NẾU EM KHÔNG PHẢI LÀ GIẤC MƠ CHƯƠNG 07
NẾU EM KHÔNG PHẢI LÀ GIẤC MƠ
TÁC GIẢ : MARC LEVY
CHƯƠNG 07
TÁC GIẢ : MARC LEVY
CHƯƠNG 07
Về đến nhà, Arthur
ngồi vào bàn làm việc. Anh bật máy vi tính lên và nối mạng Internet. Các “xa lộ
thông tin” cho phép anh tiếp cận ngay tức khắc với hằng trăm cơ sở dữ liệu về
đề tài mà anh quan tâm. Anh đưa lệnh tìm kiếm trên máy tính của mình bằng cách
đơn giản gõ từ “hôn mê”, và “Web” đưa ra cho anh nhiều địa chỉ các nơi trên
mạng có chứa những tài liệu, những lời chứng, những bản tường trình và những
cuộc trao đổi về đề tài này, Lauren đến ngồi ở góc bàn.
Trước hết họ nối với
máy chủ của bệnh viện Memorial, vào mục Bệnh lý thần kinh và chấn thương sọ
não. Một công trình mới đây của giáo sư Silverstone về chấn thương sọ não cho
phép họ tiếp cận với các cách phân loại các kiểu hôn mê khác nhau theo chuẩn
Glassgow: có ba chữ số biểu thị khả năng phản ứng của cơ thể đối với các tác
nhân kích thích về mặt thị giác, thính giác và cảm giác. Lauren phù hợp với
loại 1.1.2, kết quả ghép ba chữ số này với nhau xác định kiểu hôn mê này thuộc
dạng bốn, gọi một cách khác là hôn mê kéo dài. Họ được máy tính hướng về một
thư viện thông tin khác có sự trình bày chi tiết những phân tích thống kê về sự
tiến triển của các bệnh nhân trong từng loại hôn mê. Chưa từng có một người nào
trở về từ một cuộc phiêu du “hạng 4”...
Một loạt biểu đồ,
hình vẽ, báo cáo tổng hợp và các nguồn tư liệu được nạp vào trong máy tính của
Arthur rồi được in ra. Tổng cộng có gần bảy trăm trang tư liệu được sắp xếp,
phân loại và ghi vào danh mục tuỳ theo trọng tâm vấn đề.
Arthur đặt một chiếc
pizza và hai chai bia, rồi tuyên bố rằng bây giờ chỉ có việc đọc mà thôi. Một
lần nữa Lauren hỏi anh tại sao anh lại làm tất cả những việc này. Anh trả lời:
“Do bổn phận đối với một người mà chỉ trong thời gian rất ngắn đã dạy cho anh
biết bao điều, trong đó đặc biệt nhất là lòng khát khao hạnh phúc. Em biết đấy,
mọi giấc mơ đều có giá của nó!” Và anh lại tiếp tục vừa đọc vừa ghi chú những
điều mình không hiểu, tức là gần như tất cả. Theo đà tiến triển công việc của
họ, Lauren giải thích những thuật ngữ và những lập luận y học.
Arthur đặt một tờ
giấy to lên bản vẽ của anh và bắt đầu thảo ra đó bản tổng hợp những ghi chép mà
anh đã thu thập được. Phân loại các thông tin thành từng nhóm, anh khoanh chúng
lại rồi nối chúng với nhau theo các mối liên quan. Cứ như vậy, một biểu đồ khổng
lồ dần dần hình thành, dẫn đến tờ giấy thứ hai, ở đó các lập luận hòa vào nhau
thành kết luận.
Hai ngày hai đêm để
đi đến kết luận rằng đối với một số nhà nghiên cứu thì trong vài năm nữa vẫn là
và tiếp tục còn là một vùng tối, nơi cơ thể sống tách biệt khỏi trí lực, cái
làm cho nó có sinh khí và một linh hồn. Kiệt sức, mắt đỏ ngầu, anh ngủ thiếp đi
ngay trên sàn nhà; Lauren ngồi bên bàn vẽ, cô nhìn biểu đồ, dùng đầu ngón tay
di di theo những mũi tên và bất ngờ nhận thấy rằng tờ giấy khẽ lay động dưới
ngón tay cô.
Cô đến ngồi cạnh anh,
khẽ cọ tay vào tấm thảm trải trên sàn nhà rồi lấy lòng bàn tay vuốt dọc theo
cánh tay anh, lông tay liền dựng lên. Cô khẽ mỉm cười, vuốt nhẹ tóc Arthur rồi
nằm xuống bên anh, nghĩ ngợi.
Bảy tiếng sau anh
tỉnh dậy. Lauren vẫn ngồi bên bàn vẽ.
Anh dụi mắt và mỉm
cười với cô, cô đáp lại ngay lập tức.- Lẽ ra anh vào trong giường thì sẽ dễ
chịu hơn, nhưng anh ngủ say đến nỗi em không dám đánh thức anh dậy.
- Anh ngủ có lâu
không?
- Nhiều tiếng đồng
hồ, nhưng chưa đủ để bù lại.
Anh định uống một
tách cà phê rồi tiếp tục công việc, nhưng cô ngăn anh lại. Sự tận tình của anh
làm cô rất cảm động, nhưng đó là việc phí công vô ích. Anh không phải là bác
sĩ, cô chỉ là sinh viên nội trú và chỉ có hai người họ sẽ không thể nào giải
quyết nổi những vấn đề mà hiện tượng hôn mê đặt ra.
- Thế em bảo phải làm
gì?
- Anh cứ uống cà phê
như anh vừa nói đi, rồi anh đi làm và chúng mình đi dạo chơi. Anh không thể
sống khép kín, ở ẩn trong nhà với cái cớ là vì nhà anh có chứa một bóng ma
được.
Thì anh đang định
uống cà phê đấy chứ, còn những chuyện kia rồi sẽ xét sau. Và anh muốn cô thôi
đừng nói đến chuyện “ma” nữa, cô có đủ mọi vẻ trừ vẻ một bóng ma. Cô bèn hỏi
anh nói “mọi vẻ” là muốn nói cái gì, nhưng anh từ chối trả lời. “Anh mà nói ra
những điều nghe như để lấy lòng thì em sẽ giận mất”.
Lauren nhướn lông mày
dò hỏi, muốn biết những điều nghe để lấy lòng là cái gì. Anh yêu cầu cô quên
điều anh vừa nói đi, nhưng anh cũng ngờ trước là chẳng ăn thua gì. Cô đứng
chống nạnh trước mặt anh và hỏi cho bằng được thì thôi.- Những điều nghe như để
lấy lòng là cái gì thế?
- Quên cái anh vừa
nói đi Lauren, em không phải là ma, vậy thôi.- Thế thì em là gì?
- Một cô gái, một cô
gái rất đẹp, thôi bây giờ anh đi tắm đây.Anh ra khỏi phòng mà không quay đầu
lại. Lauren lấy tay vuốt lên thảm trải sàn lần nữa, vẻ sung sướng. Nửa tiếng
sau, Arthur mặc quần Jean và một cái áo chui cổ rộng bằng casmia ra khỏi buồng
tắm. Anh tỏ ý muốn đi chén một món thịt thật ngon. Cô thấy rằng mới có 10 giờ
sáng thôi, nhưng anh đáp lại ngay rằng ở New York đã là giờ ăn trưa, còn ở
Sydney đã là giờ ăn tối rồi.
- Vâng, nhưng chúng
ta không ở New York hay Sydney, chúng ta đang ở San Francisco.
- Điều đó chẳng ảnh
hưởng gì đến việc anh thích ăn thịt cả.
Cô muốn anh trở lại
với cuộc sống bình thường của anh và cô nói với anh như vậy. Anh may mắn có
được một cuộc sống bình thường thì anh phải tận hưởng nó. Anh không có quyền bỏ
bê tất cả như thế này. Anh không đồng ý việc cô quan trọng hóa vấn đề. Anh chỉ
mất có mấy ngày thôi chứ có gì đâu, nhưng đối với cô thì anh đang sa vào một
trò nguy hiểm và không lối thoát. Anh nổi đóa lên :- Nghe những lời như vậy từ
miệng một bác sĩ thật hay ho quá nhỉ, anh cứ tưởng rằng không có định mệnh,
rằng còn sống thì còn hy vọng, rằng tất cả đều có thể chứ. Tại sao anh lại là
người tin điều đó hơn em?
Chính bởi vì cô là
bác sĩ đó thôi, cô trả lời, bởi vì cô buộc phải tỉnh táo, cô tin rằng họ làm
mất thời gian của họ, cô làm mất thời gian của anh.- Anh không nên gắn bó với
em, em chẳng thể đem lại cái gì cho anh cả, chẳng có gì để chia sẻ, chẳng có gì
để cho, đến pha cho anh một tách cà phê em cũng không làm được, Arthur!
- Thế thì việc quái
gì, nếu như đến pha tách cà phê cho anh em cũng không làm được thì có tương lai
gì phải lo. Anh không gắn bó với em, Lauren, chẳng với em mà cũng chẳng với ai.
Anh cũng chẳng xin được gặp em trong tủ của anh, thế nhưng em lại ở đây, đó là
cuộc đời, vậy thôi. Không ai nhìn thấy em và nói chuyện được với em.
Cô có lý, anh nói
tiếp, để tâm đến vấn đề của cô là mạo hiểm đối với cả hai người; dối với cô,
việc đó có thể gây ra những hy vọng hão huyền; đối với anh, “việc đó có thể làm
mất thời gian và xáo trộn cuộc sống của anh, nhưng chính cuộc đời là như vậy
đó” Anh chẳng có gì để lựa chọn cả. Cô ở đây, bên cạnh anh, trong nhà anh, “mà
đó cũng là nhà của em nữa”, cô lâm vào một hoàn cảnh khó khăn và anh giúp đỡ
cô, “đó là việc người ta vẫn làm trong thế giới văn minh, dù cho việc đó có
những điều bất trắc”. Đối với anh, ột người ăn mày một đô la khi đi từ siêu thị
ra là một việc dễ dàng chẳng phải mất gì cả. “Khi ta cho cái phần nhỏ nhoi mà
ta có, đó mới thực sự là cho”. Cô không biết nhiều về anh, nhưng anh kiên quyết
đi đến cùng dù phải trả giá như thế nào đi nữa.
Anh yêu cầu cô để cho
anh được quyền giúp đỡ cô, anh nhấn mạnh rằng điều duy nhất mà cô còn có thể
làm được ở cuộc đời thật này, đó là biết chấp nhận sự giúp đỡ. Nếu cô cho rằng
anh chưa suy nghĩ thật kỹ khi dấn thân vào câu chuyện này thì cô hoàn toàn có
lý. Anh chẳng hề suy nghĩ gì cả. “Bởi vì trong khi ta tính toán, ta phân tích
mặt lợi và mặt hại, thì cuộc đời trôi qua, và chả có gì xảy ra được cả”.
- Anh chưa biết là
bằng cách nào, nhưng chúng mình sẽ kéo em ra khỏi tình trạng này. Nếu em cần
phải chết thì việc đó đã xảy ra rồi, anh ở đây chỉ là để giúp em một tay thôi.
Anh kết luận anh bằng
cách yêu cầu cô chấp nhận kế hoạch của anh, nếu không phải là vì cô thì cũng vì
những người mà cô sẽ chữa bệnh trong vài năm tới.
- Lẽ ra anh có thể
làm luật sư được đấy.
- Lẽ ra anh phải làm
bác sĩ cơ
- Tại sao anh không
làm bác sĩ?
- Tại mẹ anh mất quá
sớm.
- Khi đó anh mấy
tuổi?- Quá sớm, anh thật sự không muốn nói đến chuyện này một tí nào cả
- Tại sao anh lại
không muốn nói?Anh bèn lưu ý cô rằng cô là sinh viên nội trú chứ không phải nhà
phân tích tâm lý. Anh không muốn nói về chuyện ấy vì đó là một chuyện quá đau
lòng đối với anh và anh cảm thấy rất buồn mỗi khi nhắc đến chuyện này. “Quá khứ
là quá khứ, chỉ có vậy thôi”. Bây giờ anh lãnh đạo một công ty kiến trúc. Anh
rất hạnh phúc trong công việc.
- Anh yêu thích công
việc của anh và những người cùng làm việc với anh.
- Đó là khu vườn bí
mật của anh đấy à?
- Không, một khu vườn
thì có gì là bí mật, hoàn toàn trái lại, đó là một tặng vật mới đúng. Đừng cố
hỏi nữa, đó là một cái thuộc về riêng anh.
Anh mất mẹ khi còn
rất ít tuổi, mất cha còn sớm hơn nữa. Bố mẹ đã cho anh cái quý nhất của họ,
thời gian mà họ có thể có. Đời anh là như vậy, nó có những thuận lợi và bất lợi
của nó.
- Anh vẫn thấy đói
lắm, tuy rằng chúng mình hiện không ở Sydney, vì vậy anh đi làm mấy quả trứng
với thịt muối để ăn đây.
- Sau khi bố mẹ anh
mất thì ai nuôi anh?
- Em có bướng bỉnh
không đấy?
- Không, không một tí
nào cả.
- Nhưng chuyện này có
thú vị gì đâu. Mặc kệ nó, chúng ta còn nhiều việc quan trọng hơn để làm.
- Có chứ, đối với em
việc đó rất đáng quan tâm.
- Cái gì làm em quan
tâm?
- Cái xảy ra trong
đời anh khiến anh có khả năng làm như vậy.
- Khả năng làm gì?
- Tung hê tất cả để
quan tâm đến cái bóng của một phụ nữ mà anh không quen biết, và thậm chí lại
không phải vì chuyện trai gái nữa chứ, điều đó kích thích óc tò mò của em.
- Em đừng có phân
tích tâm lý của anh, anh không muốn mà cũng không cần điều đó. Chẳng hề có một
vùng tối nào cả, em hiểu không? Có một quá khứ với tất cả những gì cụ thể và
xác định nhất, bởi vì đó là quá khứ.
- Như vậy, em không
có quyền được biết về anh?
- Có chứ, em có
quyền, tất nhiên là em có quyền, nhưng em đang muốn biết về quá khứ của anh đấy
chứ, đâu phải là về anh.
- Chuyện đó khó nghe
đến thế cơ à?
- Không, chuyện đó có
tính chất riêng tư, nó chẳng vui vẻ gì, dài dòng, đó không phải là đề tài để
nói chuyện- Mình có phải đi chuyến tàu nào đâ mà vội. Mình vừa làm một mạch hai
ngày hai đêm liên tục về hôn mê, mình có thể tạm nghỉ một chút được.
- Lẽ ra em phải làm
luật sư!
- Vâng, nhưng em lại
là bác sĩ! Trả lời em đi.
Anh lấy công việc làm
cớ thoái thác. Anh không có thời gian để trả lời cô. Không nói một lời, anh ăn
nốt món trứng, đặt đĩa vào bồn rửa bát rồi lại ngồi vào bàn làm việc. Anh quay
về phía Lauren đang ngồi trên đi văng.
- Trong đời anh có
nhiều phụ nữ không? - Cô hỏi mà không ngẩng đầu lên
- Khi người ta yêu,
người ta không tính!
- Và anh thì không
cần bác sĩ tâm lý chứ gì! Vậy những người đáng tính đến thì anh có nhiều không?
- Thế em thì sao?
- Em là người đặt câu
hỏi cơ mà.Anh trả lời rằng anh từng có ba mối tình, một của thời niên thiếu,
một của thời trai trẻ và một khi đã “bớt trẻ” và đang trở thành đàn ông nhưng
vẫn chưa phải là đàn ông hẳn, chứ nếu không thì họ vẫn còn đang ở bên nhau. Cô
cho rằng câu trả lời như vậy là đúng luật chơi, nhưng muốn biết ngay lập tức
khắc tại sao chuyện đó không thành. Anh nghĩ rằng tại vì anh quá cứng nhắc.
“Quá sở hữu?”, cô hỏi, nhưng anh nhấn mạnh từ cứng nhắc.- Mẹ anh đã nhồi vào
đầu anh những chuyện tình yêu lý tưởng, thực là một khuyết tật nặng khi ta có
những lý tưởng trong đầu.
- Tại sao?- Điều đó
đặt ra chuẩn mực rất cao
- Đối với người kia?
- Không, đối với
chính mình.
Cô muốn anh nói rõ
hơn nhưng anh muốn lẩn tránh vì sợ “nhai lại những điều cũ rích và thành ra lố
bịch”. Cô đề nghị anh cứ thử xem. Anh biết mình chẳng có cơ hội nào để kéo cô
ra khỏi đề tài này, vì vậy anh đành chọn làm theo ý cô.- Nhận diện hạnh phúc
khi nó ở dưới chân ta, đủ dũng cảm và quyết tâm hạ mình xuống đón nhận hạnh
phúc vào tay mình... và gìn giữ nó. Đó là trí tuệ của trái tim. Trí tuệ mà
không có phần trái tim trong đó thì chỉ là logic và không có mấy giá trị.- Vậy
tức là cô ấy đã bỏ anh!
Arthur không trả lời.
- Và anh vẫn chưa
phục hồi hẳn.
- Có chứ, anh đã hồi
phục, nhưng anh cũng có ốm đâu.
- Anh đã không biết
yêu cô ấy à?- Chẳng có ai là sở hữu được hạnh phúc hoàn toàn, thỉnh thoảng ta
may mắn có được một hợp đồng, và trở thành người thuê thôi. Phải trả tiền thuê
hết sức đều đặn, người ta thường để bị mất hợp đồng rất nhanh.
- Những điều anh nói
nghe đáng yên lòng quá nhỉ?
- Ai cũng sợ đời
thường, như thể đó là một định mệnh dẫn đến buồn chán, thói quen, anh thì không
tin vào định mệnh này...
- Thế anh tin cái gì?
- Anh tin đời thường
là nguồn gốc của sự đồng cảm, chính ở đó mà trái với thói thường ta có thể sáng
tạo ra cái xa hoa và tầm thường, cái quá khổ và cái chừng mực.
Anh nói về những trái
cây không được hái, bị để quên rồi rữa ra dưới đất. “Có những mật ngọt của hạnh
phúc không bao giờ được nếm, do lơ là, do thói quen, do thành kiến và tự phụ”.
Anh tin vào những tình cảm say đắm đi theo hướng trở nên sâu sắc hơn.
Đối với Arthur, không
có gì trọn vẹn hơn là một cặp tình nhân, với thời gian biết chấp nhận để cho sự
trìu mến lấn chỗ của tình yêu say đắm, nhưng làm sao mà đạt được như vậy khi
người ta có khuynh hướng thích cái tuyệt đối? Đối với anh không có gì là sai
lầm khi chấp nhận lưu giữ trong mình một phần của tuổi thơ, một phần mơ mộng.
- Chúng ta kết cục
thì trở thành những người khác nhau, nhưng lúc đầu ai cũng từng là trẻ con cả.
Thế còn em, em đã yêu rồi chứ?
- Anh có biết những
người chưa từng yêu bao giờ không? Anh muốn biết em đã yêu chưa à? Không, có và
không.
- Đời em có nhiều
điều trái ý lắm sao?
- Tỉ lệ với tuổi em
thôi, ừ cũng không ít đâu.
- Xem ra em cũng
không phải là người hay chuyện nhỉ, người đó là ai vậy?
- Anh ta chưa chết:
38 tuổi làm điện ảnh, đẹp trai, ít có thời gian rảnh, hơi ích kỷ, tuýp đàn ông
lý tưởng.
- Thế rồi sao?
- Thế rồi cách đến
hàng nghìn năm ánh sáng cái mà anh mô tả về tình yêu.
- Mỗi người mỗi cảnh,
em biết đấy! Điều quan trọng là cắm rễ của mình vào mảnh đất nào phù hợp
- Bao giờ anh cũng ví
von ẩn dụ như thế à?- Thường xuyên, đối với anh cách đó làm ọi việc dễ nói hơn.
Thế còn câu chuyện của em thì sao?
Cô đã chia sẻ bốn năm
trong đời với nhà điện ảnh của mình, bốn năm với một câu chuyện đứt đoạn và
chắp nối, trong đó các nhân vật xâu xé nhau rồi hàn gắn lại không biết bao
nhiêu lần, cứ như là đời có kịch tính thì sẽ phong phú hơn. Cô đánh giá mối
quan hệ này là ích kỷ và không có gì hay ho cả, được duy trì bởi sự đam mê xác
thịt. “Em có phải là người chú trọng thể xác không?” anh hỏi. Cô cho đây là một
câu hỏi trắng trợn.
- Em không nhất thiết
phải trả lời.
- Nhưng em cũng có
định trả lời đâu! Tóm lại, anh ta cắt đứt hai tháng trước khi xảy ra tai nạn.
Càng tốt cho anh ta, ít nhất thì bây giờ anh ta cũng không phải chịu trách
nhiệm gì cả.
- Em có tiếc không?
- Không, lúc câu
chuyện tan vỡ thì em có tiếc, nhưng bây giờ em tự nhủ rằng một trong những phẩm
chất cơ bản để sống thành đôi là tính độ lượng
Cô đã phát chán vì
những câu chuyện tình luôn luôn kết thúc vì những nguyên nhân như nhau. Nếu như
có những người với tuổi tác mất dần đi lý tưởng, thì Lauren hoàn toàn ngược
lại. Càng lớn tuổi hơn thì cô càng có xu hướng lý tưởng chủ nghĩa hơn. “Em tự
nhủ rằng để có tham vọng chia sẻ một khoảng đời sống thành đôi thì cần phải
ngừng tin và ngừng làm cho người khác tin rằng ta đang bắt đầu một câu chuyện
nghiêm túc, nếu như ta chưa thực sự sẵn sàng để cho. Hạnh phúc chẳng dễ mà đạt
được. Hoặc anh là người cho, hoặc anh là người nhận. Em cho trước khi nhận
nhưng em đã dứt khoát với những kẻ ích kỷ, những người phức tạp và những người
quá hà tiện nên không dám đụng đến những ước muốn và những hy vọng của mình”.
Kết cục cô đã chấp thuận rằng giờ là lúc phải thừa nhận những chân lý riêng của
mình và xác định cái mà mình mong đợi ở cuộc sống. Arhtur cho rằng cô dùng
những lời quá mạnh. “Em đã bị cuốn hút quá lâu bởi cái trái ngược với mơ ước
của em, cái đối cực với những điều có thể làm cho em hạnh phúc, có vậy thôi”,
cô trả lời.Cô muốn đi dạo ngoài trời và cả hai cùng đi. Arthur lái xe đưa họ ra
Ocean Drive.
- Anh thường thích
dạo chơi trên bờ biển - Anh nói để phá vỡ sự yên lặng kéo dài.
Lauren không trả lời
ngay lập tức, cô nhìn đăm đăm về phía chân trời. Cô níu lấy tay Arthur.- Chuyện
gì đã xảy ra trong đời anh vậy?
- Tại sao lại có câu
hỏi này?
- Tại vì anh không
giống những người khác.
- Anh có hai cái mũi
làm em khó chịu hay sao?
- Chẳng có gì làm em
khó chịu cả nhưng anh khác người.
- Khác người? Anh
không tự cảm thấy mình khác người, thế khác chỗ nào, khác ai?
- Anh rất thanh thản!
- Đó là khuyết điểm
à?
- Không, hoàn toàn
không, nhưng điều đó làm cho người ta ngại. Có vẻ như chẳng cái gì có thể gây
thành vấn đề cho anh được cả.- Đó là bởi vì anh thích tìm kiếm các giải pháp
cho nên anh không sợ các vấn đề.
- Không, còn có
chuyện gì khác nữa.
- Lại thấy TTT của
tôi đây rồi.
- TTT của anh là cái
gì vậy?
- Thầy thuốc Tâm lý
Tại chỗ của anh.
- Anh có quyền không
trả lời nhưng em có quyền cảm thấy các chuyện, và em không biến chuyện đó thành
một cuộc thẩm vấn.
- Chuyện với trò gì
mà cứ như một đôi đã cũ lắm rồi thế này. Anh chẳng có gì phải che dấu cả,
Lauren, không có vùng tối nào, không có khu vườn bí mật, không có những chấn
thương tinh thần. Anh chỉ có thế này thôi, với đầy khuyết điểm.
Anh không đặc biệt tự
yêu mình, nhưng cũng chẳng tự ghét mình, anh thích cách sống của mình, tự do và
không phụ thuộc vào những lề thói quy định. Có thể đó chính là điều mà cô cảm
thấy. “Anh không thuộc về một hệ thống nào cả, anh luôn luôn cố gắng chống lại
điều đó. Anh gặp gỡ những người mà anh yêu mến, anh đi những nơi anh muốn đi,
anh đọc một cuốn sách vì thấy nó hấp dẫn đối với anh chứ không phải vì “nhất
thiết phải đọc”, và cả đời anh là như thế”. Anh làm cái anh muốn mà không đặt
ra hàng ngàn câu hỏi “tại sao” và “như thế nào”, “và anh không phức tạp hóa đời
mình bởi những cái còn lại”.
- Em không muốn phức
tạp hóa đời anh.
Cuộc nói chuyện được
tiếp tục sau đó chút ít. Họ bước vào gian phòng khách ấm áp của một khách sạn.
Arthur uống cappucino và nhấm nháp bánh xốp.- Anh ưa nơi này vô cùng - Anh nói
- ở đây có không khí gia đình, anh thích ngắm các gia đình lắm.
Trên chiếc đi văng có
một chú bé chừng tám tuổi đang ngồi trong vòng tay mẹ. Người mẹ cầm một quyển
sách to mở rộng và kể cho con nghe những hình ảnh mà hai mẹ con đang cùng xem.
Ngón trỏ trên bàn tay trái của người mẹ cọ vào má chú bé một cách khẽ khàng và
âu yếm. Khi chú bé cười, hai lúm đồng tiền hiện ra như hai mặt trời nhỏ. Arthur
nhìn họ chăm chú hồi lâu
- Anh nhìn gì thế? -
Lauren hỏi.
- Một khoảnh khắc
hạnh phúc thật sự.
- Ở đâu vậy?
- Chú bé kia kìa. Em
nhìn vẻ mặt nó mà xem, nó ở trung tâm thế giới, một thế giới của riêng chú.
- Điều đó gợi cho anh
những kỷ niệm phải không?
Arhtur mỉm cười thay
cho câu trả lời. Cô muốn biết trước kia hai mẹ con anh có tâm đầu ý hợp với
nhau không.
- Mẹ anh mất hôm qua,
hôm qua của nhiều năm trước. Em biết không cái làm cho anh ngạc nhiên nhất sau
hôm mẹ anh mất là các ngôi nhà vẫn ở yên một chỗ, bên những đường phố đầy ôtô,
những chiếc ôtô vẫn tiếp tục lăn bánh và những người đi bộ vẫn tiếp tục bước
đi, có vẻ như họ hoàn toàn không biết rằng thế giới của anh vừa biến mất. Anh
thì anh biết, do có một sự trống rỗng ập xuống đời anh như ập xuống một cuộn
phim chụp hỗn độn. Bởi vì thành phố đột nhiên ngưng hẳn tiếng ồn, cứ như thế
trong một phút tất cả các ngôi sao cùng vỡ tan ra và tắt ngấm đi. Ngày mẹ anh
mất, anh thề vời em là điều này có thật, lũ ong trong vườn không bay ra khỏi
tổ, không có con nào hút mật ở vườn hồng, y như là chúng cũng biết ấy. Anh thèm
được như chú bé kia, chỉ dăm phút thôi, nép mình trong vòng tay của mẹ nghe
giọng nói của mẹ vỗ về! Sống lại cái cảm giác run rẩy nhè nhẹ chạy dọc sống
lưng khi mẹ ru anh ngủ hồi anh còn nhỏ, bàn tay mẹ vuốt vuốt dưới cằm anh.
Chẳng điều gì có thể xảy ra với anh được nữa, cả những trò quấy nhiễu của thằng
Steven Hacchenbach cao to ở trường, những tiếng quát tháo của thầy giáo Morton
mắng mỏ anh không thuộc bài, lẫn cái mùi hăng hắc khó chịu ở nhà ăn. Anh sẽ nói
cho em biết vì sao anh “thanh thản” như em bảo. Đấy là vì người ta không thể
sống vì tất cả mọi thứ, do vậy điều quan trọng là sống vì “cái cốt yếu” và mỗi
người chúng ta đều có “cái cốt yếu” của mình.
- Em ước rằng trời
nghe thấy điều anh nói đây đối với chuyện của em: cái cốt yếu của em hãy còn ở
phía trước.
- Chính vì vậy mà
chúng ta không từ bỏ “cái cốt yếu” này. Ta về tiếp tục làm việc thôi.
Arthur trả tiền và họ
đi ra bãi đậu xe. Trước khi anh ngồi vào ôtô, Lauren hôn lên má anh “cảm ơn anh
vì tất cả”, cô nói. Arthur mỉm cười, đỏ mặt lên và mở cửa xe không thốt một
lời.
No comments
Post a Comment