặc Sênh trở về tòa soạn từ rất sớm. Ở phòng rửa tay chị bắt gặp chị Mai và mấy đồng nghiệp đang rôm rả bàn tán chuyện gì đó. Thấy Mặc Sênh chị Mai nói to: 

- Thế nào Mặc Sênh, chuyên mục mới làm đến đâu rồi?

 Chị Mai mỉm cười vẻ châm biếm không giấu giếm. 

- Sao cơ ạ?

 Chị ngạc nhiên. 

- Chưa biết tin à? Đào Nghị Thanh chưa gặp nhân vật nổi tiếng của cô ta thì đã bị từ chối thẳng thừng. Chuyện đến là hay, sao lúc đầu cao giọng thế? 

 Chị Mai nói có vẻ rất đắc ý. 

- Đúng thế, nghe đâu gọi điện đến văn phòng, người ta không tiếp, chỉ có trợ lí nghe điện thoại, viện cớ Hà luật sư bị ốm

 Cô thủ thư giọng hể hả. 

“Dĩ Thâm bị ốm?” 

Mặc Sênh đang định đi, nghe vậy vội dừng lại hỏi: 

- Thật sao? 

- Chắc chắn là giả bộ thôi, hôm qua tôi còn nhìn thấy anh ta trên tivi mà. 

Những chương trình truyền hình vừa phát sóng thường được làm từ trước. Dĩ Thâm có bị ốm thật không? 

Mặc Sênh ngồi trong phòng làm việc xem lại những bức ảnh, đầu óc rối bời.
“Triệu Mặc Sênh, sao phải quan tâm đến anh ta thế, không đến lượt đâu”, mấy lần Mặc Sênh chua chát tự giễu mình. 

- Chị Sênh, có điện thoại 

 Cậu Bạch đưa máy cho chị nói 

 – Hình như người này đã gọi hai lần từ sáng đến giờ. 

Mặc Sênh cầm ống nghe: 

- A lô,vâng… Chào anh… 

- Mặc Sênh phải không 

 Trong ống nghe là một người đàn ông trầm ấm thoạt nghe hơi giống giọng Dĩ Thâm 

– Tôi là Hướng Hằng. 

*** 

Quán cà phê Hướng Hằng hẹn chị ở trên con đường phía đông thành phố, có tên Thế giới yên tĩnh. 

- Tìm chị khó quá, may có lần tôi nghe nói chị là phóng viên ảnh của một tạp chí phụ nữ 

 Hướng Hằng lên tiếng sau khi họ vừa yên vị bên cái bàn cạnh cửa sổ nhìn ra khoảng vườn có những cây cảnh rất lạ mắt. 

Thấy Mặc Sênh ngơ ngác, Hướng Hằng bật cười: 

- Sao thế, nhắc đến Dĩ Thâm chị thấy lại lắm sao? Thực ra Dĩ Thâm chẳng nói gì hết, nhờ có ông bạn Viêm tôi mới có được một chút thông tin… 

 Hướng Hằng không hiểu sao tỏ ra lúng túng. 

Người phục vụ đưa thực đơn đến. 

Chọn xong đồ uống Hướng Hằng đi vào vấn đề chính: 

- Có phải tôi tới tìm chị làm chị ngạc nhiên ? 

Đúng là rất ngạc nhiên, người đàn ông điển trai lịch thiệp này tuy Mặc Sênh có quen nhưng không thân thiết. Trong một thời gian dài, ấn tượng của chị về anh ta chỉ là bạn cùng phòng của Dĩ Thâm, tên anh ta thậm chí có lúc chị còn không nhớ. Cho đến một hôm, mấy người bạn của Dĩ Thâm hẹn nhau đi ăn lẩu và yêu cầu tất cả đều phải mang theo bạn gái, cuối cùng chỉ có Hướng Hằng đến một mình. Mọi người đua nhau chọc tức Hướng Hằng: 

- Hướng Hằng, ngay đến Dĩ Thâm cũng bị đã bị người ta lôi kéo, cậu định độc thân đến bao giờ? 

Hướng Hằng thở dài: 

- Nói thì dễ lắm, nhưng đào đâu ra một Triệu Mặc Sênh kiên cường bất khuất để lôi kéo tớ bây giờ 

 Hướng Hằng liếc nhìn Mặc Sênh nói giọng khiêu khích. 

Dĩ Thâm vừa đến, vò đầu bứt tai: 

- Nếu cậu cần, tớ nhường đấy, để tớ được yên. 

Mặc Sênh lúc đó trông rất tội nghiệp, cảm thấy rất tủi thân, nhưng không thể mở miệng, sợ nói ra chỉ càng thêm ngượng, bởi sinh viên khoa luật nổi tiếng miệng lưỡi cay độc. 

Nhưng từ đó, chị có ấn tượng rõ rệt hơn đối với Hướng Hằng. 

- Thú thực, tôi nghĩ mãi không hiểu, vì sao hồi đó chị trở thành bạn gái của Dĩ Thâm. Bởi vì chị cũng biết, có bao nhiêu người đẹp mê anh ta, trong đó không ít người có ưu thế hơn chị 

Sau khi nhấp một ngụm cà phê, Hướng Hằng ngước nhìn Mặc Sênh, ánh mắt tinh nghịch. 

“Lạ thật, sao anh ta bỗng dưng nhắc lại chuyện ngày xưa?”

 Mặc Sênh mỉm cười, không nói. 

Giọng Hướng Hằng bỗng trở nên sôi nổi: 

- Hồi đó, có một việc mà cả phòng chúng tôi đều khoái trá tham gia, đó là đánh cuộc xem rút cục người đẹp nào chinh phục được Dĩ Thâm. Cứ mỗi tối, sau khi tắt đèn cả phòng cá cược ầm ĩ. Có người cá cho hoa khôi khoa luật, có người cá cho người đẹp cùng tham gia giải trong cuộc thi hùng biện với Dĩ Thâm, hình như tôi cá cho một cô sinh viên khoa ngoại ngữ 

Hướng Hằng hào hứng kể 

– Nhưng Dĩ Thâm luôn có một chính sách là BA không: không để ý, không tán thành, không tham dự. Cậu ta chỉ chúi đầu đọc sách, ngủ, mặc kệ chúng tôi gây chuyện. Nhưng có một hôm, chúng tôi vẫn cá cược như thường lệ, Dĩ Thâm đột nhiên tuyên bố: 
 
- Tớ cược Triệu Mặc Sênh. 

Hướng Hằng nói: 

- Đó là lần đầu tiên tôi nghe đến tên chị. 

Thì ra là vì vậy mà sau nay có tin đồn chị là bạn gái của Dĩ Thâm. Quả nhiên chuyện này chưa bao giờ Dĩ Thâm nhắc đến. Mặc Sênh chợt hiểu. 

- Chị không thể biết được hồi đó bọn tôi đã tò mò muốn biết về chị thế nào đâu. Về sau khi chị xuất hiện ai cũng ngạc nhiên, Dĩ Thâm vốn rất điềm tĩnh, tính già dặn trước tuổi, ai cũng nghĩ bạn gái anh ta phải là người chín chắn, hiểu biết nhưng chị… Xin lỗi 

 Hướng Hằng lúng túng 

– Chị hoàn toàn không giống hình dung của chúng tôi. 

Sau một lát im lặng Hướng Hằng lại tiếp tục: 

- Thú thật, lúc đầu tôi cũng không tin quan hệ giữa hai người, nhưng Dĩ Thâm ngày càng tỏ ra giống một chàng trai bình thường hai mươi tuổi. Anh ta thường bị chị làm cho phát cáu, vò đầu bứt tai, có lúc còn vui vẻ để cho chúng tôi sai giặt quần áo cho cả phòng. À, phải rồi đó là dịp sinh nhật của anh ta… 

“Những chuyện đó đã xảy ra với Dĩ Thâm ư?” Quả là khó tin. 

Hôm sinh nhật Dĩ Thâm chị đã đi khắp thành phố mà không tìm được món quà vừa ý, cuối cùng đành trở về tay không. Tối hôm đó, ở tầng trệt khu kí túc xá chị đành chúc mừng suông: 

- Sinh nhật vui vẻ! 

Dĩ Thâm giận dỗi: 

- Hôm nay em đi đâu vậy? Quà của anh đâu? 

Bỗng dưng Mặc Sênh không biết trả lời thế nào, Dĩ Thâm lườm chị nhưng cuối cùng anh lại giảng hòa: 

- Thôi được rồi, em nhắm mắt lại đi. 

Chị nhắm mắt. Dĩ Thâm đột ngột hôn chị. Đó là nụ hôn đầu. 

Mặc Sênh còn nhớ, lúc đó chị mở mắt, nhìn anh, thảng thốt: 

- Dĩ Thâm, hôm nay không phải là sinh nhật em. 

Bàn tay Mặc Sênh đang cầm cốc cà phê thoáng run rẩy, chị đặt tách cà phê xuống bàn.

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.