TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 24

YÊU ĐI RỒI KHÓC






















Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever

PHẦN 5: YÊU ĐI RỒI KHÓC

CHƯƠNG 24: 



“Mai anh bay rồi!”

Yên lặng. Không phải bởi vì tôi đang chất chứa cảm xúc. Chỉ vì cảm thấy trong trường hợp này thì câu nói bất thình lình đó hơi bất thường. Cơn mưa đêm cứ rỉ rả bên tai và anh gọi tôi ra nơi công viên chỉ để thông báo ngày mai anh sẽ lên đường sang Nhật. Tôi đã biết, anh cũng đã thông báo điều này trên facebook.

“Ừ. Chúc may mắn.”

Tôi cười.

“Vậy nên muốn hẹn gặp lần cuối hả?”

“Chỉ là muốn gặp thì gặp thôi...”

“Lạ lắm anh, khi có người đột ngột nói ra đi. Dù cho người đó là ai, người quen hay bạn thân hay người thân... Em đều cảm thấy chạnh lòng.”

“Anh đã nói những cô gái như em càng cố tạo ra vẻ ngoài khác biệt càng chứng tỏ mình non nớt và dễ tổn thương. Em vốn rất đơn thuần.”

“Đơn thuần? Em không thích bị gán cho cái cụm từ đó chút nào. Nhưng thôi, không bàn cãi. Đằng nào thì mai anh cũng rời khỏi đây.”

“Mỗi chúng ta đều sẽ thay đổi, chẳng ai mãi giống y như lúc đầu. Biết đâu anh lại muốn quay về.”

Ngày hôm sau, tôi ngồi ở quán cà phê. Bên khung kính, những hạt mưa cứ đổ ào ạt phủ mờ. Đường sân bay thênh thang, những chiếc máy bay lần lượt cất cánh rồi mất hút trong cái âm thanh đều đều.

Tôi mải miết nhìn theo, câu nói đó cứ quanh quẩn trong ý nghĩ, đan xen với những hình ảnh đã nhạt nhòa. Đáng lẽ người nói câu đó phải là người chiếm ngự, trọn vẹn trái tim tôi. Người tôi đã rất yêu, dẫu cho câu nói ấy có ý nghĩa chia ly. Người đã bước vào cuộc sống này, rồi lại ra đi không một lời cáo biệt, có khi cả đời cũng không gặp lại. Còn một người chỉ là vô tình đi ngang qua, vốn dĩ tồn tại hay biến mất, ở lại hay ra đi cũng như nhau cả thôi, chỉ khác ở một câu nói: “Mai anh bay rồi”

 - Sự ra đi có báo trước lại được nghe từ người đi ngang qua.

Tôi thường ví von tuổi hai mươi giống như những vệt sáng của pha lê. Dù là dưới bất kỳ thứ ánh sáng nào thì pha lê đều có thể phản chiếu rất lung linh. Nhưng người ta vẫn thường nói “pha lê lung linh dễ vỡ”.

Những tưởng trên đoạn đường chông chênh phía trước, tôi không sợ phải bước một mình. Định mệnh đã mang người đến trong cái khoảnh khắc ban mai đầu tiên. Người đã dạy tôi rất nhiều thứ, nhiều đủ để khiến thế giới giữa hai chúng tôi là một vách ngăn biển cả. Nhưng ở tuổi hai mươi, tôi gần như hội tụ tất cả những nhiệt thành của một người trẻ, tôi chân thành, tôi nồng nhiệt, tôi bất chấp hiện tại để yêu người. Những khoảnh khắc ít ỏi bên cạnh người, tôi nâng niu như là thứ hạnh phúc trọn vẹn. Tôi chỉ cần có hiện tại, thế thôi!

Nhưng tôi không thể gìn giữ mãi những suy nghĩ tinh khôi ấy.

Chúng vỡ vụn rất nhanh. Bởi vì người sẽ không thể yêu tôi nếu tương lai của người không đủ vững chắc. Tôi nhận ra trong sự chờ đợi bằng tất cả tin yêu, niềm tin khi đó đủ để tôi tưởng rằng nó sẽ được đặt trên tất cả những danh vọng. Cuối cùng, người đã không trở về nữa, cũng như lúc ra đi tàn nhẫn đến mức không cho tôi lấy một lời hứa. Rồi thì những yêu thương cũng không đủ để tìm về giữa biển người chông chênh.

Và con đường này tôi vẫn phải tiếp tục bước, bước một mình. Một mình bon chen vào cái xã hội hỗn loạn, nơi mà những gương mặt người,  ngày ngày lướt qua nhau vô cảm. Những gương mặt biết cười ấy khiến tôi kinh hãi, bởi tôi không giả tạo được như họ.

Tôi không thể cười nói thản nhiên với những dối trá thường nhật, với những kẻ bất cần sự thật. Chỉ cần bề nổi của những dối trá ấy được che chắn tốt nhất, đó mới là cái họ quan tâm. Lạ lùng thay, họ cứ cười với nhau, họ tán tụng lẫn nhau, họ càng không bôi tro trát trấu vào mặt nhau. Thật là nực cười.

Ngần ấy những quy tắc khiến tôi ngạt thở đến nỗi muốn bước lùi về phía sau, cái thế giới đó tôi chẳng muốn vướng bận vào. Có thể ngay lúc đó tôi chỉ muốn khép mình vào một góc khuất an phận, ổn định với công việc của một viên chức bình thường và một cuộc sống không nhộn nhịp khuấy động.

No comments

Powered by Blogger.