TRUYỆN NGÔN TÌNH - ĂN XONG CHÙI MÉP CHƯƠNG 20
ĂN XONG CHÙI MÉP
Tác giả: Phi Cô Nương
Nguồn: haibonthang7
Chương
20: Trúng chiêu
Lục Tuyển Chi càng đi sớm bao nhiêu thì
tôi càng được sớm giải phóng bấy nhiêu, bởi thế tôi cố ý đặt chuyến bay sớm
nhất, nghĩ đến cuộc sống tự do ngày mai nên tâm trạng tôi vô cùng phấn khởi,
nhưng trên đường trở về văn phòng không ngờ lại oan gia ngõ hẹp gặp giám đốc
Vương, nụ cười trên mặt tôi cũng tắt lịm!
Thấy ông ấy đang từ xa đi tới, tôi lập
tức cúi đầu đi như chạy, thầm nghĩ chỉ cần không để ông ta thấy tôi hơn nữa đi
nhanh thì ông ta chắc chắn sẽ không nhận ra tôi.
Nào ngờ mới đi ngang qua vai giám đốc
Vương thì ông ta liền chộp lấy tôi, nhiệt tình chào hỏi, “Tiểu Hạ, mấy ngày nay
rồi không gặp cô nha!”
Tôi hoảng hồn lại cảm thấy bực bội,
“Giám đốc Vương, tôi cúi đầu đi mà, làm sao ông biết là tôi?”
Ông chỉ chỉ vào đầu của tôi và nói, “Cô
lúc nãy không vừa cúi đầu vừa chạy trốn thì tôi đã không nhận ra cô rồi, chủ
yếu là do nhận ra kiểu tóc của cô thôi, công ty chúng ta ngoại trừ cô ra thì
còn ai quấn tóc thành búi phân thế này?”囧,
ông ta tưởng tôi là
Cừu lười biếng Lãn Dương Dương đây mà! Cái ông này quả nhiên mỗi lần gặp tôi là
mỗi khích tướng tôi mà, hai chúng tôi tuyệt không đội trời chung!
Tôi giả bộ như đang gấp nên chào tạm
biệt giám đốc Vương, “Tôi còn bận nhiều việc, xin phép đi trước!”
Thế mà giám đốc Vương lại cứ bám tôi
như sam, “Đợi một chút, Tiểu Hạ, tôi vừa rồi nghe giám đốc tài vụ nói cô đến
chỗ bà ấy ứng tiền phí đi công tác phải không?”
Tôi tiếp tục giả bộ mình rất bận rộn,
“Phải, tổng giám đốc kêu tôi đi mua vé máy bay sáng mai đến Quế Lâm, vé thì đã
đặt xong rồi, nhưng giờ tôi phải vội về đặt khách sạn năm sao đây!”
“Vé máy bay ngày mai?” Giám đốc Vương
gật đầu nói, “Vậy tôi về nhà thu dọn cái đã.”
Tôi không hiểu ý ông ta, hỏi lại, “Thu
dọn cái gì?”
Ông ta liền tỏ ra đắc ý, “Cô mới vào
làm nên không biết thôi, mỗi lần tổng giám đốc đi công tác lúc nào tôi chẳng đi
cùng!”
Giờ thì tôi đã hiểu, thì ra một vé máy
bay khác là cho giám đốc Vương, vậy thì quá tốt còn gì. Hai người này một người
bóc lột thể xác tôi, một người thì đả kích tinh thần tôi, bọn họ cùng nhau đi
hết đúng là song hỷ lâm môn mà!
Giám đốc Vương vui mừng hớn hở ra mặt,
đột nhiên hỏi tôi, “Tổng giám đốc có nói chuyến công tác này đi mấy ngày
không?”
Tôi đáp lại ngay, “Bảy ngày!”
Nói xong
tôi lại lần nửa giả khổ xin tha, “Giám đốc Vương, tôi thật sự đang rất vội đi
đặt phòng khách sạn!” Cho nên ông đừng có lôi kéo tôi nữa, tha cho tôi đi!
“Cô đi đi.” Ông ta rốt cuộc cũng chịu
buông tha tôi, tôi chuẩn bị chuồn đi thì ông ta lại dặn dò tiếp, “Đúng rồi, cô
chỉ cần đặt một phòng cho tổng giám đốc là được rồi, không cần đặt cho tôi
đâu.”
Tôi quay đầu lại hỏi, “Sao vậy?”
Ông ta cười nham hiểm y như tên trộm,
“Tôi buổi tối ở khách sạn khác.”
Tôi tò mò, “Vậy phòng ông ở thì sao?”
Ông nhỏ giọng nói lí nhí, “Tiểu Hạ, cô
cũng biết rồi đó, bình thường vợ tôi quản lý rất chặt, đến nơi khác thì buổi
tối tôi mới có thể tự do hoạt động được. Cô cứ lấy tiền đặt phòng khách sạn đưa
cho tôi là được rồi.”
Nghe ông nhấn mạnh hai chữ “hoạt động”,
tôi lập tức hiểu ra, lòng thầm khinh thường ông ta, mọi khi ở trước mặt vợ và
cháu trai thì chăm sóc ân cần, nhưng hễ có cơ hội đi công tác thì cứ y như là
đại gia đi ăn chơi rượu chè be bét, đúng là đàn ông ai cũng có một cái đức
hạnh!
Nghĩ vậy, tôi quyết không để cho ông ta
hưởng cả tiền lẫn sắc, giọng điệu “công việc hoá” khăng khăng giữ vững lập
trường, “Giám đốc Vương, tôi vẫn sẽ đặt hai phòng, ở hay không ở là chuyện của
ông, nhiệm vụ của tôi là phải làm như thế.”
“Tiểu Hạ, cô không hiểu chuyện rồi.”
Ông mặt mày bí xị nhìn tôi, do dự một chút rồi nói, “Nói tóm lại là thế này,
một phòng ở khách sạn năm sao một ngày là 600 tệ, bảy ngày sẽ là 4200, tôi và
cô chia đều với nhau, thế nào hả?”
2100 tệ đó nha…
Hai ngàn một trăm tờ tiền cứ bay phấp
phới trước mặt tôi, tôi không chần chừ lập tức gật đầu đồng ý.
Ngày hôm nay chính là ngày mà tôi vui
nhất từ đó đến giờ, tự do và tiền tài hai thứ đều nằm trong tay tôi!
Tâm trạng sung sướng nên làm việc cũng
nhanh hơn, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn. Ông chủ Lục trước khi đi còn chăm
chỉ làm việc, đã đến giờ tan ca mà còn không biết vẫn vùi đầu mà làm, còn tôi
thì lo lắng bị anh gọi đến nhà nấu cơm tối, vì thế âm thầm lặng lẽ chuồn ra
khỏi văn phòng.
Lúc trên đường đi về, tôi lại đụng mặt
Lục tiểu đệ ở gần toilet, biểu hiện của cậu ta vừa trông thấy tôi cứ hệt biểu
hiện lúc tôi gặp giám đốc Vương, cúi đầu chạy nhanh như chớp! Chẳng lẽ cậu ta
thấy tôi cũng hoảng sợ vậy sao? Nghĩ thế, tôi bỗng cảm thấy cuộc đời này cũng
quá đỗi buồn cười.
Khó có thể tan ca sớm đi thẳng về nhà,
khoảng khắc đi ra khỏi công tytôi cảm thấy nhẹ nhõm vui sướng khôn cùng.
Nhưng mà lúc về tới nhà thì tâm trạng
tôi lại như quả bóng xì hơi, chán nản vô vàn, bởi vì tôi chợt nhớ ra mẹ nói
muốn cùng dì Lưu ra ngoài ăn cơm, kêu tôi đừng về nhà ăn cơm tối, vì thế tôi
vác cái bụng trống rỗng vào bếp nấu mì gói ăn.
Lúc mẹ về nhà thì mặt mày rạng rỡ, đi
mà cứ ểnh cái bụng ra, nhìn thôi cũng đủ biết là ăn nó quá, bà ngạc nhiên khi
thấy tôi, liền hỏi, “Con gái, sao hôm nay con về sớm thế hả?”
Tôi nghĩ đã lâu không ăn đồ ăn mẹ làm,
hấp tấp chạy qua níu tay mẹ, nũng nịu nói, “Mẹ, một tuần lễ này con sẽ về rất
sớm!”
Không hổ danh là mẹ, lập tức hiểu ra ý
đồ của tôi, liền đẩy tôi ra xa, “Xê ra xê ra, con mai mốt tự làm đồ ăn cho mình
đi, đừng có mơ mẹ sẽ nấu cho con.”
Tôi chạy lại ôm mẹ làm nũng tiếp, “Mẹ
à, hai mẹ con chúng ta lâu rồi không có ăn cơm với nhau, tuần này chúng ta sẽ
từ từ bồi dưỡng tình cảm!”
Mẹ một mực từ chối, “Không được, mẹ còn
muốn cùng dì Lưu con ăn hết tất cả quán ăn gần xa, hơn nữa một đồng cũng không
cần bỏ ra, cái lợi lớn như thế ngu sao mà không hưởng!”
Tôi bĩu môi mếu máo kêu, “Mẹ~~~”
Mẹ, “Mẹ bận xem TV rồi!” Nói xong bà
đến phòng khách mở TV, ngồi trên ghế salon say sưa xem.
Tôi đi theo mẹ vào phòng khách, tiếp
tục tỏ ra đáng thương gọi, “Mẹ~”
Mẹ, “Hôm nay TV chiếu liên tiếp 3 tập,
haha, tốt lắm tốt lắm.”
Tôi, “Mẹ~”
Mẹ, “Trời ơi, tự nhiên lại chiếu quảng
cáo!”
Tôi, “Mẹ~”
Mẹ, “Đúng, cái tên bắt cóc này đúng là
đáng chết, lớn lên đã xấu mà còn bắt chước người ta đi bắt cóc!”
…
…
Suốt ba tập phim tôi mè nheo, nhõng
nhẽo, đến cả miệng lưỡi khô queo khô quắt, nhưng cuối cùng cũng không khiến mẹ
nhủ lòng thương… Tôi tại sao lại có người mẹ thế này hả !
Cừu lười biếng Lãn Dương Dương: 懒羊羊 (Lan Yang Yang) – Lãn
Dương Dương (Cừu lười biếng)
Con cừu nhỏ phàm ăn đeo một tấm yếm màu
vàng. Cừu này không thích làm việc và chỉ muốn ngủ, nhưng vì bản tính lười
biếng bẩm sinh đó nên cừu lười biếng thường bị Sói xám bắt đầu tiên. Cậu ta
cũng thường xuyên lăn ra ngủ khi Sói xám bắt cóc những bạn cừu. Cừu lười biếng
được phát hiện mang rất nhiều tài năng tiểm ẩn trong mình qua mỗi tập phim, như
là ngụp lặn
Sáng thứ hai, tôi không cần phải dậy
sớm nửa tiếng để làm bữa sáng, đánh một giấc đến bảy giờ mới ra khỏi giường,
đánh răng rửa mặt trang điểm một chút, tinh thần sảng khoái đi ra ngoài chuẩn
bị đến công ty làm.
Hôm nay là ngày đầu tiên không bị ai
đàn áp hay đả kích, cho nên tâm trạng của tôi đặc biệt tốt, tung tăng vừa đi
vừa hát trên đường, nhưng giờ thì hát cũng không nổi nữa, bởi vì lúc tôi vừa
xuống lầu thì đã thấy một chiếc xe hơi đậu trước cư xá, nhìn qua cửa kiếng xe
thì có thể thấy người ngồi ghế trước dĩ nhiên là giám đốc Vương!
Tôi ngờ vực đi qua, cửa kiếng xe đằng
sau bỗng kéo xuống, tôi nhìn thấy người đàn ông ngồi trong xe phía sau như nhìn
thấy Siêu Khuyển Thần Thông CJ7, mắt trợn thật to la lớn lên, “Tổng giám đốc,
sao anh lại ở đây !?”
Lục Tuyển Chi đưa tay lên nhìn đồng hồ,
vẻ mặt và giọng nói hết sức thong dong, “Cũng không quá muộn!”
Nói xong còn vẫy tay ngoắc tôi, “Lên đây đi.”
Tôi ngạc nhiên lí nhí hỏi, “Tổng giám
đốc, không phải chín giờ anh phải bay à, sao anh không mau ra sân bay đi?”
Anh cười mỉm nhìn tôi, giọng điệu thản
nhiên vô cùng, “Tôi không có gấp cô gấp làm gì? Lên trước rồi nói.”
Tôi sao mà không gấp được! Nếu anh vì
đi trễ không lên kịp máy bay, tôi đây chẳng phải sẽ mất vui sao?
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng tôi vẫn ngoan
ngoãn ngồi vào trong xe.
Xe lăn bánh chạy đi, giám đốc Vương yên
lặng lái xe không chịu nói gì cả, chỉ là thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi qua
kiếng chiếu hậu với ánh mắt vô cùng quái lạ.
Trong bầu không khí bất bình thường,
tôi quay sang hỏi Lục hồ ly, “Anh và giám đốc Vương đi Quế Lâm, kêu tôi lên đây
làm gì?”
Lục Tuyển Chi nhìn tôi và trả lời,
“Không phải tôi và ông ấy đi, mà là tôi với cô đi.”
Tôi tựa như bị sét đánh ngang tai, nổi
giận quát lên, “Tôi tại sao phải theo anh đi Quế Lâm!?”
Anh sờ đầu tôi vẻ như trấn an, “Hôm
trước cô đã đồng ý với tôi rồi, mới đây mà đã quên à?”
Tôi lắc đầu tránh móng vuốt sói của
anh, gào lên, “Tôi đồng ý hồi nào!?”
Anh thấy tôi né tránh cũng không tức
giận, ngược lại còn cười rất dịu dàng, “Đừng quên, tối hôm trước cô đã đồng ý
đi với tôi giải sầu thư giãn!”
Lòng mang đầy căm phẫn, tôi cãi lại,
“Đừng có gạt tôi, tôi là hứa sẽ đi giải sầu thư giãn với anh, nhưng lúc tôi hỏi
làm sao để thư giãn thì chính anh bảo là đi xem phim mà!”
Anh từ tốn nói, “Tôi lúc đó chỉ nói
đoại loại như là đi xem phim, chỉ là ví dụ thôi, cũng không khẳng định là sẽ đi
xem phim. Ai cũng biết rõ du lịch còn giúp người ta thư giãn hơn cả xem phim,
ngày hôm qua cô cũng không phải nói là đi du lịch rất tốt hay sao?”
Tôi như bị người ta nhét nguyên quả
trứng gà vào họng câm nín không thể nói gì, nói không thể nói gì thì hơi quá,
nhưng không nói được gì cũng đồng nghĩ khổ không nói nên lời! Tự tạo nghiệt
không thể sống mà, tôi vì muốn chụp ảnh tươi mát của Lục hồ ly, kết quả chỉ
chụp được hai cái chân, này thì không tính đi, cứ tưởng chỉ cần trả giá hai
tiếng coi fim làxong, nhưng không nghĩ tới vô hình trung lại thành hy sinh một
tuần lễ!
Sao mà tôi ngốc đến nỗi không chú ý
đằng sau câu “xem phim” còn có hai chữ “đoại loại”… Cái trò chơi chữ ác độc!
Buộc bản thân bình tĩnh lại, cái khó ló
cái khốn giải cứu chính mình, tôi vờ khó xử nói, “Tổng giám đốc, không phải tôi
không muốn đi, đến một nơi đẹp như Quế Lâm du lịch tôi cầu còn không được,
nhưng mẹ tôi chưa từng xa tôi ngày nào, bà ấy chắc chắn sẽ không đồng ý để tôi
đi Quế Lâm đâu!”
Lục Tuyển Chi nhướng mày vẻ mặt rõ ràng
không tin, “Vậy sao?”
Tôi gật mạnh đầu, “Dĩ nhiên, mẹ chỉ có
mình tôi là người thân, bà nhất định không nỡ xa tôi, một ngày không thấy tôi
là không được!”
Lục Tuyển Chi im lặng một lúc, sau đó
mỉm cười nói, “Vậy cô gọi điện thoại về nhà đi, tôi sẽ nói chuyện với bác gái,
tin rằng bác ấy sẽ thông cảm cho cô thôi.”
Rơi vào đường cùng, tôi chỉ còn biết
bấm điện thoại gọi về nhà, mẹ bắt máy rất nhanh, bao nhiêu hy vọng của tôi giờ
đặt hết vào mẹ, vì thế để nịnh nọt bà, tôi cố ý nũng nịu gọi, “Mẹ~”
Đầu dây bên kia lập tức truyền tới
giọng nói quyết đoán của mẹ, “Con gái, nếu như muốn dụ mẹ về nấu cơm tối cho
con, vậy tốt nhất con cúp điện thoại ngay đi, đừng có tốn nước miếng làm gì!”
Tôi nổi da gà rần rần, biết rõ cái điện
thoại cũ rích này rò rỉ âm thanh đến cỡ nào, Lục Tuyển Chi khẳng định nghe rất
rõ, tôi lập tức xoay qua nhìn, quả nhiên thấy anh đang ngồi cười tí tớn, nụ
cười còn tươi hơn cả hoa đào đang nở, tôi nhìn mà phát rầu!
“Mẹ, không phải, con muốn nói với mẹ,
ông chủ công ty con kêu con đi với Quế Lâm du lịch với anh ta!”
Tôi nhanh chóng
vô đề trước khi mẹ cúp máy, nói xong còn cường điệu bổ sung thêm,
“Chỉ có mình con và anh ta đi thôi, hơn nữa phải đi cả một tuần lận!”
Sở dĩ tôi phải nhấn mạnh điều đó vì tôi
biết rõ mẹ là người phụ nữ rất bảo thủ, nhất định sẽ không để cho con gái mình
đi du lịch với một người đàn ông lạ lẫm!
Không ngoài dự đoán, giọng mẹ trở nên
phẫn nộ, “Sao mà được! Người ta một trai một gái đi du lịch toàn là tình nhân,
con và ông chủ của con đi du lịch thì được xem là gì? Hạ Diệp, nghe lời mẹ nói,
nhất quyết không đi!”
Tôi nghe mẹ nói xong quả thật
mừng đến cười toe toét, giọng điệu cũng ngọt hơn, “Dạ, mẹ, mẹ biết con nghe lời
mẹ nhất mà ~”
Giọng mẹ mang đầy uy hiếp, “Con gái
ngoan đừng sợ, có mẹ bảo vệ cho con, ông chủ con mà ép con đi, con cứ kêu anh
ta đến nói chuyện với mẹ!”
“Được, vậy mẹ nói chuyện với anh ta
đi!” Nói xong tôi đưa điện thoại cho người đàn ông ngồi cạnh nãy giờ
vẫn cười tươi như hoa.
Lục Tuyển Chi miệng lưỡi ngọt lịm nói,
“Chào bác gái!”
“A, là Tổng giám đốc đó à, con tại sao
lại kêu…” Mẹ cứ ấp a ấp úng, không hề có tí uy hiếp đe doạ như lúc nãy!
Tôi nghe mà buồn thúi ruột, không phải
chứ mẹ, đang lúc quan trọng mà mẹ lại ỉu xìu như xe bị tuột xích vậy hả!
Lục Tuyển Chi lễ phép nói, “Bác gái,
bác quên rồi sao? Lần trước con có nói với bác cứ gọi con Tiểu Lục là được.”
Mẹ vui vẻ cười ha hả, giọng điệu ít
nhiều cũng trở nên thân thiết hơn, “Tiểu Lục, chuyện du lịch là sao vậy?”
Lục Tuyển Chi tiếp tục lễ phép trả lời,
“Lần này du lịch là do con và Hạ Diệp đã hẹn với nhau từ trước, hơn nữa cô ấy
còn tỏ vẻ muốn ở cùng con vĩnh viễn.”
Ước hẹn cái quái gì, tôi đây có khổ mà
không nói nên lời, nhưng đến khi nghe nửa câu sau…
Tôi nhịn không được chen vào nói, “Tôi
lúc nào tỏ vẻ như thế?”
Anh lườm tôi, nói, “Cô quên ngày hôm
qua nói được gặp tôi cô rất vui, còn muốn mỗi ngày đều gặp tôi đó sao?”囧, thì ra những lời này
bị anh lý giải thành tôi muốn ở cùng với anh vĩnh viễn!
Mẹ hiển nhiên nghe được lời đối thoại
của chúng tôi, mờ ám cười rộ lên, “Thì ra là vậy… Cái con bé kia không chịu nói
rõ ràng với bác, hại bác thiếu chút nữa đã hiểu lầm, hèn chi nó lại không chịu
đi xem mắt. Ha ha… Con có rảnh thì cùng Hạ Diệp về nhà bác ăn cơm gặp mặt nha!”
Lục Tuyển Chi gật đầu nói, “Nhất định
nhất định rồi.”
Mẹ trước khi cúp máy còn cười sảng
khoái hạ mệnh lệnh nữa, “Cứ vậy đi nha. Hai con đi du lịch vui vẻ nha, đừng
quên mua ít đặc sản của Quế Lâm cho bác!”
No comments
Post a Comment