Hắc Điếm Của Chủ Thần CHƯƠNG 05 Truyện Huyền Ảo
HẮC ĐIẾM CỦA CHỦ THẦN
Tác giả : Lưu Niên Vãng Sự
EDIT: HOANGFOREVER
CHƯƠNG 05: RẤT NGU, RẤT NGÂY THƠ
Sau khi đóng cửa lại, Sở Hà hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay.
" Không nghĩ tới lại có thể gặp "người quen", qua chuyện
này, tiểu tử kia còn không động tâm?"
Vốn chỉ là tính toán nhảy ra uy hiếp để hai thằng đánh nhau kia thấy sợ
mà bỏ chạy, kết quả là không ngờ tới có thể tuyên truyền sức mạnh của hàng hóa
của mình. Sau khi thấy được uy lực đáng sợ kia của RPG rockket, Sở Hà biết, thằng
nhỏ mặt trắng họ Lưu chắc chắn sẽ động tâm. Nhưng hắn cũng không vì vậy mà tiếp
xúc với mặt trắng để bàn luận về vấn đề này.
Thứ nhất là nhử, đã lừa thì lừa cho trót.
Thứ hai, đợi lát nữa vệ quân của thành chạy tới, bọn vệ quân này thật sự
là quá thối nát, không đáng tin. Sở Hà không muốn dây dưa cùng với bọn hắn.
Những chuyện này đã sớm không phải là bí mật, vệ quân là người của phủ
thành chủ thành Vọng Giang, mặc dù không có ăn đút lót ban ngày ban mặt, nhưng
trong tối thì ăn không ít.
" Đợi ngày mai tới."
"Chẳng qua là, nên định giá kiểu gì đây? Dựa theo giá cũ, một viên
linh thạch?? Không, không, không nên, nó quá thấp.....nhỏ mặt trắng họ Lưu kia
thực lực đã mạnh như vậy, chắn chắn trên người không thiếu thứ tốt, đã như vậy
nhất định phải làm thịt một khoản thật lớn, khà... khà, con dê béo của ta!! Ta
tới đây!!"
Vừa suy nghĩ Sở Hà liền cho rằng nhỏ mặt trắng họ Lưu kia chắc chắn là
công tử của một gia tộc giàu có nào đó ở trong thành. Nhưng cái thành nhỏ như
thế này mò đâu ra được vị công tử có thực lực như vậy. Loại người này lực lượng
giống như người máy ủi đất cường đại, người bình thường cả đời tu hành cũng
không bao giờ đạt tới, cái kia họ Lưu còn trẻ như vậy mà thực lực đã mạnh mẽ
như thế, không phải là tộc duệ của gia tộc giàu có thì chính là đệ tử của tông
phái.Vô luận là loài nào đi nữa, đều thuộc về dê béo,mà còn là dê béo dễ làm thịt.
" Không sợ tiểu tử ngươi không động tâm. Khà... khà..."
Sở Hà hắc hắc cười, tiếng cười kia quanh quẩn ở tầng một cửa hàng, để
cho song cửa thò mặt ra mỉm cười nói đểu.
"Điệu cười như Sở Khanh, ông chủ... bị điên rồi sao??"
Làm một cánh cửa hoặc gọi là cửa linh? Đứa bé giữ cửa? Môn thần? Nhiệm
vụ chủ yếu nhất của nó chính là thủ hộ cửa hàng này, cửa hàng cấp bậc càng cao,
lực lượng của nó dĩ nhiên là càng mạnh, cho nên tất cả đều trông chờ vào Sở Hà.
Là ông chủ của nó, cũng chính là chủ nhân, cho nên nó cũng phải thiêu thân mà
làm.
"Nhìn cái gì?? Ngươi mau ngủ đi!!”
Sở Hà liếc mắt nhìn ánh mắt màu đỏ của song cửa, tức giận cười mắng
một câu.
Mặc dù linh của cửa này là một người tham ngủ.Nhưng hôm nay, nếu như
không phải nó cứu giúp, mình đã bị người trung niên âm tàn kia một ngón tay giết
chết.
Chuyện thật như đùa.
"Ông chủ, ngươi ngủ ngon!"
Ánh mắt màu đỏ của song cửa nhìn một chút Sở Hà nịnh hót. Ánh mắt liền
híp lại giống như mặt trăng lưỡi liềm, sau đó liền biếm mất rồi đi ngủ.
............
Sở Hà trở về ngủ.
Về phần cục diện ở bên ngoài cửa hàng rối rắm, hắn cũng mặc xác, không
để ý đến, những việc này giao cho nhỏ mặt trắng giải quyết tốt hơn. Nói như vậy,
hắn phải có chút thân phận, việc đối phó với đám vệ quân kia chắc chắn rất đơn
giản.
Mặt trời lên rực rỡ, Sở Hà cũng tỉnh dậy sau khi đánh một giấc ngủ ngon
lành.
Sở Hà miễn cưỡng tắt chuông báo thức, rời giường, đi vào phòng tắm rửa
mặt, thay bộ trang phục ngủ hình con chó, chỉnh sửa lại đầu tóc, ngắm nhía soi
gương, mãn nguyện gật đầu, sau đó mới bước xuống lầu.
"Ta là con chim nhỏ, chăm bắt sâu trên cành, thật là vui vui
vui...."
Sở Hà rất là vui vẻ.
Sau đó liền tới trước cửa của cửa hàn, sút một cái
" Trời đã sáng, mau mau mở cửa!!"
"Ông chủ?"
Bạn
đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé
thăm và theo dõi.
Trên hai cánh cửa, một đôi ánh mắt màu đỏ mơ mơ màng màng mở ra
"Làm sao hôm nay sớm
như vậy mở cửa? Sao không ngủ thêm chút nữa?"
"Ngủ, ngủ cái giề? Nhanh thức dậy!"
Sở Hà cười mắng một câu.
Người này cả ngày cũng chỉ biết đến ngủ, một cái cửa tham ngủ như lợn,
sáng như vậy mà vẫn chưa chịu dậy? Phải biết rằng hôm nay là một ngày tuyệt vời
a.
Hắn nói thầm trong lòng, mặc dù hiện tại trời vừa mới sáng, nhưng nghĩ
đến hôm nay dê béo kia sẽ đến, hắn không thể không kích động được.
Thật vất vả lắm mới có được một vụ làm ăn vào lúc sáng sớm, có thể
không kích động sao?
Cho nên bình thường thì hắn sẽ ngủ tới khi nào mặt trời chiếu vào tận
cái mông của hắn mới chịu dậy mở cửa làm ăn, nhưng hôm nay bất đồng, trời vừa
sáng đã sớm rời khỏi giường. Chuẩn bị mở cửa nghênh đón một vụ làm ăn đây.
Rầm.
Hai cánh cửa tự động mở ra. Cái linh của cửa kia xong khi làm xong, híp
mắt lại, tiếp tục đi ngủ.
Mà một đêm đã qua, ngoài cây liễu hai bên đường phố, con đường lại trở
lại như cũ, lại là màu đá xanh được trải lên. Có thể thấy được dấu vết cũ mới
hiện lên rõ ràng. Về phần mấy gian nhà bị sụp xuống, cũng được dọn dẹp sạch sẽ,
chẳng qua là không có người dựng lại.
"Không hổ là thế giới cường giả vi tôn, ngành kiến trúc xây dựng
phát triển như vậy sao?"
Sở Hà liền nghĩ tới một đám đại hán to con hơn nửa đêm "này nọ í e
í è" "này nọ í è í e" dọn dẹp bãi chiến trường trước cửa hàng, cảm
xúc liền dâng trào.
" Đi ăn điểm tâm trước đã."
Nói đi ăn điểm tâm cho nó sang miệng chứ thực ra là đi mua hai cái bánh
bao cánh đây mấy dãy nhà mà thôi, dù sao thì cũng không tốn nhiều thời gian.
Rất nhanh Sở Hà cầm hai cái bánh bao trở lại cửa hàng.Ngồi trên quầy, Sở
lão bản vừa gặm bánh bao, vừa tàn bạo thề " Sau khi bán được một kiện hàng
này có tiền rồi, lão tử nhất định sẽ mua một cái tửu lầu, ngày đêm ăn, ăn ngày
đêm".
Phảng phất nghĩ tới mùi vị của thịt cá kia, cái bánh bao trắng này tựa
hồ cũng không quá khó nuốt.
" Ông chủ, có ở nhà ko?"
Đang trong lúc Sở Hà cường ngạnh gặm nốt cái bánh bao thứ hai, liền
nhanh chóng uống chén nước cho nó xuống bụng, thầm chửi thề, "đệt con mẹ
nó chứ, trời đánh tránh miếng ăn". Rồi bước ra ngoài. Bên ngoài, Lưu Thiệu
Phong đang đứng, khách khí gõ cửa.
" Nguyên lai là Lưu công tử, mời vào, mời vào!!"
Sở Hà ánh mắt sáng lên, hướng về phía Lưu công tử vẫy vẫy tay, nhiệt
tình nói:
"Hoan nghênh, hoan nghênh,
Lưu công tử quang lâm giá đáo cửa hàng, thật là vinh dự cho kẻ hèn này
quá!!!"
Lưu Thiệu Phong khóe miệng nhếch lên, nha, tối hôm qua, còn gọi ta là
nhỏ mặt trắng, hôm nay lại thành vinh dự cho kẻ hèn này quá?
Bất quá thì dù sao Sở Hà cũng cứu tính mạng của hắn. Nếu như không phải
tối hôm qua Sở Hà nổi giận bắn ra cái gì kia thì hắn quả thật không phải đối thủ
của dư nghiệt Hoàng Tuyền Tông kia. Lần này nhiệm vụ tông môn tin tức sai lầm,
ai mà biết được bên trong thành nhỏ này lại có dư nghiệt lục trọng thần hải,
thiếu chút nữa thì hắn bỏ lại tính mạng rồi.
Đồng dạng, một mặt hắn tới cảm kích Sở Hà đã cứu giúp hắn tối qua, mặt
khác hắn muốn nhìn một chút RPG rocket kia.
Tối ngày hôm qua, hắn vẫn chưa quên một màn khủng khiếp kia, một cái
nho nhỏ ống dài phát hỏa mà bắn ra sức mạnh to lớn, quả thực có thể so với võ đạo
đệ tam cảnh giới hóa rồng cường giả xuất thủ.
"Ông chủ, người khách khí rồi"
Lưu Thiệu Phong nhẹ giọng nói,
" thật hết sức cảm tạ Ông chủ Sở tối hôm qua đã xuất thủ cứu giúp,
nếu không thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.”
Trong lúc nói chuyện, Lưu Thiệu Phong từ trong lồng ngực móc ra một túi
nhỏ màu xám, nhẹ nhàng đặt ở trên quầy, nói:
"Đây là của dư nghiệt Hoàng Tuyền Tông tối hôm qua rơi ra một cái
túi không gian, là chiến lợi phẩm của ông chủ."
Nói tới đoạn này, sắc mặt hắn ửng đỏ lên, tựa hồ xấu hổ,
" Bất quá cái túi này ta đã mở qua, bên trong có một chút đồ không
thể lưu truyền, đã bị ta tiêu hủy, còn dư lại một chút tài vật cùng đồ ta không
có động tới. Hi vọng ông chủ bỏ qua cho ta"
Tựa hồ là sợ Sở Hà mất hứng, Lưu Thiệu Phong lại nói,
" ta là đệ tử Vân Hải Tông, cho nên hãy tin tưởng ta, ta lấy danh
nghĩa Vân Hải Tông thề, không có tư tàng bất cứ thứ đồ gì."
Sở Hà có chút ảo mộng.
Này.....
Đây là "tiểu bạch thỏ" sao.
Hay là nói, người dị giới thật " đơn thuần" quá đi.
Bất quá hắn vừa nghĩ tới người trung niên âm tàn tối qua, động tí là giết
người, nên hắn cũng cho rằng dân bản xứ dị giới này cũng chắc không có như vậy
tốt đẹp.
Chỉ có thể nói, người đang đứng trước mặt này, còn rất là "đơn thuần",
lại còn trả lại chiến lợi phẩm cho hắn nữa chứ.
"Túi không gian?"
Nhìn cái túi bám đầy bụi ở trên quầy, trong lòng Sở Hà dâng lên vẻ hứng
thú.
Đồ chơi này mới nghe tên cũng biết ngay là đồ không gian chứa đựng bảo
vật, cũng không biết giá trị bao nhiêu, bất quá nhìn nhìn dáng nhỏ như vậy,
đoán chừng cũng không đáng giá bao nhiêu.
Tối hôm qua nổi giận, cầm súng RPG bắn ra uy lực cực kỳ đáng sợ, đem
trung niên âm tàn kia oanh tạc cho huyết nhục bay loạn, cũng không có nghĩ tới
còn sót cái gì lưu lại, hắn cũng thật là quá sơ sót.
“Lưu công tử quá khách khí rồi, ngươi có thể tự mình đưa đồ tới đây,
cũng chứng minh người thanh cao, ta tự nhiên là rất tin tưởng rồi.”
Đang trong lúc nói chuyện, Sở Hà không biến sắc đêm cái túi không gian
kia cầm về, thưởng thức một lúc sau đó nhét xuống dưới quầy.
Lưu Thiệu Phong nhìn Sở Hà nhận lấy, mới an tâm ngồi xuống.
Hắn nhìn một chút vũ khí bày trên kệ tường, nhìn tới kệ treo ống
phóng rocket, ánh mắt hắn nóng bỏng hẳn lên.
“Ông chủ, không biết món đồ đố, gọi .. như thế nào? .... như thế
nào...?”
Nhìn ống phóng RPG rockket, Lưu Thiệu Phong mở miệng ấp a, ấp úng, lộ
ra vẻ có chút lo sợ.
“RPG, chỉ cần đặt đạn hỏa tiễn lên, có thể bắn dễ dàng, uy lực cực kỳ
đáng sợ.”
Sở Hà cũng rốt cũng nghe được Lưu Thiệu Phong mở miệng hỏi, lúc này
cũng nhiệt tình giới thiệu.
“ Người nhìn nè, đây là chỗ nạp đạn, đây là ống ngắm, đây là cò
súng.....”
“Chỉ cần trang bị đạn hỏa tiễn, khoác lên vai, ngắm bắn,
ở khoảng cách gần sẽ nổ tung, uy lực thì tối hôm qua người cũng thấy đấy, có phải
hay không là rất cường đại?”
Sở Hà vừa giới thiệu, vừa nói.
“ Đúng rất là mạnh. Có thể so với cường giả cảnh giới hóa rồng xuất thủ.”
Lưu Thiệu Phong chân thành nói.
“ Đúng chưa? Hơn nữa nó thao tác rất đơn giản, chỉ cần có đạn dược, ngắm
bắn, sau đó bắn là được. Thao tác đơn giản như thế, người bình thường cũng có
thể dùng nó để chém giết cường giả, người nghĩ xem có phải hay không là rất lợi
hại.”
“ Đúng là rất lợi hại.”
“ Đáng tiếc.....”.
Đúng lúc này, Sở Hà đột nhiên thay đổi âm thanh, thở dài một tiếng.
“ Tại sao ?”
Lưu Thiệu Phong không giải thích
được
“ Đáng tiếc chế tạo quá mức khó khăn, làm công không nói, chỉ nói tới
tài liệu, nó cũng đã rất là trân quý, quá khó khăn để kiếm được.”
Sở Hà thở dài nói.
“ Nếu nhưu không phải là cái nguyên
nhân này, nếu như nhân rộng, có thể cùng quân đội của đế quốc hợp tác, tất
nhiên là thông dụng rồi. Ài...”
Sở lão bản lại một tiếng thở dài, âm thanh làm như đáng tiếc vô cùng.
“Thì ra là như vậy.”
Lưu Thiệu Phong gật đầu, trong lòng chợt hiểu ra :
“Thao tác đơn giản như thế, mà uy lực lại vượt trội như thế,
nguyên lai là một bí bảo trân quý.”
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment