TRUYỆN NGÔN TÌNH - ĂN XONG CHÙI MÉP CHƯƠNG 19
ĂN XONG CHÙI MÉP
Tác giả: Phi Cô Nương
Nguồn: haibonthang7
Chương
19: ĐI CÔNG TÁC
Ngày hôm sau tôi vẫn dậy từ sớm như mọi
khi, cả người tinh thần sảng khoái, ngay sau đó tôi liền lục tung tứ phía tìm
nguyên liệu để làm cơm tình thương cho ông chủ Lục, vật lộn cả buổi chỉ tìm
được có mấy quả trứng gà, nhưng lại không có miếng thịt hun khói nào hết, đành
phải giảm bớt nguyên liệu thôi chứ sao, cũng đừng trách tôi cắt xén nhá, giờ
chỉ có thể làm mỗi trứng hình trái tim thôi.
Đập một quả trứng lên chiên ai ngờ lại
ra hình tròn, vì thế tôi ăn hết.
Quả trứng thứ hai chiên lên lại ra hình
bầu dục, thế nên tôi lại ăn hết.
Quả trứng thứ ba thì lại ra hình thù
rất kì lạ, do đó tôi tiếp tục ăn hết.
Đến quả trứng thứ tư thì tôi không thể
nào ăn hết được, chỉ dám cắn rìa lòng trắng trứng, nhưng ăn rồi lại ăn tự dưng
tôi phát hiện mình vô tình cắn lòng trắng phía dưới thành đầu nhọn, còn phía
trên cắn miếng nhỏ nhỏ là sẽ được hình trái tim!
Ha ha, thành công!
Bắt chước cắn như hồi nãy kết quả được
năm miếng trứng hình tim, tôi lấy hộp nhựa đựng cơm trong tủ đựng chén dĩa ra,
vui vẻ xách đến công ty.
Lúc vào công ty còn rất sớm, cho nên
xung quanh không khí rất vắng vẻ, sau khi đem bữa sáng để trên bàn của ông chủ
Lục, tôi bắt đầu một ngày làm việc.
Một lúc sau, các đồng nghiệp lục tục đi
vào công ty, vì thế bầu không khí cũng dần dần náo nhiệt lên, tôi đang quét dọn
trong văn phòng thì chợt nghe thấy mấy đồng nghiệp bên ngoài đang kể chuyện
tiếu lâm, tôi hí hửng vừa lắng tai nghe, vừa im lặng cười cười…
“Có chuyện gì vui vậy?” Giọng nói quen
thuộc ở cửa truyền đến, Lục Tuyển Chi ăn bận gọn gàng áo quần sạch sẽ tươm tất
đi tới, sắc mặt có hơi nhợt nhạt, chẳng lẽ bệnh đau bao tử lại tái phát sao?
Để anh không bắt thóp tôi làm việc mất
tập trung, tôi vội cười cười nịnh hót, “Nghĩ đến có thể gặp được Tổng giám đốc
cho nên tôi rất vui đó mà!”
Anh dường như rất hài lòng với câu trả
lời này, miệng nở nụ cười, “Có phải cô rất muốn mỗi ngày đều gặp tôi không?”
Đâm lao thì phải theo lao, tôi đành
phải gật đầu, “Đúng vậy! Tất nhiên rồi!”
Anh nghe xong cười rất khó hiểu, “Cô
nhất định phải nhớ rõ câu nói này đấy.”
Không biết tại sao tự dưng tôi cảm thấy
ớn lạnh cả người, sởn hết cả gai ốc, lập tức lảng sang chuyện khác ngay,
“Tổng
giám đốc, anh ăn sáng trước đi, vẫn còn nóng đó, cái này tôi vất vả lắm mới làm
được!”
Cả tay lẫn miệng đồng thời sử dụng, không vất vả sao mà được!
Lục Tuyển Chi mặt mày tươi rói đi đến
bàn làm việc, ngồi trên ghế da xoay chuyên dụng của anh, từ từ mở hộp nhựa đựng
cơm ra, sau đó lấy đũa gắp miếng trứng miễn cưỡng cũng được coi hình trái tim
lên, đang định bỏ vào miệng thì đột nhiên anh dừng lại, hô to,
“Hạ Diệp.”
Tôi vội vàng đáp lại, “Vâng?”
Anh nghiền ngẫm nhìn miếng trứng rồi
nói, “Sao trên này lại có dấu răng?”
Tôi lúng túng biết mình sắp tiêu rồi,
lúc đó một lòng chỉ muốn làm ra hình trái tim, không chú ý tới chi tiết này,
hiển nhiên giờ muốn huỷ thi diệt tích cũng không kịp nữa, thế nên chỉ có thể
giả ngốc lắc đầu chối bay chối biến, “Dấu răng gì? Tôi đâu biết đâu!”
Anh ngoắc tôi lại, “Tới đây!”
Tôi hồi hộp đi tới, anh gắp miếng trứng
đưa đến miệng tôi, cứ y như đang dụ trẻ con cười tủm tỉm dịu dàng nói, “Đây,
cắn một miếng đi.”
Tôi sợ hãi xua tay, “Tổng giám đốc, anh
đừng khách sáo, tôi không có đói bụng.”
Anh nhìn tôi vẻ bí hiểm, “Hay là cô
muốn tôi móm cho cô ăn?”
Tôi theo bản năng lắc đầu lia lịa, để
tránh tình trạng “trứng mời không ăn ăn trứng phạt”, tôi bất đắc dĩ cắn nhẹ một
cái, sau đó anh lấy dấu răng tôi vừa mới cắn so với dấu răng trên miếng trứng
khác, như khám phá được gì đó, tiếp đó anh bắt đầu ăn, một cái, hai cái, ba
cái, bốn cái, năm cái, hộp cơm rất nhanh chỉ còn thấy đáy mà thôi.
Sau khi ăn xong lại còn tỏ ra thoả mãn,
anh nói, “Mùi vị cũng không tệ, sau này bữa sáng của tôi cứ làm giống hôm nay
đi.”
Tôi lặng thầm mà 囧….
Nghe nói hôm nay có rất nhiều dự án
quan trọng, các đồng nghiệp ai nấy cũng làm việc quần quật, bận bù đầu bù cổ,
công việc hôm nay của tôi thì nhẹ nhàng hơn hẳn, chỉ cần nhận và gửi mấy bản
fax, chỉnh sửa mấy tài liệu văn phòng, rồi giúp mọi người đi lên lầu photocopy.
Nếu bình thường thì tôi thà giúp người này người nọ việc này việc kia còn hơn
ngồi một chỗ ở văn phòng đến phát chán, nhưng việc photocopy tài liệu hôm nay
lại vô cùng cực khổ, bởi vì thang máy bỗng dưng bị hư vẫn còn đang sửa chữa,
giờ thì tôi mới thắm thía việc leo cầu thang khiến người ta mất sức kiệt quệ
như thế nào!
Chạy lên chạy xuống không biết bao
nhiêu lần, lúc đang đi lên lầu để photo thì dây giày bỗng nhiên đứt cái phựt,
tôi vội để tài liệu xuống bậc thang, cúi người định sửa lại, nhưng suy nghĩ cả
nửa ngày cũng không tìm cách sửa được sợi dây, tôi buồn rầu vô cùng, chẳng biết
vì chuyện công mà đứt dây giày thì có được tính phí bồi thường không nhỉ?
Bỗng có tiếng chân vọng lại, tôi ngẩng
đầu lên thì thấy Lục tiểu đệ một tay cầm cây lau nhà, một tay xách xô nước đang
đứng phía trên đầu tôi, vênh váo tự đắc la lên,
“Tránh xa, tôi muốn xuống lầu!”
Nghe giọng điệu hằn học của cậu ta, tôi
chẳng thèm quan tâm cậu ta bận hay vội chuyện gì, vẫn tiếp tục ngồi sửa dây
giày.
Cậu ta thấy tôi vẫn dửng dưng như không
nghe thấy gì mà bắt đầu phát cáu, mà cả hai tay cậu ta đều đang xách đồ, vì
thấy ỷ vào đang đứng cao hơn tôi, dùng chân huých vào đầu tôi, rống to,
“Tôi
bảo cô tránh ra có nghe không hả!”
Tuy là lực chân rất nhẹ không khiến đầu
tôi đau nhức gì, nhưng hành vi của cậu ta đúng thật không tôn trọng người khác,
tôi lập tức nổi điên lên mà mắng,
“Cậu thử đá một cái nữa xem!”
Lục tiểu đệ như bị thái độ và lời nói
của tôi làm hoảng sợ, giọng the thé trách móc,
“Cô la cái gì mà la, ai biểu cô
ngồi áng đường làm gì…”
Nói xong cũng không đi xuống lầu mà lại xoay người đi
lên trên lầu, nhanh như chớp không thấy tăm hơi đâu hết.
Tôi vuốt ngực ổn định hô hấp, đồ nít
ranh không hiểu chuyện, tôi đây đại nhân đại lượng không so đo với cậu ta !
No comments
Post a Comment