BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 02 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 02: TÁI NGỘ 2
Nhưng cuối
cùng cái nhìn của Dĩ Văn vẫn vô tình hướng về Mặc Sênh, đúng lúc chị ngoảnh
lại, ánh mắt hai người gặp nhau, Mặc Sênh lộ vẻ ngạc nhiên, nụ
cười thoáng hiện trên mặt, chị bối rối gật đầu.
Dĩ Văn vội
vàng quay đầu gọi:
“Dĩ Thâm…”
“Gì thế?”
“Chị ấy…”
Dĩ Văn đột nhiên dừng lại, trong đám người đằng trước không nhìn thấy bóng dáng
Mặc Sênh đâu nữa.
“Sao thế?”
Dĩ Thâm hỏi.
“Không,
không có gì.”
Dĩ Văn cúi đầu. Chỉ có điều vừa rồi cô đã nhìn thấy họ, tại sao
họ lại dễ dàng bỏ qua, cố tình không nhận nhau? Lại còn Dĩ Thâm nữa, rõ ràng đã
nhìn thấy…
Không ngờ
lại có ngày mình trở về đây.
Chủ biên hỏi
Mặc Sênh trong lần đầu gặp nhau:
“Cô Triệu, vì sao cô lại chọn làm việc ở thành
phố này?”
Mặc Sênh
bỗng lúng túng không biết trả lời thế nào. Vì sao ư? Bởi vì, đây là nơi tôi đã
học một năm đại học? Bởi vì nơi đây tôi đã quen anh? Bởi vì nơi đây tôi đã có
nhiều kỷ niệm, rất nhiều?
Lúc đầu
chính Mặc Sênh cũng không biết, tại sao nơi đầu tiên chị nghĩ tới sau khi về
nước là thành phố nơi này. Mãi đến hôm gặp lại Dĩ Thâm chị mới hiểu, chị muốn
gặp anh, mặc dù anh đã không còn thuộc về chị, nhưng chị vẫn muốn nhìn thấy
anh.
Chỉ nhìn
thôi.
“Có lẽ là do
tôi không thể về nhà.”
Mặc Sênh nói. Chủ biên nhìn chị rất lâu có vẻ ngạc
nhiên, có thể giữ cô ta làm phóng viên ảnh – Bà chủ biên thầm nghĩ.
Tuy nhiên,
việc chủ biên quá coi trọng lý lịch làm việc ở nước ngoài của chị lại khiến Mặc
Sênh cảm thấy bất an.
“Đó chỉ là
một tạp chí nhỏ.”
Chị nói với bà ta như vậy.
“Ồ, cô
Sênh.”
Bà chủ biên hơn 40 tuổi thân mật gọi tên Mặc Sênh:
“Chị khen kiến thức
sâu rộng của tôi ư? Kiến thức của tôi rất bình thường. Tôi chỉ làm việc ở một
tờ báo nhỏ của Mỹ, biết khá rõ tờ báo đó thôi.”
Mặc Sênh cười đáp lại lời khen
của bà chủ biên, cảm giác bất an trong chị bỗng chốc tiêu tan.
“Cô Sênh,
tôi biết, một người Trung Quốc làm phóng viên ảnh ở Mỹ đâu phải dễ, nhất định
chị phải ưu tú hơn người da trắng. Bọn họ luôn cho rằng người Trung Quốc chúng
ta không có gen nghệ thuật.”
Bà chủ biên tiếp tục câu chuyện.
Việc làm vậy
là đã ổn. Chị được nhận vào làm phóng viên ảnh cho tờ tạp chí phụ nữ này. Mặc
Sênh vẫn đến siêu thị đó mua đồ, nhưng không hề gặp lại họ. Mãi đến một hôm,
người bảo vệ siêu thị gọi chị lại:
“Chị ơi, mời chị đến phòng bảo vệ một lát.”
Mặc Sênh
ngạc nhiên, cảm giác có chuyện chẳng lành, báo chí nhiều lần đăng tin nhân viên
bảo vệ ở một số siêu thị cưỡng chế khám xét, thậm chí đánh khách hàng.
Mặc Sênh
nhìn anh ta với ánh mắt cảnh giác, anh bảo vệ tỏ vẻ ái ngại, nói:
“Xin lỗi chị,
chúng tôi không có ý gì, chỉ muốn hỏi, một tháng trước đây chị có đánh mất thứ
gì không?”
Một tháng
trước mình vừa về nước, chẳng lẽ đánh mất thứ gì mà mình không biết? Chị lặng
lẽ đi theo người bảo vệ với một chút hiếu kỳ. Đến phòng bảo vệ, anh ta đưa cho
Mặc Sênh một cái ví da màu đen.
Nhìn qua Mặc
Sênh cũng biết đó không phải là ví của mình, chị lắc đầu nói:
“Anh nhầm rồi,
không phải của tôi.”
Người bảo vệ
ngạc nhiên, hỏi lại:
“Chị mở ra xem.”
Chị đón cái
ví, mở ra, bên trong có bức ảnh của chị.
Người bảo vệ
nói:
“Ảnh của chị phải không, mặc dù giờ chị đã khác nhiều, nhưng tôi vẫn nhận
ra.”
Khác rất
nhiều, bởi vì bức ảnh chụp lúc Mặc Sênh vừa vào đại học, vẫn còn để tóc dài,
tết thành bím đuôi ngựa, cười một cách ngốc nghếch.
Sao nó lại
có trong ví của một người lạ?
Mặc Sênh trả
cái ví cho người bảo vệ:
“Đây hoàn toàn không phải tôi.”
Người bảo vệ
vẫn một mực:
“Người trong ảnh không phải chị sao?”
“Đúng là
tôi, nhưng cái ví không phải của tôi.”
“Nhưng nhất
định là người quen của chị. Này, có khi chủ nhân của cái ví thầm yêu chị cũng
nên…”
Ồ, thật bất
ngờ! Ai bảo người Trung Quốc thiếu óc liên tưởng?
“Nhưng…”
“Chị cầm đi,
cầm đi. Mãi chẳng có ai đến nhận, để ở đây chúng tôi cũng khó xử lý, đem nộp
coi như sung công, thà trả lại cho chị, chị và chủ nhân cái ví nhất định có
quan hệ với nhau. Ồ, mà biết đâu tôi chẳng tác thành một cuộc hôn nhân…”
Người bảo vệ hình như mê xem phim truyền hình, một mực tin vào suy diễn của anh
ta.
Một tháng
trước, có thể Dĩ Thâm đã đánh rơi cái ví vào lúc họ gặp lại nhau. Dĩ Thâm đánh
rơi ư? Mặc Sênh mang cái ví về nhà với suy diễn vẩn vơ.
Buổi tối sau
khi tắm xong, nằm trên giường, Mặc Sênh giở xem lại cái ví, kiểu dáng đơn giản,
nhãn hiệu nổi tiếng, tiền không nhiều, hoàn toàn không thể xác định được thân
phận chủ nhân của nó.
Mặc Sênh
thận trọng rút bức ảnh ra, ở một góc bức ảnh có mấy chữ nổi, chắc chắn được bóc
ra từ giấy tờ nào đó, lật bức ảnh, chị ngỡ ngàng, mặt sau có chữ! Nét chữ phóng
khoáng, rắn rỏi như cào rách giấy của anh, Mặc Sênh không bao giờ quên.
Đó là nét
chữ của Dĩ Thâm. Dòng chữ viết bằng bút máy, mực đen: My sun shine!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment