TRUYỆN NGÔN TÌNH - ĂN XONG CHÙI MÉP CHƯƠNG 35
ĂN XONG CHÙI MÉP
Tác giả: Phi Cô Nương
Nguồn: haibonthang7
Chương 35: TỎ TÌNH
Nghe qua lời kể đầy
sinh động của mẹ, tôi đại khái hiểu được chuyện xảy ra. Thì ra, Lục Tuyển Chi
nghe điện thoại của tôi xong, lập tức bỏ lại đám giám đốc bụng phệ đầu hói, từ
phòng hội nghị hối hả chạy ra ngoài, trực tiếp lái xe chạy đến trung tâm thành
phố. Nhưng đúng lúc đó có tai nạn xe xảy ra, toàn bộ giao thông bị đình trệ,
anh bị kẹt cứng trong đoàn xe trên đường, cuối cùng phải bỏ xe đi bộ, chạy
thẳng đến bệnh viện trung tâm… Nghe mẹ kể, tôi mơ màng tưởng tượng đến hình ảnh
anh hấp ta hấp tấp, không còn dáng vẻ bình tĩnh ngày thường, lòng như thiêu như
đốt chạy đến từng bệnh viện, nắm chặt tay bác sĩ y tá hỏi thăm tình trạng.
Vào đến nhà, mẹ lấy
điện thoại gọi cho Lục Tuyển Chi báo bình an, chưa tới hai mươi phút, chuông
cửa nhà tôi vang lên dồn dập.
Lòng tôi bao nỗi rối
bời, lo sợ, ân hận lẫn lộn, nghĩ đến lát nữa Tổng giám đốc nổi trận lôi đình,
vội vàng nhìn mẹ với ánh mắt cầu cứu.
Mẹ vỗ mạnh vai tôi,
rồi lấy cớ lớn tuổi không thể ngủ trễ quá, mắt mở hết lên, sau đó vọt thẳng vào
phòng ngủ, đóng cửa rầm một cái, tốc độ còn nhanh hơn tên bắn, chẳng giống lớn
tuổi tí nào!
Được lắm, sao hễ tôi
đang trong thời khắc quan trọng thì mẹ cứ như dây bị tuột xích, bỏ của chạy lấy
người thế hả!
Đến khi thấy Lục
Tuyển Chi mặt mày đỏ phừng, nhễ nhại mồ hôi, tóc tai ướt đẫm, tôi mới thật sự ý
thức được, trò đùa hôm nay hình như đã quá lố rồi.
Anh bận bộ âu phục
cắt máy khéo léo, phối với cà vạt tinh tế, đây là trang phục mặc chính thức mỗi
khi công ty mở hội nghị quan trọng, tóc tai bù xù, trán đẫm mồ hôi, sắc mặt tái
nhợt mệt mỏi, đôi môi mím lại trắng bệch, khuôn mặt xám ngoét, có thể thấy tối
nay anh đã trải qua bao nhiêu sương gió, bôn ba trên bao nhiêu nẻo đường. Trước
lúc mở cửa, tôi còn định bày ra dáng vẻ thế nào, đầu cúi rạp xuống bao nhiêu độ
mới có thể tỏ ra áy náy nhất, biết trước thế nào anh cũng nổi giận, song khi
nhìn thấy bộ dạng này của anh, tôi không cần giả bộ thì trong lòng đã ăn năn
đến cực hạn.
Nhìn anh như gió thổi
qua sẽ ngã xuống ngay, tôi vội vã đưa anh vào nhà, tha thiết đỡ anh đến ghế
sofa ngồi, dùng cử chỉ nhỏ nhẹ dịu dàng nhất của con gái nói,
“Tổng giám đốc,
anh mau ngồi đi, có muốn uống cafe không?”
Nhìn đôi mắt đen láy
ôn hoà của anh, không đợi anh mở miệng, tôi chợt nhớ trong nhà đã hết cafe, vội
vàng tự quyết định, cướp lời đổi giọng,
“À, anh không muốn uống cafe sao! Thế
thì uống cocacola được không?”
Nói xong, tôi chợt
nhớ đến lon cocacola cuối cùng hôm qua tôi đã uống hết, bèn nói tiếp, “Không
sao, anh không thích uống Cocacola, vậy em đi lấy ly nước nóng cho anh!”
Ngó thấy khoé miệng
anh run rẩy, tôi vội xoay người đi rót nước, nhưng còn chưa đi được một bước,
cổ tay tôi đã bị nắm chặt, Lục Tuyển Chi ngẩng đầu lên, ánh mắt mỏi mệt nhìn
tôi, ngực hơi phập phồng, bình thản nói,
“Hạ Diệp, chuyện tối nay, có phải em
nên cho anh một lời giải thích hợp lý không?”
Rốt cuộc cũng không
thoát được. Tôi nhắm mắt lại, cắn môi dưới, chậm chạp xoay người đối mặt với
anh, hai mắt cứ nhìn chằm chằm dưới chân, trăm ngàn lời nói cuối cùng chỉ còn
vỏn vẹn ba chữ hiện lên trong đầu, thì thào nhỏ giọng nói,
“Em sai rồi.”
Đuôi mắt anh nhướng
lên cao, ý bảo tôi tiếp tục. Vì thế, tôt hít thật sâu, đem hết toàn bộ sự thật
tối nay đã nói cùng Ngải Lị kể hết cho Lục hồ ly nghe, nói xong, tôi còn khoanh
tay ngang bụng đầu cúi thấp, vẻ mặt sám hối, hi vọng anh thấy tôi thành tâm hối
lỗi, sẽ hài lòng mà tha thứ, xử trí nhẹ một chút.
Lục Tuyển Chi im lặng
một lúc, sau đó chậm rãi lên tiếng, “Mọi chuyện tối nay, tất cả vì em muốn thăm
dò tình cảm của anh?”
Tôi ngập ngừng nhìn anh,
gật nhẹ đầu.
“Được, được lắm.”
Anh
gật đầu, nhếch miệng cười, nụ cười vô cùng dịu dàng, “Vậy kết quả thế nào?”
Thấy anh cười thế mà
tôi nổi hết da gà, tức khắc nịnh nọt, “Kết quả… Tổng giám đốc anh thật là một
người kiên nhẫn, vậy mà có thể đến hỏi thăm từng bệnh viện, tìm suốt mấy tiếng
đồng hồ cũng không chịu bỏ cuộc, sự kiên trì và nghị lực phi thường này thể
hiện tinh thần bền bỉ của dân tộc Trung Hoa chúng ta, hi vọng anh sẽ tiếp tục
phát dương quang đại!”
Nụ cười của anh càng
tươi hơn, “Còn gì nữa không?”
To ho khan một tiếng, thản nhiên nói tiếp, “Còn
nữa, thể chất của anh quá mạnh khoẻ, cho dù chạy ngược chạy xuôi cả đêm, vẫn
phong độ đẹp trai hào hoa, thật sự xứng đáng là thế hệ thanh niên kiệt xuất về
cả đạo đức lẫn trí tuệ, càng là tấm gương tiêu biểu để người khác noi theo…”
Anh nheo mắt lại, “Hạ
Diệp, em còn muốn nói mò đến khi nào mới chịu nhập đề chính?”
“Không phải đâu Tổng
giám đốc!”
Nhìn ánh mắt sắc bén lành lạnh đen huyền, tôi luýnh quýnh cả lên,
nhanh chóng cam đoan chắc nịch, “Em không dông dài hay nói lung tung với anh gì
cả, những điều này đều là lời thật lòng của em, tuyệt đối không phải vì muốn
nịnh nọt anh mà giả bộ nói thế!”
Không đánh đã khai
bao giờ cũng là một tật xấu chết người, nói chưa dứt lời, vẻ mặt cười vui vẻ
lúc nãy Lục Tuyển Chi đã biến mất, ánh mắt thắm thiết cũng chẳng còn, gương mặt
lạnh tanh không tí cảm xúc, thái độ thờ ơ hờ hững, thẳng thừng đứng khỏi ghế
sofa bước đi tới cửa.
Nhìn vẻ mặt thất vọng
cùng bóng lưng lạnh như băng, không hề do dự mà rời đi, nếu như chỉ đi ra khỏi
nhà thì không có gì để nói, nhưng nghĩ đến khả năng từ nay về sau anh sẽ bước
ra khỏi cuộc đời tôi, tim tôi như bị ai bóp nghẹt đau nhói vô cùng. Chết thì
chết! Tôi rối rít cau mày, cắn răng dậm chân một cái, nhắm mắt xông tới, dang
tay ghì chặt eo của anh, cảm nhận được thân thể anh khẽ run lên, đôi má áp nhẹ
vào tấm lưng rắn rỏi của Lục Tuyển Chi, nhắm mắt lấy hết dũng khí hô to,
“Tổng
giám đốc, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, em không nên nghi ngờ anh, không
nên thăm dò anh, không nên không tin anh. Em thích anh, đã thích anh từ lâu lắm
rồi, tuy anh bụng dạ đen tối, ác mồm ác miệng, còn tự cao tự đại, ngạo mạn vô
cùng, hơn nữa cực kỳ thù dai…”
“Khoan đã.”
Lục Tuyển
Chi bỗng nhiên cắt ngang lời tôi, xoay người lại, nhướng mày, ánh mắt tràn ngập
vui mừng, “Em có thể bỏ qua cái đoạn lằng nhằng này, trực tiếp vô vấn đề chính
không?”
“Được.”
Tôi gật nhẹ
đầu, tỉnh lược một đoạn rồi nói tiếp, “Tuy anh rất là xấu xa, nhưng em cũng là
con người, chẳng những tư chất thông minh, hiểu được lòng người, còn giàu tình
cảm, đôn hậu, rồi còn bao dung độ lượng, tận tâm chu đáo…”
“Được rồi.”
Anh cau
mày, vẻ mặt bất đắc dĩ lại cắt ngang lời tôi, “Cái này cũng cho qua, em nói
thẳng kết quả đi.”
“Được…”
Tôi gật đầu,
hít sâu một hơi, nhắm mắt ưỡn ngực lấy dũng khí, mạnh mẽ hô lên thật to, “Kết
quả chính là… Tổng giám đốc, em thích anh, chúng ta quen nhau đi!”
Dứt lời, tôi nín
thinh vài giây không dám mở mắt, nhưng vẫn tò mò không nhịn được hé mắt nhìn
trộm, thấy Lục Tuyển Chi kinh ngạc đứng thừ ra, đôi mắt sáng loáng nhìn tôi
trâng trâng, ánh mắt trong trẻo như ánh trăng sáng nhưng đầy phức tạp.
Tôi khó hiểu ngó anh,
duỗi tay quơ qua quơ lại trước mặt anh, hỏi han, “Tổng giám đốc, anh chóng mặt
hả?”
Anh cầm chặt lấy tay
tôi, tha thiết nói, “Câu nói vừa rồi, em lặp lại lần nữa đi?”
Vì thế tôi lặp lại,
“Tổng giám đốc, anh chóng mặt hả?”
“…”
Anh im lặng lặng
im, hít sâu một hơi, “Không phải câu này.”
Nghĩ đến câu trước
câu đó, tôi không kềm được nhăn nhó mặt mày, mắt rủ xuống lí nhí lặp lại, “Em
thích anh, chúng ta quen nhau đi.”
Vừa dứt lời, cả người
tôi bị kéo vào trong nực, giọng nói của Lục Tuyển Chi truyền từ đỉnh đầu, giọng
đầy vui sướng như bắt được vàng, lại nghe như than thở,
“Cô bé ngốc của anh,
cuối cùng em cũng đã thông suốt rồi.”
Tôi không lên tiếng,
lời này sao nghe không phải như khen tôi thế…
No comments
Post a Comment