ĐẠI CHÚA TỂ - CHƯƠNG 02 - THIÊN TẰM THỔ ĐẬU - TRUYỆN TIÊN HIỆP - TRUYENHOANGDUNG
ĐẠI CHÚA TỂ
Tác giả : Thiên tằm thổ đậu
Thể loại: Truyện Tiên Hiệp
CHƯƠNG 02: THIẾU NIÊN BỊ ĐUỔI KHỎI LINH LỘ
Lúc
đám Tô Lăng ngẩng đầu lên nhìn những học trưởng của Tây viện ở trên đài cao,
khí thế nhất thời giảm đi đôi chút. Đặc biệt khi họ thấy cô gái tên Hồng Lăng
kia thì ánh mắt liền trở nên nóng bỏng, nhưng sau đó lại cúi đầu. Đây là một
trong những nhân vật phong vân nhất của Bắc Linh viện, người theo đuổi nàng tại
Đông viện này cũng không hề ít.
“Mục
ca nè, kia chẳng phải là học tỷ Hồng Lăng của Tây viện sao… Nghe đồn khi còn bé
huynh thích tỷ ấy lắm mà…”
Tô Lăng đứng sát bên Mục Trần, cười xì xầm.
Nghe
thế, Mục Trần liền trợn mắt lên. Khi còn bé, quả thực hắn từng chơi chung với Hồng
Lăng, nhưng do tuổi còn nhỏ quá nên chưa hiểu được cái gì gọi là thích, chỉ đơn
giản là muốn tìm một người bạn để chơi đùa thôi. Rồi mấy năm gần đây, phụ thân
của hắn có xích mích với phụ thân của Hồng Lăng nên quan hệ hai bên cũng dần xa
cách. Hắn thật không thể hiểu nổi, loại tin đồn này xuất hiện từ bao giờ.
Mục
Trần chỉ biết lắc đầu chào thua rồi quay sang nhìn Lưu Triệu đang giương bộ mặt
khiêu khích ở đằng kia. Hào quang linh lực mờ ảo trên người hắn dần hiện ra,
hai tay chậm rãi nắm chặt lại.
“Có
chuyện gì thì mau nói đi!”
Mục
Trần thoáng nhìn qua đám người đang ở trên đài cao cách đó không xa, ánh mắt khẽ
dừng lại trên bóng người xinh đẹp mảnh khảnh kia rồi lập tức nhìn sang nơi
khác.
“Đừng
tưởng có họ ở đây thì ngươi muốn nói gì cũng được, dù cho bọn họ có cản ta lại
thì da thịt của ngươi cũng phải chịu chút đau khổ đấy!”
Hắn
thực sự không thích vẻ kiêu căng ngạo mạn của đám người Tây viện.
“Ngươi!”
Nghe
thế, ánh mắt Lưu Triệt ngập tràn lửa giận, ngay khi hắn định mở miệng mắng chửi
chợt thấy khóe miệng Mục Trần khẽ nhếch lên. Trong khoảnh khắc đó, thiếu niên vốn
có gương mặt nhu hòa xán lạn bỗng toát lên vẻ lạnh lùng. Vẻ lạnh lùng ấy như lưỡi
đao lạnh lẽo tê buốt.
Cảm
giác đó giống như khi kinh trập bất chợt ập đến từ trong những tầng mây, vô
tình lộ ra sự sắc bén kinh khủng.
Đây
tuyệt đối không phải là thứ mà một thiếu niên đơn thuần ở tuổi này có thể có.
Lưu
Triệt nuốt lấy những lời chửi mắng định phát ra xuống. Y kinh ngạc nhìn Mục Trần,
sắc mặt thoáng thay đổi. Quả thực, y khá e ngại thực lực của đối phương, bởi y
cũng có mặt tại nơi mà Mục Trần đánh bại Tiết Đông của Tây viện lúc trước.
“Ha
ha, quả thật đã hơi tùy tiện rồi.”
Đám
học trưởng Tây viện thiên giới nghe thấy thế thì không khỏi nhíu mày, cảm thấy
khá mất mặt, đặc biệt là khi có Hồng Lăng ở đây.
Hồng
Lăng cũng khá kinh ngạc nhìn Mục Trần. Nàng không ngờ được một thiếu niên nhu
hòa như hắn lại có một mặt mạnh mẽ như vậy, dường như không giống tên nhóc năm
xưa chút nào.
Một
người trong đám học trưởng của Tây viện thiên giới không nhịn được xoay người
nhảy xuống khỏi đài, chậm rãi đi tới chỗ học viên Đông viện. Thấy thế, đám người
Tô Lăng nhanh chóng lùi lại đằng sau, ánh mắt chứa đầy sự đề phòng.
Hồng
Lăng thấy vậy nhưng không ra tay ngăn cản, một phần vì nàng cũng là người của
Tây viện, phần khác là vì muốn nhìn xem tên nhóc bình thường trong mắt nàng trước
đây có thể lộ ra ánh sáng rực rỡ sau khi mất đi vẻ ngây thơ khi còn bé hay
không.
“Đồng
ca.”
Lưu Triệt thấy người này tới gần thì trở nên vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía
đám Mục Trần thêm chút đắc ý.
Mục
Trần thấy vậy thì thoáng nhíu mày nhưng trên mặt lại không tỏ ra chút e ngại
nào. Mặc dù bọn họ là học trưởng đến từ thiên giới nhưng thực lực cũng chỉ ở mức
Linh Động sơ kỳ, nếu thật sự đánh nhau thì chưa chắc đã chiếm ưu thế.
Người
đang đi tới được gọi là Đồng ca kia khẽ gật đầu, nghiền ngẫm nhìn Mục Trần.
Ngay khi gã định nói chuyện thì bỗng có một tiếng quát vang lên cách đó không
xa.
“Đồng
Quan, đám người Tây viện thiên giới các ngươi chạy tới Đông viên này bắt nạt
đám đệ tử Địa giới, có phải là quá khinh thường Đông viên chúng ta không?”
Tiếng
quát bất thình lình khiến tất cả mọi người giật mình quay đầu lại nhìn. Từ đằng
xa, mười mấy bóng người đang bước nhanh tới, đi đầu là một thiếu nữ cao gầy mặc
bộ đồ đen bó sát làm lộ ra những đường con mỹ miều đầy hấp dẫn, gương mặt xinh
đẹp, mái tóc dài màu đen được buộc lại theo kiểu đuôi ngựa, đôi chân thon dài
tinh tế xinh xắn, quả thật không hề kém Hồng Lăng.
Lúc
này, thiếu nữ cười lạnh nhìn đám người Đồng Quan, sắc mặt của những người đi
sau nàng cũng rất không tốt.
“Đó
là học tỷ Thiên Nhi.”
Đám
người Tô Lăng thấy cô gái mặc đồ đen kia tới lập tức trở nên kích động, thậm
chí gương mặt non nớt của một số thiếu niên còn đỏ ửng lên. Thiếu nữ này và Hồng
Lăng được coi như hai đóa hoa của Bắc Linh viện. Cả hai đều có vô số người theo
đuổi nhưng không ngờ rằng hôm nay lại có thể gặp được cả hai tại đây.
“Ha
ha, hóa ra là Thiên Nhi.”
Đồng
Quan nhìn thấy thiếu nữ mặc đồ đen này thì khẽ ngẩn ra, vẻ mặt không tự nhiên lắm.
Đường Linh Nhi không phải chỉ được nhiều người theo đuổi tại Bắc Linh viện mà
thậm chí, thực lực của nàng đã đạt đến Linh Động trung kỳ, cũng là một trong những
nhân vật ưu tú của thiên giới Bắc Linh viện.
Thiếu
nữ được gọi là Đường Thiên Nhi kia đi tới đứng cạnh Mục Trần. Nàng tinh tế cau
mày quan sát Đồng Quan rồi ngẩng đầu nhìn Hồng Lăng trên đài cao. Hai thiếu nữ
đối mặt nhau không chút nhường nhịn, đôi mắt cả hai như đang tóe lửa.
“Các
ngươi tới đây làm gì?”
Đường Thiên Nhi nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng hỏi.
“Muội
nói thế nghe sao được, chúng ta tuy là người của Tây viện nhưng Tây viện cũng
thuộc Bắc Linh viện, vì thế chúng ta đến nơi này thì có gì sai đâu?”
Đồng Quan
khẽ nhún vai, cười đáp.
Đường
Thiên Nhi hừ lạnh một tiếng rồi vươn bàn tay ngọc của mình ra vỗ lên vai Mục Trần,
hất cằm nói:
“Mục Trần là người của Đông viện chúng ta, nếu các ngươi còn dám tìm
tới gây chuyện với hắn thì đừng trách ta đây không khách khí.”
Vừa
dứt lời, nàng khẽ hất mái tóc đuôi ngựa của mình lên, tư thế hiên ngang oai
hùng rất có khí khách của bậc đại tỷ.
“Xem
ra ngươi cũng có duyên với con gái lắm.”
Đồng Quan mỉm cười nhìn Mục Trần, nụ
cười pha chút mỉa mai ghen ghét. Gã cũng thường quan tâm đến Đường Thiên Nhi
nhưng lại chưa bao giờ được nàng đáp lại.
“Có
duyên với con gái cũng là một loại thực lực.”
Mục Trần cười như thể không hề nhận
ra sự trào phúng trong lời nói của Đồng Quan. Nếu so với đám người ở trong Linh
lộ thì tên Đồng Quan này quả thực còn non lắm.
No comments
Post a Comment