TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 03
YÊU ĐI RỒI KHÓC
TÁC GIẢ : HAMLET TRƯƠNG
CHƯƠNG 03:
Con
vật đáng sợ chỉ cách nó một gang tay, tưởng chừng như chuẩn bị phóng thẳng vào
người nó.
“ Nếu
cô không chịu ngồi yên lại thì cái xuồng lật úp là cơ hội của con vật gớm ghiếc
kia đấy!”
“
What? Anh là người Việt Nam à? Anh.... ơ.... tôi...”
Mất
bình tĩnh thật rồi. Sao anh ta biết mình cũng là người Việt nhỉ???
“Cô
bình luận loạn xạ suốt từ lúc khởi hành.”
Xấu
hổ quá đi mất. Sao ngay từ đầu anh ta không nhận đồng hương đi cho nhanh!?
“Tôi
muốn cô tự nhiên nhất!” (cười)
Đúng
vậy! Tự nhiên nhất là khi ở bên những người không quen giữa nơi xa lạ. Nó đang ở
trạng thái tự nhiên nhất, điều từ lâu đã bị bao phủ hay chính nó đã tự che giấu
đi. Tự nhiên nhất là khi không phải khoác vào những bộ váy thướt tha nữ tính,
không phải nói khẽ cười duyên. Và cả khi không phải ngồi bên cạnh chàng người
yêu cố ra vẻ thanh quý vô ngần dù mắt thì hau háu dán chặt vào hình xăm trên cổ
một cô gái.
Chuyến
đi kết thúc tại một chợ nhỏ ven sông. Lờ tịt cái chìa tay đầy ga lăng của gã đồng
hương tình cờ, nó phóng vèo từ ghe sang cầu phao. Tuyệt! Quần soóc, giày thể
thao là thế đấy! Một hàng dài các quầy thức ăn đủ màu sắc, mùi vị hấp dẫn trải
dài trước mắt, nó quên ngay anh chàng đồng hương đang có vẻ chần chừ muốn nói
gì đó. Không có mẹ, các thể loại chiên, xào, nướng với gia vị cay nồng đậm đà
kiểu Thái - Ấn cứ tha hồ kéo nhau chui vào dạ dày của nó. Không phải đang cùng
người yêu đi ăn trưa trong một nhà hàng hạng sang dành cho dân văn phòng, nó cứ
thoải mái tay bốc miệng nhồm nhoàm đầy khoái chí. Đi rong thì ăn cũng rong nốt!
Tạm ngơi nghỉ sau gần chục món chưa kịp nhớ hết tên bằng quả dừa tươi to ự, nó
lại chạm mặt người đồng hương.
-
Phượt một mình a?
-
Còn anh?
- Run
away!
-
Thế thì cũng gần giống như đi rong nhỉ???
Thế
là tự dưng có bạn đồng hành, dù lúc đầu cả hai bên đều vì muốn một mình mà lang
thang nơi đất Thái này. Xa lạ, chẳng là gì của nhau ngay từ đầu nên giữa hai
người chỉ là một chuyến đi chơi, “ bạn cùng chơi”. Cũng nhờ vậy mà hành trình
sau đó của bộ đôi tại các khu trung tâm sầm uất, các con phố thời trang, hay
chuyến tham quan vườn thú chỉ toàn những tiếng cười với những trò đùa nghịch. Tự
nhiên như hơi thở! Ngoại trừ ông anh, đây là người con trai thứ hai có cự li kề
vai sát cánh gần với nó nhất. Nhưng anh chàng là người đầu tiên nó có thể thoải
mái nói, thoải mái cười, thoải mái bình luận loạn xạ đủ thứ trên đời. Chính xác
là thoải mái với từng cảm xúc của mình.
Về
phần mình, anh cũng hào hứng hưởng ứng tất cả đề xuất rong ruổi la cà khắp các
ngõ ngách, lê la hết các quầy hàng ở Bangkok của nó. Anh cũng hay cười nhưng
không nói nhiều. Anh mải mê với cái máy ảnh, luôn sẵn sàng giơ lên chộp ngay một
khung cảnh nào đó khiến anh có cảm hứng. Đôi lúc, nó còn tinh nghịch chen vào tầm
ngắm của anh, cố tình diễn vai “bóng hồng tình cờ” với cái dáng rất người mẫu.
Mỗi lần như thế anh chỉ cười, chưa lần nào khen hay chê một lời.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment