ĐẠI CHÚA TỂ - CHƯƠNG 13 - THIÊN TẰM THỔ ĐẬU - TRUYỆN TIÊN HIỆP - TRUYENHOANGDUNG
Tác giả : Thiên tằm thổ đậu
Thể loại: Truyện Tiên Hiệp
CHƯƠNG 13 : CHIẾN LIỄU DƯƠNG
Quanh
lôi đài, đông đảo ánh mắt tập trung vào hai thiếu niên đang đối chọi gay gắt,
ngập tràn chờ mong, vì đây chính là hai kẻ mạnh nhất địa giới lưỡng viện.
-
Mục Trần kia cuối cùng đã lên đài, ta thật hiếu kỳ liệu hắn có phải là đối thủ
của Liễu Dương không?
Một
góc khán đài tây viện, những thanh niên thiên giới tậy viện nhìn về hai thiếu
niên trong sân, không khỏi mỉm cười. Đối với Mục Trần, bọn họ cũng quan tâm
không ít, bất luận thế nào hắn cũng là kẻ duy nhất ở Bắc Linh cảnh này có tư
cách tham gia Linh Lộ a.
Nếu
không phải hắn bất ngờ bị đuổi khỏi Linh Lộ, hiện tại Mục Trần cũng không phải
người mà bọn họ có khả năng nói đến, thậm chí ngay cả thiên tài như Liễu Mộ Bạch,
cũng phải kém một bậc.
Nghĩ
đến đó, bọn họ trộm nhìn mặt Liễu Mộ Bạch, nhưng không kẻ nào đủ can đảm nói
ra.
Nghe
họ bàn tán, thanh niên anh tuấn kia chỉ cười nhạt, hai mắt cũng tập trung vào
thiếu niên gầy gầy giữa sân, ánh mắt có một tia sắc bén rất mờ.
-
Linh Lộ vốn lựa chọn ngẫn nhiêu, nên đôi khi cũng có lỗi phát sinh, nói không
chừng danh ngạch lần này vốn thuộc về Liễu ca, lại có kết quả lầm rớt vô đầu
tên Mục Trần kia. Chứ không sao hắn lại bị đuổi ra?
Một
gã hiển nhiên rất thân cận Liễu Mộ Bạch trề môi nịnh nọt.
Những
đệ tử thiên giới tây viện nghe vậy cũng cười gật đầu, tuy trong lòng cũng không
hẳn đồng ý, nhưng nếu vì một người bị đuổi khỏi Linh Lộ mà đắc tội mặt trời giữa
trưa như Liễu Mộ Bạch, cũng không phải là chuyện gì khôn ngoan.
-
Hồng Lăng cho rằng ai có phần thắng cao hơn?
Liễu
Mộ Bạch mỉm cười hỏi cô gái áo đỏ xinh đẹp bên cạnh.
Hồng
Lăng nhìn vào sân, đôi mắt đẹp nhìn kỹ Mục Trần một chút, thân hình hắn hơi
cao, đứng thẳng như thương, xưa kia vốn lười nhác nay dần dần biến mất, thay bằng
khí thế sắc bén.
Tên
nhóc ngày xưa đã biến hóa không ít.
-
Cả hai đều là Linh Động cảnh sơ kỳ, Liễu Dương tu luyện Viêm Dương công, linh cấp
hạ phẩm linh quyết, nhưng phụ thân Mục Trần cũng là một vực chủ, linh quyết cấp
cho hắn cũng không thể tầm thường, về mặt này cả hai có lẽ ngang nhau....
Hồng
Lăng sóng mắt lưu động, bộ dáng xinh xắn động lòng người:
-
Bất quá Liễu Dương có nhân cấp Linh Mạch, nếu hắn vận dụng đủ so với thực lực
Linh Động cảnh trung kỳ, Mục Trần có lẽ mệt mỏi không nhỏ.
Liễu
Mộ Bạch nghe vậy cũng cười, nhìn Mục Trần trong sân, nói:
-
Liễu Dương năng lực không tồi, Mục Trần thua hắn cũng không oan, kỳ thật ta
cũng rất hiếu kỳ, tại sao hắn lại có tư cách tham gia Linh Lộ.
Hồng
Lăng liếc nhìn, xem ra Liễu Mộ Bạch đối với việc Mục Trần kia cũng có khúc mắc.
Kiêu ngạo như hắn có lẽ vẫn cho rằng bản thân mới là người ưu tú bậc nhất lớp
trẻ Bắc Linh cảnh. Tư cách tham gia Linh Lộ ở Bắc Linh cảnh này, lẽ ra phải thuộc
về hắn, nhưng kết quả lại không như mọi người dự đoán.
-
Nếu ngay cả Liễu Dương cũng không vượt qua được, sự lựa chọn của Linh Lộ thật sẽ
khiến ta thất vọng.
Liễu
Mộ Bạch nhẹ giọng nói, bàn tay chậm rãi nắm lại, lan can làm bằng tinh thiết
lưu lại một dấu tay thật sâu, đôi mắt thoáng có hàn ý lượn lờ.
Hắn
không thể chấp nhận một kẻ bất tài lại cướp đoạt một danh ngạch vốn thuộc về bản
thân.
-
Mục ca, cố lên!
-
Mục ca, đem về đông viện danh hiệu đệ nhất địa giới!
.....
Quanh
lôi đài, đệ tử đông viện hò reo cỗ vũ, ánh mắt hưng phấn. Vài năm nay đông viện
luôn bị tây viện áp chế, bất kể thiên giới hay là địa giới, đến mức không ngóc
đầu dậy nổi. Hiện tại là cơ hội tốt nhất để đông viện quật khởi.
-
Một đám ấu trĩ.
Liễu
Dương nghe được những tiếng hò reo, khóe môi khẽ cười nhưng tràn ngập lệ khí, tập
trung nhìn Mục Trần, trào phúng nói:
-
Thật mong chờ nhìn thấy gương mặt của chúng phấn khích thế nào khi ngươi bại trận.
Đối
mặt trào phúng, Mục Trần lại không hề tức giận, vươn tay cười nhạt:
-
Chắc là ngươi không có khả năng đó đâu.
-
Không biết tự lượng sức!
Liễu
Dương chợt lóe lửa giận, hai tay nắm chặt, linh lực đỏ rực như lửa nap lấy bàn
tay. Hắn bước ra, tiếng bước chân trầm đục vang ra, thân thể như báo đốm phóng
đi.
No comments
Post a Comment