TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 15
TÁC GIẢ : HAMLET TRƯƠNG
CHƯƠNG 15:
Tâm tư cô xáo trộn như muốn vỡ òa. Cô quay người chầm chậm bước về phía trước,
nơi bầu trời cao vời vợi vẫn trong xanh.
- Cuộc đời thật lắm bất ngờ anh nhỉ
? Hợp rồi lại tan, hoặc là tương phùng để rồi chia xa mãi mãi. Anh sẽ có một
cuộc sống mới, em thì bước tiếp con đường của em và người ta cũng chỉ muốn tiến
về phía trước không đắn đo nhìn lại... Anh đi vui vẻ nhé, với em anh mãi là
bạn, là tri kỷ.
- Em vẫn còn đang
chờ đợi phải không? Tại sao không nói với người đó ? Đủ kiên nhẫn để chờ, tại
sao lại không dám nói ra?
- Vì người em vẫn luôn chờ đợi là
một giáo viên nghèo không có gì trong tay ngoài công việc và sự cố gắng với
cuộc sống. Con người có trái tim ấm áp đó bây giờ đâu rồi... em cũng không biết
nữa...
Cô lại mỉm cười, nụ cười nhắn nhủ
bình yên hay là nụ cười cáo biệt... dành cho ai đây? Hoàng đứng lặng, ánh mắt vẫn
dõi theo dáng hình cô đang xa dần. Từ đằng sau, có tiếng bước chân chầm chậm
tiến lại gần. Dường như với Hoàng sự hiện diện của con người này không hề bất
ngờ chút nào.
Hai người đàn ông nhìn nhau, suy
nghĩ chất chứa trong khoảng lặng vô định, mỗi người một nỗi niềm riêng nhưng
lại hướng về cùng một người.
Hoàng nâng niu trên tay chiếc khăn
len mà cô đã tặng. Chiếc khăn len màu đỏ, màu của quyền lực nhưng cô độc...
Hai người đàn ông nhìn nhau, suy
nghĩ chất chứa trong khoảng lặng vô định, mỗi người một nỗi niềm riêng nhưng
lại hướng về cùng một người.
Hoàng nâng niu trên tay chiếc khăn
len mà cô đã tặng. Chiếc khăn len màu đỏ, màu của quyền lực nhưng cô độc...
- Trả lại cho anh.
- Không. Đó
là quà cô ấy đã tặng cho cậu.
- Hãy giữ
lấy đi. Vì anh đã chọn một con đường đầy huy hoàng nhưng đơn độc... và vì tôi
biết khi đặt hết tâm ý vào chiếc khăn này cô ấy không phải muốn dành nó cho
tôi.
Người đàn ông kia
cầm lấy chiếc khăn trên tay vuốt ve. Gương mặt thoáng buồn.
- Khước từ tình cảm
chân thành của ai đó chưa chắc đã đúng. Nhưng cố chấp để yêu một người không
còn tồn tại chắc gì đã sai...
Hoàng bỏ đi, chỉ
còn người đàn ông kia ở
lại. Nắng chiều đã nán lại trên những vách nhà cao tầng, thứ ánh sáng mờ ảo dệt
lại những chuỗi ngày đã qua.
Quá khứ có đẹp đến
đâu thì cũng chỉ là quá khứ. Đã đợi chờ, đã nhớ thương, cảm giác vẫn còn đó thì
đã sao? Gặp lại nhau nhưng hình như đã lạc nhau mất rồi. Hiện tại làm sao xóa
đi được. Không thể dừng bước, càng không thể quay lại. Chỉ có thể đi tiếp về
phía trước. Bắt đầu hay kết thúc đều mơ hồ như chiêm bao. Mảnh ký ức trong veo,
chất đọng tình cảm chân thành, nụ cười tinh khôi trong mưa chiều. Tất cả đã
hoàn toàn hóa hư vô, không thể tìm lại một chút dấu vết, không còn thuộc về bất
kỳ ai nữa. Bất giác em nhận ra sau giấc mơ nào cũng có giọt nước mắt đọng lại
nơi khóe mi...
Gió trời
lặng lẽ sang thu
Hạt mưa
cũng rớt từ mây nhẹ
Bức
tranh ngày ấy chiều vàng
Giật
mình như thấy lập lờ sau mưa.
Cảnh
đây vật chẳng hao gầy
Nhưng
tình để tình kia phai màu.
Tháng ngày vụt mất bao lâu?
Đủ cho ký ức bạch thơ ấy người còn đó không?
Ráng chiều tím lại sắc thu
Có chăng người màu xót xa.
Nhìn trong nước mắt nhạt nhòa
Nhớ ngày quay bước dấu chân lạnh lùng.
Nụ cười gắng gượng trên môi
Ngụy trang cho những đắng cay nghẹn
lời.
Tinh mang theo những mặn nồng
Tin yêu vẫn biết người còn có ta.
Nhưng tình ngày cũ đã xa
Giờ đây hai đứa một phương khác
trời.
Mỉm cười cho nhẹ nỗi đau
Cần chi nuối tiếc cho lòng vấn
vương.
Chúc nhau trong tiếng lặng thầm
Bình yên đi hết đoạn đường ngày
sau.
No comments
Post a Comment