Hắc Điếm Của Chủ Thần - Chương 03 - Truyện Huyền Ảo
HẮC ĐIẾM CỦA CHỦ THẦN
Tác giả : Lưu Niên Vãng Sự
EDIT: HOANGFOREVER
Chương 03: NỔI GIẬN
Đêm đã khuya, bầu trời dần chuyển sang một màu tối đen như mực, thành Vọng
Giang phồn hoa cũng dần dần quay trở lại yên tĩnh.
Một ngày thời gian cứ như vậy mà trôi qua, Sở Hà đi tới trước cửa đại
môn của cửa hàng, hung hăng đạp một cái.
" Công việc kết thúc rồi, nhanh lên một chút, đóng cửa!"
Hai cánh cửa gỗ được khắc hoa đột nhiên xuất hiện một ánh mắt màu đỏ
đang còn mơ mơ màng màng, ánh mắt mông lung, phảng phất còn chưa tỉnh ngủ.
" Lão bản, tan việc rồi sao?"
Một đạo âm thanh nửa nam nửa nữ phát ra trên cánh cửa. Âm thanh thanh
thúy, uyển chuyển trong đó còn ẩn giấu là cả sự nịnh nọt xen lẫn lấy lòng.
Đây chính là cửa đại môn của cửa hàng hắn.
Cũng là một sản phẩm tuyệt thế. Theo chủ thần cho biết thì đây chính là
sinh vật gì gì sống trong cửa đại môn, một thành quả của khoa học kỹ thuật.
Đúng vậy, một cái cửa lại cực kỳ tham ngủ.
"Ngủ! Ngủ! Ngủ! Suốt ngày ngủ @*@. Người có phải là cái
cửa không hả?? Có việc đóng cửa cũng không xong, Ngươi thì cả ngày chỉ biết đến
ngủ, còn ta thì sắp chết đói đến nơi rồi, thật là không có tiền đồ!"
" Dạ, ông chủ."
Sinh vật của cửa đại môn kia mắt híp lại, mỉm cười nói, phảng phất rất
là vui vẻ, cánh cửa đóng lại, vang lên từng tiếng "rầm... rầm",
hơn nữa cái chốt cửa răng rắc kêu lên, tự động cài chốt cửa.
Làm xong những việc này, sinh vật kia nhìn Sở Hà lấy lòng một cái, sau
đó liền biến mất, tiếp tục đi ngủ.
Trong lòng Sở Hà vừa tức lại vừa buồn cười , đối với sinh vật này, hắn
cũng phải đau đầu, không có biện pháp. Với hắn mà nói, rất là tuyệt vọng.
" Mẹ kiếp, lão tử sắp vào viện dưỡng não đến nơi rồi!!!"
Vừa nói, hắn cũng đi lên lầu hai "bộp... bộp".
Nhà hắn có ba lầu, tầng một là buôn bán, tầng hai là nơi hắn nghỉ ngơi,
tầng ba trống không, cái gì cũng không có, theo lời chủ thần nói ra nơi này sau
này có diệu dụng, cũng không biết nơi này sau này có diệu dụng gì. Dù sao thì cả
gian nhà là do chủ thần cải tạo. Sở Hà cũng lười để ý tới.
Tầng hai diện tích cũng không lớn, nhưng cảnh vật bố trí so với tầng một
lại hoàn khác nhau, tầng một thì mang dáng dấp cổ xưa, trang nhã, nhưng tầng
hai thì đối lập hoàn toàn, đó là cực kỳ hiện đại hóa.
Bồn tắm, ghế sa lông, bàn trà, tủ treo quần áo, đèn điện, máy đun nước,
điều hòa, tủ lạnh thậm chí là Ti Vi đời mới nhất đều có. Không sai nơi này có
ti vi, hơn nữa còn có thể nhận được tín hiệu, cũng không biết đồ chơi này thiết
kế như thế nào mà ngay cả ở dị giới đều bắt được.
Chỉ có thể nói chủ thần quá pro.
Về phần điện và đủ thứ loại, nơi cầu thang ở tầng hai và
tầng ba đều có một cái hộp kỳ quái lớn chỉ bằng lòng bàn tay, điện chính là từ
nơi này phát ra, theo chủ thần cho biết chiếc hộp này tương đương với máy phát
điện chạy động lực hạt nhân cỡ nhỏ.thật là một người có ý tứ, một phòng này mà
muốn sử dụng hết điện chắc phải vạn năm mới hết.
Vừa vào đến bên trong phòng, Sở Hà đã bắt đầu cảm thấy lạnh hết cả người.
"Hài, điều hòa thì bật suốt cả ngày, quả nhiên là ngược đời, chủ
thần cũng không biết mà lắp một cái ở tầng một, chiếu cố khánh nhân một chút chớ.
Trời rất nóng, hắn khi không có việc gì làm cũng thích tới tầng hai nhất,
hưởng thụ một chút gió của điều hòa, dĩ nhiên công việc thì vẫn phải làm, nhất
là những ngày qua, phải toàn lực ứng phó.Nhảy vào bồn tắm tắm táp thật là sảng
khoái, tắm xong Sở Hà khoác Lên mình một bộ đồ ngủ hoa lòe loẹt, nằm ở trên giường
bật TV lên.
" Đáng tiếc, không có máy tính, chứ không thì lên mạng chơi rồi."
Bạn
đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé
thăm và theo dõi.
Có thể vào được mạng thì có thể liên lạc được đám bằng hữu rồi, mặc
dù hắn là người cô đơn, nhưng đối với Địa cầu cũng là hết sức hoài niệm. Đáng
tiếc, chủ thần rõ ràng không cho hắn bất kỳ cơ hội nào dù là nhỏ nhoi nhất.
Trên TV đang chiếu phim “Đại nội mật thám” của Châu Tinh Trì, một bộ
phim có từ rất lâu rồi, Sở Hà nằm ở trên giường, vừa xem, trong lòng vừa nghĩ tới
chuyện cửa hàng.
“ Nếu như tiếp tục làm mà không bán được kiện hàng nào, ta chính là cạp
đất mà ăn”
“ Chẳng lẽ ta phải chuyển sang làm cướp?”
Nói thật, là một chàng thanh niên tốt của thế kỉ 21, đối với chuyện cướp
bóc, trong lòng tự nhiên rất là không thích, mặc dù đây là thế giới sức mạnh là
tất cả, nhưng mà không thể “ không có đạo đức”.
Hơn nữa cái thế giới này võ đạo thịnh vượng, người bình thường cũng rất
khỏe mạnh, hắn chỉ là một người bình thường không có tu luyện, nếu muốn chém giết,
cướp boc thì nhất định phải dùng súng. Súng bắn không có mắt, không cẩn thận là
mất mạng như chơi. Mặc dù đồ chơi này trên địa cầu rất là có tính uy hiếp, nhưng
ở cái thế giới này, ngay từ đầu, người ta đã không biết đây là vật gì.Chỉ dùng
súng để uy hiếp khẳng định là không thành công.
Đang trong lúc Sở Hà đang suy nghĩ liên miên. Ngoài cửa sổ, đột nhiên
truyền đến một tiếng “Ầm” nổ mạnh. Cả phòng ốc cũng bị rung chuyển.
“Động đất?”
Sở Hà nhanh trí, nhanh chóng bò xuống giường, chuẩn bị nhanh chân chạy.
“Không đúng. Chủ thần không phải đã từng nói cửa hàng phòng ngự rất là
biến thái sao ?”
Huống chi, bây giờ có thể chạy đi đâu ? Cả cửa hàng ALIBABA đã trải
qua cải tạo, đối với đảm bảo của chủ thần, Sở hà vẫn là tương đối tin tưởng, mặc
dù người này vừa đen vừa keo kiệt, nhưng quả thật rất tin tưởng và hoang đường.
~~ OANH !!
Lại là một tiếng nổ mạnh, Sở Hà phảng phất nghe được âm thanh phòng ốc
sụp đổ từ nơi không xa truyền đến, theo sau đó là mấy tiếng rống giận phát ra.
Hơn nữa, âm thanh càng ngày càng gần lại.
“Đáng sợ quá, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.”
Đi tới trước cửa sổ, hắn kéo cửa sổ ra, thò cái đầu ra ngoài.
Trong bóng tối mịt mờ, hai thân thể to con phóng ra ánh sáng đang gây
nên sự tình. Bởi vì khoảng cách quá xa, nên Sở Hà không thấy rõ mặt mũi lắm.
Hai người này di động với tốc độ quá nhanh, từng quyền như mũi nhọn phóng tới,
tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên “rầm rầm rầm”.
“Dư nghiệt của Hoàng Tuyền Tông, ăn của ta một cái Vân Hải kiếm quyết.“
Một thanh âm khẽ quát lên truyền đến, Sở Hà nhìn thấy trên người hắn một
quang ảnh màu xanh đột nhiên một tia sáng bùng lên .“Vút“ một âm thanh
truyền đến. Thân ảnh màu xanh kia lấy một tốc độ cực nhanh rút ra trường kiếm
bên hông, một kiếm chém tới. Một kiếm này bắn ra kiếm quang thật dài, chắc khoảng
dài hơn ba thước, hướng về người có quang ảnh màu đỏ tía chém tới.
“Cầm thảo, kiếm khí ?”.
Đây là lần đầu tiên, Sở Hà tại cái thế giới này thấy người tu hành võ đạo
chiến đấu, thật sự là mạnh không tưởng tượng được. Lực phá hoại không cần phải
nói rồi, Hai người này mới đánh nhau một chút, vài nóc cửa hàng cũng đã bị phá
hủy, thật là đáng thương cho chủ nhân của những cửa hàng kia.
“Đệ tử Vân Hải Tông, Ngươi tu vi mặc dù không tệ, nhưng là quá non rồi,
hôm nay ta sẽ giết người, chiếm lấy máu tươi của ngươi, để cho tu vi của ta
càng tiến xa hơn.” Một âm thanh âm trầm, khàn khàn quanh quẩn trên đường phố.
“Có thể tìm được ta, thực sự là rất giỏi, đáng tiếc, ở nơi này vắng vẻ,
muốn gây ra động tĩnh chờ vệ quân của thành này tới cần phải tốn thời gian một
nén hương, cũng đủ để ta giết được ngươi rồi. ”
Bóng người màu đỏ tía kia “kiệt kiệt ” quái dị cười, không tránh không
né, trực tiếp một ngón tay điểm ra.
“Hoàng Tuyền chỉ”
ÙNG~~.... ÙNG~~
Lại là một trận nổ tung, giống như là hai người đang thi nhau ném ra lựu
đạn vậy, không khí xung quanh phóng lên một đống khí dày đặc, bụi bay tứ phía mịt
mù, mặt đất nứt toác hết cả ra.
“Không tốt !!”
Sở Hà nhìn thấy hai người chiến đấu như thế, lại thấy hai người
hướng sang phía cửa hàng của hắn.
Đệt mẹ nó chứ !
Mặc dù có chủ thần bảo đảm, nhưng lực phá hoại của hai người này thật sự
quá đáng sợ. Hắn cũng không muốn xuất hiện cái gì ngoài ý muốn. Đường phố ở chỗ
này cơ hồ vắng vẻ, không có một ai đi ngang qua. Muốn chờ vệ quân của thành tới
ứng cứu, thời gian rõ ràng là không đủ.
Sở Hà nổi giận.
Hai người các người đánh nhau, còn muốn phá hủy đi chỗ ở của lão tử, quả
thực là chán sống.
“Thật cho là lão tử yếu đuối không làm gì được”
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment