TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 04
YÊU ĐI RỒI KHÓC
TÁC GIẢ : HAMLET TRƯƠNG
CHƯƠNG 04:
Hai
ngày một đêm, chưa phải là quá dài để hai người xa lạ trở nên thân thiết, nhưng
đã đủ để họ cảm thấy tin tưởng hay chính xác hơn để biết rằng không cần phải lo
lắng khi tâm sự cho nhau nghe những câu chuyện riêng tư. Mà chuyện riêng tư thì
tất nhiên là liên quan đến tình cảm. Kẻ đi rong, người chạy trốn, tình yêu đôi
khi rất cần những khoảng không chỉ có một người, để nhìn lại mối quan hệ của cả
hai, là thế đó!
Đêm
cuối, phố Tây Khaosan, chốn ăn chơi nổi tiếng dành cho khách du lịch ở Bangkok,
dĩ nhiên là nó không thể bỏ qua. Vì đây không phải là Sài Gòn, để mỗi lần ngồi
sau xe người yêu ngang qua Le Pub, nó lại không dám nói mình thích ngồi ở chốn ồn
ào ấy. Ở đây, nó thậm chí còn vừa cùng với người bạn đồng hành tự thưởng hai cốc
bia hơi hoành tráng. Sau một hồi lòng vòng, cả hai quyết định sẽ kỷ niệm chuyến
đi này bằng việc vẽ một hình xăm nho nhỏ. Đang đắn đo không biết chọn hình gì
thì nó thấy anh xoay xoay ngón tay cái lên mẩu giấy than rồi nhẹ nhàng ấn mạnh
vào cổ tay nó. Dấu vân tay với những đường trắng đen xoắn tròn xen kẽ nổi rõ
trên cổ tay trắng xanh của nó. Chợt nó thấy tim mình lạc nhịp. Lạc nhịp vì nụ
cười bí hiểm của chủ nhân cái dấu tay. Lạc nhịp vì chính anh là người thứ ba
ngày qua đã mang đến cho nó những cảm xúc tự nhiên như hơi thở. Nó không rõ lắm!
Chỉ cảm giác như vừa thấy được cái nó vẫn cố tìm kiếm ở một người bên cạnh mình
đã gần chẵn 500 ngày.
Với
tay lấy tờ giấy than, giờ đến lượt nó xoay xoay đầu ngón trỏ lên đó, rồi cũng cố
ấn nhẹ nhàng nhưng đủ mạnh lên cổ tay rắn chắc của anh – bạn đồng hành. Đêm đó,
nó chần chừ hình dung cảnh chào tạm biệt và trở về khách sạn sửa soạn hành lý
cho chuyến bay về. Thật sự nó không muốn nghĩ đến cảnh đó. Và hình như trong mắt
anh, nó cũng đọc được điều tương tự. Cả hai lững thững bước từng bước thật chậm
trên con đường dài thẳng tắp.
-
Cái hình xăm này mà không rửa nước nhiều là phải hơn hai tuần mới phai đó anh!
- Ừm…
-
Nó mà phai rồi chắc anh cũng quên em ngay nhỉ?
-
Còn em?
Bất
giác nó khẽ với ra chạm vào khuỷu tay anh thật nhẹ. Thoáng chút ngập ngừng, bàn
tay nó vòng nắm lấy cánh tay anh. Anh tiếp tục bước đi và nó cũng không thể dừng
lại. Dẫu biết ngày mai anh sẽ vẫn đáp chuyến bay sang Singapore mang theo niềm
bất ngờ là “chính mình” cho người bạn gái từ thời trung học đang du học xa nhà
đã hai năm. Dẫu nó biết mối quan hệ Việt – Sing kia tuy khác với kiểu “bị đóng
khuôn tình yêu” của nó và Sài Gòn thì vẫn đang dần lỏng lẻo bởi sợi dây khoảng
cách như nhiều cặp yêu xa. Dẫu nó biết anh đang muốn thổi lại ngọn lửa tình yêu
của anh và người ấy bằng chuyến đến thăm bất ngờ, bằng những cuộc hẹn hò lãng mạn
nơi đảo quốc sư tử xinh đẹp, hẹn hò thật tình tứ như những ngày mới yêu. Dẫu
anh đã kể cho nó nghe hết về tình yêu ấy của anh, thì ngay giây phút này đây nó
vẫn muốn con đường kéo dài mãi mãi, hoặc giả bước chân anh hãy chậm thật chậm,
hay thôi anh cứ đứng yên để tay nó còn được nắm chặt cánh tay anh. Để nó được đứng
bên anh đêm nay thật lâu và để cảm xúc của nó đi rong trong một miền yêu thương
kỳ lạ.
Cố
nhét nốt mấy bộ váy vung làm quà cho bà cô ở nhà, tâm trí nó vẫn đang mông lung
với lời đề nghị bất ngờ ấy. Cùng anh đáp chuyến bay về lại Việt Nam. Đồng nghĩa
với việc ở Singapore sẽ có một người đột ngột bị dồn đến đoạn kết của mối quan
hệ nguội lạnh chưa một lần có cơ hội hâm nóng. Và tại Sài Gòn sẽ có một người
sau 500 ngày yêu đương bị người yêu lớn tiếng thông báo rằng mình đã tìm được
tình yêu đích thực sau bốn ngày mất tích. Giờ thì nó lại đang tự vấn rằng đấy
có phải là mơ ước về sự tự do cảm xúc mà nó khát khao lâu nay.
Liệu
tình cảm này có thật là xuất phát từ trái tim hay từ cái đầu bị ức chế tình cờ
tìm được sự đồng cảm?
Ba
giờ chiều, anh đang chờ nó tại cửa check in cho các hãng hàng không luôn sẵn vé
trong ngày cho những chặng đường ngắn như Bangkok – Sài Gòn. Còn nó, nó đang lẩn
trong hàng dài người nối đuôi nhau trước quầy check in hải quan xuất ngoại. Có
thể anh sẽ nhận ra điều đó sớm hoặc muộn hơn khi nó chuẩn bị lên đường. Trong
tay anh vẫn còn giữ tấm vé cho chuyến bay đi Sing, vẫn còn kịp. Nó biết điều đó
và nó quyết định không gặp anh như đã hẹn. Chưa quá muộn cho nó và cả cho anh.
Cho hai mối quan hệ mà cả nó và anh đều đang quá kỳ vọng trong khi lại quên mất
rằng: Tình yêu đôi khi là những gì chân thật nhất, khi ta dám nghĩ, dám nói ra
và dám làm tất cả vì nó. Nó vẫn còn kịp để một lần sống thật với chính mình bên
người yêu. Anh cũng vẫn kịp để hâm nóng lại tình yêu xa bằng cuộc hẹn bất ngờ
cho người ấy. Hãy để yêu thương được thể hiện tự nhiên nhất. Tự nhiên như hơi
thở trong một chuyến đi rong của cảm xúc!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment