TRUYỆN NGÔN TÌNH - ĂN XONG CHÙI MÉP CHƯƠNG 36
ĂN XONG CHÙI MÉP
Tác giả: Phi Cô Nương
Nguồn: haibonthang7
Chương 36: ĐI CHƠI
Sáng sớm hôm nay tôi
đã rời giường, vội vàng chạy đến công ty làm việc, tuy theo lý mà nói, tôi và
Tổng giám đốc bước đầu đã xác lập quan hệ, coi như cũng chút vốn liếng cáo mượn
oai hùm, đi trễ một tí cũng không sao, nhưng kể từ tối qua, cả người tôi lâng
lâng trên mây, cứ mong trời mau mau sáng để đến công ty nhìn thấy anh, càng lạ
hơi chính là, hôm nay là lần đầu tiên tôi đánh phấn tô son rồi mới đi ra ngoài,
đúng thật con gái khi yêu đều không bình thường đấy.
Lúc đến công ty còn
rất sớm, chung quanh chỉ lác đác vài người, tâm trạng tôi hôm nay cực kỳ tốt,
bởi vậy nhìn thấy ai cũng đặc biệt đáng yêu, vì thế gặp ai cũng cười tủm tỉm
chào, lúc quẹo cua, đúng lúc gặp một nhân viên vệ sinh đang mặc bộ quần áo bảo
vệ môi trường, tôi theo lệ vẫy tay cười,
“Hi, Tiểu Khiêm Khiêm!”
Lục tiểu đệ chẳng
thèm nể mặt mà người rùng mình một phát, lui về sau hai bước, lí nhí nói, “Nhìn
cô vui vẻ như thế, sao tự dưng tôi có dự cảm chẳng lành?”
Tôi cười vô cùng dịu
dàng, thân thiết nhìn cậu ta, “Tôi muốn cho cậu biết một tin tốt và một tin rất
tốt, em đoán thử xem là gì?”
Lục tiểu đệ rất
nghiêm túc nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng mặt mũi tràn đầy hy vọng nhìn tôi, kích
động nói,
“Tin tốt là cô sắp cuốn gói khỏi đây hả? Tin rất tốt là cô có ý định
trở về Sao Hoả hả?”
Tôi, “…”
Được rồi, chị đây
đang vui, không so đo với thằng nhóc con như cưng, tôi kiềm chế cơn nóng tính
của mình, tiếp tục nhỏ nhẹ thân thiết cười nói,
“Nói cho cậu biết, tin tốt là
tôi đang yêu, còn tin rất tốt, người yêu của tôi chính là anh cậu!”
Lục tiểu đệ vốn sững
sờ, lập tức bày ra bộ mặt tang thương, lắc đầu ngao ngán, “Hèn chi hôm nay mắt
tôi cứ giựt không ngừng, thì ra sao chổi ập tới nhà rồi, xem ra ngày tháng sau
này của tôi chắc chắn không sống yên được rồi!”
Dứt lời, cậu ta nhấc
thùng nước và cầm đồ lau nhà lên, vừa thở dài vừa đi về phía toilet, tôi đứng
bực bội tại chỗ, chẳng lẽ nói theo Lục tiểu đệ, trở thành người một nhà với tôi
đáng sợ vậy sao?
Bực tức vài giây, tôi
mau chóng lấy lại tinh thần sung sướng vui vẻ, miệng ngâm nga câu hát đi tới
văn phòng.
Cũng như ngày thường,
vẫn sắp xếp lại tài liệu và quét dọn văn phòng làm việc, hồi trước còn cảm thấy
nhàm chán, hôm nay thì lại hào hứng vô bờ bến, chăm chỉ lau bàn làm việc rồi
thu dọn đồ dùng văn phòng, trong đầu cứ hiện ra dáng vẻ cật lực làm việc của
anh, nhớ đến khuôn mặt cần cù siêng năng.
Nghĩ tới nghĩ lui
khiến đầu tôi sắp tẩu hoả nhập ma, tay thoăn thoắt làm việc, ánh mắt không tự
chủ được cứ nhìn chằm chằm vào cửa văn phòng, chờ mong ông chủ Lục thong dong
chậm rãi đi vào.
Đến lúc đó tình huống
sẽ như thế nào đây nhỉ…
Căn cứ theo kinh
nghiệm đã xem vô số phim truyền hình về tình công sở, chắc là phải thế này này.
Lục Tuyển Chi cử chỉ
nhanh nhẹn, khí khái hiên ngang, hào hoa phong nhã đi tới, để áo khoác sang một
bên, cởi hai cúc áo trên áo sơ mi, ánh mắt vui vẻ nhìn tôi, miệng nở nụ cười vô
cùng xấu xa nham hiểm, đi đến cửa sổ sát đất bên cạnh, chợt thả rèm xuống, căn
phòng vốn sáng ngời lập tức trở nên âm u, bầu không khí mờ ám mập mờ. Anh ung
dung kéo ghế da xoay sau bàn làm việc ngồi xuống, dịu dàng nắm lấy tay tôi,
bỗng nhiên dùng sức kéo tôi ngã ngồi trên đùi của anh, lọt thõm trong vòng ngực
rắn chắc…
Lại sau đó, tình
huống sẽ như thế này đây…
“Tổng giám đốc, đừng
vậy mà.”
“Đến đây nào cục
cưng.”
“Hứ, đã bảo đừng mà…
không tốt đâu.”
“Không sao đâu, cục
cưng, anh yêu em chết đi được, cho anh hôn cái coi.”
“A…”
Ngay lúc tôi đang
nghĩ, mặt xấu hổ, nóng đến độ có thể đun sôi trứng gà, hai mắt nhìn đến nỗi sắp
lé luôn, rốt cục tay cầm cửa chuyển động, tôi vội vàng bỏ khăn lau xuống, một
tay chống lên bàn làm việc, tay kia vò vò tóc, cố gắng bày ra dáng vẻ tuyệt mỹ
nhất. Tuy nhiên, chuyện đời lại không theo ý muốn, người đẩy cửa đi vào chính
là đồng nghiệp mà tôi căm thù nhất trong công ty —- Giám đốc Vương giết người
không cần dao.
“Ồ, thư ký Hạ, thì ra
cô ở đây! Làm tôi đi kiếm cô khắp nơi!” Giám đốc Vương vừa thấy tôi, hai mắt
sáng ngời, nhanh chóng bước tới.
Thấy ông ta, tôi vô
thức run rẩy cả người, không tự chủ được mà lui về sau một bước, “Ông tìm tôi
làm gì?”
Vừa làm xong động tác
theo bản năng này, tôi chợt nhớ đến phản ứng của Lục tiểu đệ lúc nhìn thấy tôi,
cũng không phải giống nhau sao? Tôi bỗng hiểu được bản mặt tang thương lúc nãy
của Lục tiểu đệ là sao rồi, nếu có người nói với tôi, tôi sắp sửa trở thành
người một nhà với giám đốc Vương, chắc tôi sẽ thấy từ nay về sau cuộc đời tôi
là chuỗi ngày đen tối không dứt!
Giám đốc Vương nhìn
tôi vẻ bất mãn, nhíu mày thúc giục, “Xuất phát thôi! Nhìn xem bây giờ mấy giờ
rồi?”
Tôi bối rối mơ màng
nhìn ông ta, “Xuất phát? Đi đâu?”
Ông ta trừng mắt,
“Phòng nhân sự công ty đề nghị tổ chức hoạt động, đã thông báo cho toàn thể
công ty rồi, hôm nay tập thể mọi người trong công ty đi vườn bách thú chơi! Cô
không biết sao? À, đúng rồi, thời điểm phòng nhân sự thông báo thì cô còn ở Quế
Lâm.”
Giám đốc Vương vừa
nói như thế làm tôi có chút ấn tượng, việc đi chơi của công ty trước kia cũng
có nghe nói qua, nhưng đó là chuyện cách đây 1 tuần, lúc ấy còn chưa xác định
là sẽ đi đâu, cũng chưa định thời gian cụ thể, không ngờ cuối cùng lại đi vườn
bách thú, đúng là chẳng có sáng kiến gì cả!
Tôi sực nhớ, vội hỏi,
“Tổng giám đốc cũng đi sao?”
Ông ta trợn mắt liếc
tôi, “Mấy hoạt động vui chơi của công nhân viên, bình thường thì Tổng giám đốc
sẽ không tham gia đâu.”
Nghe như thế, tôi lập
tức thấy lạc lõng, tâm trạng tuột dốc không phanh, ngày đầu tiên xác lập quan
hệ, tôi thậm chí ngay cả đối tượng yêu đương cũng không thấy mặt, thế mà tôi
còn tưởng tượng quan hệ hai chúng tôi sẽ có bước tiến triển vượt bậc chứ!
Than thở cho số phận
hẩm hiu của mình, Giám đốc Vương bỗng túm lấy tay tôi kéo tôi ra ngoài,
“Còn
suy nghĩ gì nữa, thời gian không còn sớm, hai chúng ta xuất phát thôi!”
“Khoan đã!”
Đi vài
bước, tôi chợt tới một điều, “Tại sao là hai chúng ta?”
Giám đốc Vương bực bội
nói nhanh, “Hoạt động vui chơi lần này chủ đề là ‘Hành động bảo vệ môi trường
xanh, động vật và thiên nhiên”.
Tôi khó hiểu hỏi,
“Bảo vệ môi trường xanh là sao?”
Giám đốc vương bất
đắc dĩ nói, “Thì mọi người cùng nhau đạp xe đạp tới vườn bách thú, nhưng vì số
lượng xe đạp không đủ, đành phải phân hai người một nhóm, thì số lượng mới đủ.”
“Không phải chứ?”
Tôi
ôm đầu, đau khổ tột cùng hét ầm lên, “Chẳng lẽ phòng nhân sự sắp xếp tôi với
ông cùng một tổ?”
Giám đốc Vương trịnh
trọng gật đầu, “Đúng vậy.”
Nói xong, còn nhìn tôi đầu ẩn ý, “Tôi cực kỳ hiểu
được tâm trạng cô hiện giờ, bởi vì lúc trưởng phòng nhân sự thông báo tôi với
cô cùng nhóm, phản ứng tôi cũng y chang thế.”
Tôi, “…”
Tâm trạng sa sút sóng
vài cùng Giám đốc Vương đi ra khỏi công ty, tôi vẫn trăm mối to vò không tài
nào giải thích được, mặc dù biết mỗi lần nói chuyện với Giám đốc Vương là mỗi
lần chịu đả kích, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, hiếu kỳ mở miệng hỏi,
“Đúng rồi Giám đốc Vương, tôi không hiểu, trong công ty nhiều người vậy, sao lại
phân tôi và ông cùng một nhóm?”
Giám đốc Vương ngó
tôi, lập tức ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, nhớ lại, “Lúc đó chỉ còn sót lại một
đồng nghiệp nữ là cô, và một vài đồng nghiệp nam có tôi trong đó là chưa phân
nhóm.”
Theo tình huống lúc
đó, như vậy thì tôi là best-seller mới đúng, nghĩ thế tôi liền vội vàng hỏi,
“Sau đó thì sao?”
Giám đốc Vương tiếp
tục kể, “Sau đó trưởng phòng nhân sự đã kêu chúng tôi xếp thành hàng ngang, ai
đồng ý cùng cô một nhóm thì tiến về trước một bước.”
Tôi đột nhiên như
được khai sáng đầu óc, la lên,
“Vậy ông liền tiến về
trước một bước hả?”
Giám đốc Vương lắc
đầu, “Tôi lui về sau một bước.”
Tôi lơ mơ không hiểu,
“Vô lý quá, như thế sao lại phân tôi và ông cùng một nhóm?”
Giám đốc Vương, “Bởi
những đồng nghiệp khác tất cả đều lui hai bước!”
Tôi, “…” >,<
Được rồi, đáng lẽ tôi
không nên hỏi, tôi không nên cùng Giám đốc Vương nói chuyện, tôi thề từ nay về
sau lại nói chuyện thiếu suy nghĩ như thế nữa sẽ tự đánh mình !
No comments
Post a Comment