BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 03 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 03: TÁI NGỘ 3


Trong một thành phố phức tạp vẫn có thể sống rất đơn giản, làm việc, ăn, ngủ, chỉ có vậy. Sau thời kỳ thích nghi ban đầu, những ngày tiếp theo chỉ là sự lặp lại máy móc. 

“Chị Sênh, tôi tìm chị khắp nơi.” 

 Mặc Sênh vừa bước vào tòa soạn, đã nghe có người gọi từ xa. 

“Bạch hả, có việc gì thế?” 

Bạch họ Lý, còn rất trẻ, cũng là phóng viên ảnh. Cậu ta rất có tài tiếp xúc với các siêu sao, siêu mẫu nên được giao phụ trách ảnh bìa. 

“Vợ em sinh cháu, buổi chụp ảnh siêu mẫu Tiêu Tiêu ngày mai chị giúp em được không?” 

Tiêu Tiêu? Mặc Sênh hơi do dự: 

“Tôi thì không có vấn đề gì, có điều nghe nói tính khí cô ta rất khó chịu, nếu không phải là người quen chưa chắc cô ta đã đồng ý cho chụp.” 

Bạch đã nghĩ tới chuyện này, anh nghĩ một lát nói: 

“Thế này vậy, chị cứ đi thử, nếu không được thì gọi cho em.” 

Ngày hôm sau, khi nhìn thấy người mẫu Tiêu Tiêu nổi tiếng lạnh lùng, Mặc Sênh hoàn toàn bị bất ngờ, chị không biết giới người mẫu trong nước, trước đó lại chưa bao giờ xem ảnh Tiêu Tiêu, không ngờ cô ta lại…lại rất giống một người bạn thời đại học của chị. 

Nhưng bạn đại học của Mặc Sênh là cô gái nông thôn chất phác, vụng về, còn cô người mẫu trước mặt chị, cặp chân dài ngọc ngà vắt chéo nhau, động tác hút thuốc vừa điệu nghệ vừa quyến rũ… 

Mặc Sênh không dám nhận, có lẽ chỉ là hai người giống nhau thôi. 

Nhưng người đẹp Tiêu Tiêu nheo mắt nhìn Mặc Sênh, đoạn sải những bước dài đến bên chị: 

“Thế nào, không nhận ra nhau à?” 

“…Thiếu Mai ư?” 

“Hừ, không phải tớ thì ai đây.”

 Cô ta cười đắc ý. 

“Chị Sênh, thì ra chị là người quen của Tiêu Tiêu? Tốt quá.” 

Cậu Đồng đi cùng vui vẻ góp chuyện. 

“Hồi học năm thứ nhất, cậu ở giường trên, tớ  giường dưới.” 

“Thời sinh viên ai cũng thích giường tầng.” 

 Người quản lý của Tiêu Tiêu chen lời. 

“Chẳng phải các vị đến chụp ảnh sao, mau chụp đi!” 

 Tiêu Tiêu nhiệt tình giục. 

Thiếu Mai thay đổi nhiều quá! Mặc Sênh vừa lấy góc chụp vừa nghĩ, trước ống kính hoàn toàn không phải là một Thiếu Mai vụng về đến đáng yêu. Vậy cô ta là ai? 

Có lẽ chẳng là ai hết. Một nhiếp ảnh gia có thể chụp được cái thần của người mẫu, nhưng Mặc Sênh không chụp được cái thần của Tiêu Tiêu, có lẽ chị chưa đủ tài, hay nói đúng hơn, có lẽ người đứng trước ống kính hoàn toàn không có cái đó. 

Tiêu Tiêu rất trống rỗng! Một sự trống rỗng đến tuyệt vọng, có lẽ chính sự trỗng rỗng này khiến cô ta nổi như cồn. 

Chụp xong một tổ hợp ảnh, Tiêu Tiêu xua tay:

 “Hôm nay chụp đến đây thôi.” 

“Nhưng, Tiêu Tiêu vẫn còn phải…” 

 Người quản lý của Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhắc. 

“Đến đây thôi.”

 Tiêu Tiêu kiên quyết quay sang nói với Mặc Sênh: 

“Chúng mình đi uống cà phê.” 

“Lâu ngày không gặp, nên uống rượu mới phải, tiếc là gần đây dạ dày mình có vấn đề, đành uống cà phê vậy.” 

“Ồ, uống cà phê rất tốt, có lẽ bạn nên uống cùng với sữa.” 

Mặc Sênh không biết nên nói thế nào. Có bao nhiêu, bao nhiêu chuyện cần hỏi, thực sự không biết bắt đầu từ đâu. 

“Sức khỏe rất quan trọng, ăn kiêng cũng nên có điều độ.” 

 Mặc Sênh chọn một chủ đề ngoài rìa nói. 

“Xưa nay tớ chưa bao giờ ăn kiêng.” 

 Tiêu Tiêu nửa cười, nửa không: 

“Tớ nghiện rượu.” 

“Thiếu Mai!” 

 Mặc Sênh kinh ngạc bởi cái cách cô ta đối sử với bản thân. Chị xúc động nắm tay người bạn cũ. Thiếu Mai, tại sao lại trở nên như vậy? 

Tiêu Tiêu theo phản xạ hất tay Mặc Sênh, làm chị ngẩn người, cả hai im lặng có phần lúng túng.

“Cậu thay đổi nhiều quá.” 

 Lúc lâu sau, Mặc Sênh lên tiếng vẻ xót xa. 

“Đúng vậy, còn nhớ hồi năm thứ nhất tớ thầm yêu một người không?” 

 Tiêu Tiêu lạnh lùng kể:

 “Một hôm, tớ nói thẳng với anh ta, tớ thích anh ta, anh ta thừa nhận nhưng không yêu tớ. Sau đó Thiếu Mai đã chết, tớ bây giờ là Tiêu Tiêu” 

Lời Tiêu Tiêu như khía vào tâm can. Mặc Sênh thấy đau lòng, chẳng biết nói gì thêm. 

Lát sau, Tiêu Tiêu lại nói giọng mỉa mai: 

“Rốt cuộc cậu vẫn không thay đổi. Vẫn giả bộ cao thượng. Sao lại từ bỏ nước Mỹ vàng son mà về?” 

Câu nói ít nhiều làm tổn thương Mặc Sênh, nhưng nghĩ lại mình cũng có lỗi. Năm xưa, chị lẳng lặng bỏ đi, bảy năm bặt vô âm tín, chị có lỗi với bạn bè: 

“Lúc đó, mình đi vội quá…” 

“Không cần nói với tớ những cái đó.” 

 Tiêu Tiêu ngắt lời:

 “Những cái đó nên nói với Dĩ Thâm.”

Hà Dĩ Thâm? Sao lại liên quan đến anh ta? – Mặc Sênh nhớ lại cảnh Dĩ Thâm, Dĩ Văn cặp kè bên nhau hôm ở siêu thị:

 “Mình nghĩ anh ta chẳng quan tâm đâu…” 

“Không quan tâm? Cậu tưởng ai cũng vô tâm như cậu sao?” 

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.