TẬP 4 - CHƯƠNG 3 - LŨ NGỐC BÀI THI VÀ LINH THÚ TRIỆU HỒI - LIGHT NOVEL

LŨ NGỐC BÀI THI VÀ LINH THÚ TRIỆU HỒI



  
Tác giả : Inoue Kenji
Thể loại: Shool Life, Romance

CHƯƠNG 3:


Câu hỏi thứ ba
Hãy tưởng tượng cảnh sau đây và trả lời câu hỏi.
‘Em đang trong một kì nghỉ cùng với người mà em thích. Em đang chuẩn bị đáp chuyến bay, rồi đột ngột nhận ra rằng mình quên mang theo thứ gì đó. Chính xác là em đã quên mang theo gì?’
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
Những loại thuốc như là những loại dành cho cơn đau đầu hay đau bao tử.
Nhận xét của giáo viên:
Đây thật ra là một bài kiểm tra tâm lý của “những gì em mong đợi từ người em thích”, những thứ bị bỏ quên tượng trưng cho điều em mong đợi. Khi em quên mang theo thứ gì đó cho một kì nghỉ, và em không nhận ra điều đó, nó có nghĩa là em hy vọng rằng người đi chung với mình sẽ bù đắp vào đó. Thầy có thể thấy rằng Himeji mong muốn một cảm giác giải tỏa từ người mà em thích.
Câu trả lời của Kirishima Shouko:
Còng tay.
Nhận xét của giáo viên:
Trước khi nói về thứ em quên mang theo, có vẻ như có một vấn đề rằng em lại mang theo một cái còng tay trước tiên đấy.
Câu trả lời của Kudou Aiko:
Quên mặc đồ lót.
Nhận xét của giáo viên:
Thật ra thì em muốn gì từ người mà em thích thế?
------- giải phân cách -----
Một khi sự hiểu lầm giữa tôi và Minami được làm sáng tỏ, tôi vẫn phải trả qua một vài tiết học nữa, và cuối cùng cũng là giờ giải lao.
Khi sự hiểu lầm về việc Minami và tôi đang có một mối quan hệ tình cảm cũng được làm rõ, thì sự chuẩn bị cho Cuộc Chiến Bài Kiểm Tra Triệu Hồi của lớp D cũng kết thúc. Miami rời đi và ngồi cùng bàn với Himeji-san, Shimizu-san có lẽ cùng bỏ qua việc này rồi phải không nhỉ?
Cơn giận của Shimizu có thể được xoa dịu, nhưng giờ lại có một người khác bực mình…
“Mizuki, cậu có muốn mình cùng dùng bữa trưa với nhau không?”
Tôi nghe thấy Minami hỏi Himeji-san điều này khi tiếng chuông giải lao vang lên.
“Nè, Minami…”
Tôi gọi nhanh chóng Minami, người đang đứng dậy và chuẩn bị đi đâu đó.
“Cái gì, Aki, cậu gọi tớ làm gì?”
“Uh, thế…về hộp cơm mà cậu nói vào sáng nay…”
Trong khi tôi vẫn còn đang nói, thì Minami ngước lông mày lên.
“Aki, cậu đang nói gì thế? Cậu đã làm tớ xấu hổ nhiều như thế, và cậu vẫn muốn tớ cho cậu cơm hộp sao?”
Tôi có thể cảm thấy sát khí ẩn đằng sau lời của Minami.
“Tớ xin lỗi, tớ thật sự xin lỗi từ tận đáy lòng mình.”
Tôi cho là Minami-sama thì bị mù quáng bởi cơn giận.
Nhưng cũng đúng, những việc như thế xảy ra, cậu ấy tức giận là chuyện bình thường…
“Thật là, Aki thì luôn chẳng biết gì! Mizuki, thời tiết hôm nay rất tuyệt, hãy tìm một nơi thoải mái không có tên ngốc này và cùng ăn trưa nào.”
Minami nói điều đó với Himeji-san đang đứng cạnh cậu ấy.
Tôi đoán là họ đã quyết định dùng bữa trưa của mình ở ngoài.
“À, Minami-chan, chờ tớ đã. Thế thì, cứ vậy đi, Akihisa-kun, chào nha.”
Himeji-san sau đó sải bước để đuổi kịp Minami đang băng băng bước đi mà không thèm nhìn lại.
Có vẻ như cậu ấy sẽ thổi bùng cơn giận sớm thôi…Từ lúc xong chuyện với cái vụ hiểu nhầm về lời tỏ tình, Minami chỉ cau mày với tôi, tôi đoán, cậu ấy vẫn có thể được coi là hiền lành.
“Chuyện gì thế, Akihisa? Cậu không nhận được hộp cơm mà chính tay Shimada làm sao?”
Nhìn Minami bước đi, Yuuji mang hộp cơm của cậu ấy sang chỗ ngồi của tôi như thường lệ, Hideyoshi theo sau đó.
“Ừ, có vẻ như Minami vẫn còn giận tớ. Tớ thật sự mong mình sẽ được ăn cái hộp cơm đó…”
“Quên nó đi, là thế này, nếu cậu ấy chia sẻ với cậu hộp cơm mà chính tay cậu ấy làm, thì Shimizu có thể lại chạy xộc vào và gây rắc rối nữa. Theo tớ thấy, cậu nên quên nó đi.”
“Có lẽ là cậu đúng phần nào đó…”
Tuy nhiên, thức ăn mà Minami làm thì rất ngon, đó là lý do tại sao tôi lại cảm thấy thật đáng tiếc…Không không không, tôi không cố tình so sánh cậu ấy với ai cả.
“Nhân tiện đây, Muttsulini đã chạy đi đâu rồi? Làm sao mà tớ lại chẳng thấy cậu ấy ở đâu nhỉ?”
“Có vẻ cậu ấy bắt gặp được một tin đồn, tớ đoán, cậu ấy chắc hẳn chạy đi để xác nhận nó—Ồ, cậu ấy về kìa!”
“…Tớ về rồi.”
Muttsulini bước đến trước mặt chúng tôi mà thậm chí không gây ra một tiếng động nhỏ nào. Chỉ thế, giờ là giờ nghỉ trưa đầy vui vẻ, nhưng trông cậu ấy khá là ảm đạm.
“Muttsulini, chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Có chuyện gì xảy ra nữa sao?”
“…(Gật đầu).”
“Đó là cái tin đồn mà cậu vừa mới nhắc tới phải không?”
“…Tình hình hiện giờ thì còn tệ hơn cả buổi sáng này.”
Khi cậu ấy nói điều đó, cậu ấy lôi ra một cái máy ghi âm mini mà cậu ấy luôn tự hào về nó, đặt lên bàn.
Cậu ấy nhấn nút chạy, và sau đó là một cuộc đối thoại trộn lẫn với những tiếng động khác.
(Này này, Tsuchiya-kun, tớ nghe nói rằng cậu có mấy tấm hình Akihisa trong bộ đồng phục thủy thủ, phải vậy không hả?)
(…Một trăm yen cho mỗi tấm, cấm chuyền tay lần hai.)
(Chuyền tay lần hai thì bị cấm sao…thật đáng tiếc…Nhưng việc giữ nó cho bản thân mình thì cũng rất đáng tiền rồi.)
—Cạch!
“…Tớ phát nhầm đoạn rồi.”
“Ơ, vừa rồi là cái gì thế? Cuộc nói chuyện vừa rồi là về cái gì thế!? Cuộc nói chuyện đó có vẻ như cực kì bất lợi đối với tớ đấy!”
“Akihisa, cậu ồn ào quá, đừng có bực mình vì một chuyện nhỏ nhặt chứ.”
“Đây rõ ràng không phải là một chuyện nhỏ nhặt! Tại sao những tấm hình mà tớ crossdress lại giống những tấm hình của Hideyoshi đang được bán một cách bí mật chứ!?”
“Chờ đã! Akihisa, những lời cậu vừa mới nói là những thông tin cực kì tồi tệ đối với tớ đấy!”
Chết tiệt, ai thế? Ai là người đã mua hình của tôi rồi chạy đi vậy?
“…Cái này là cái thật.”
Muttsulini lôi ra một cái máy ghi âm tương tự từ túi mình. Tôi chỉ vừa nhận ra rằng cậu ấy có nhiều hơn một cái máy ghi âm mini trên người.
(Tình trạng của lớp F sao rồi?)
(Chúng có vẻ nhưng đang làm điều ngu ngốc gì đó, chúng không đăng kí cho việc hồi phục điểm số vào sáng này. Tớ có thể thấy rằng chúng vẫn chưa biết được ý định của chúng ta.)
(Thật sao…Sẽ không có bất kì vấn đề nào nếu như thế này. Lúc này đây chúng ta sẽ chỉ hồi phục điểm số của mình, và chúng ta sẽ tuyên chiến ngay lập tức khi chúng nghĩ rằng có thứ gì đó không ổn.)
(Hiểu rồi.)
Vì cuộc nói chuyện này được ghi âm, nên chất lượng âm thanh thì tồi tệ nhưng cái vừa nãy, tôi không thể biết được những ai ở đằng sau chuyện này. Nhưng, ít ra thì chúng tôi biết rằng đó là một cuộc trò chuyện giữa hai học sinh nam.
“Là lớp D sao? Nếu là thế, có lẽ sự hiểu nhầm vẫn chưa được giải tỏa, tớ đoán thế?”
“…(Lắc đầu).”
Muttsulini lắc đầu mình thay cho câu trả lời.
Không phải lớp D? Nếu đó không phải lớp D, thế thì cuộc nói chuyện này đến từ lớp nào chứ?
“Tớ đã xác nhận rằng lớp D không có hành động nào khác, tớ sợ rằng chúng đến từ một lớp khác. Từ gã mà ra lệnh, chúng phải là…”
“…Đó là cuộc trò chuyện của lớp B.”
“Lớp B? Tại sao!?”
Trong cuộc đối thoại đó rõ ràng xem chúng tôi là kẻ thù, nên họ đang chuẩn bị cho một cuộc Chiến Tranh Kiểm Tra Triệu Hồi một cách bí mật. Nếu vậy, lớp B sẽ trở thành kẻ thù của chúng tôi sao?
“Nói về lớp đó, chẳng là gã Nemoto đó đang giật dây sao? Tên thảm hại đó, hắn ta thật sự nghĩ ra một cái kế hoạch như thế để trả thù chúng ta.”
Yuuji tặc lưỡi một cách không vui vẻ gì.
“Tớ đồng ý, cho dù chúng có muốn trả thù chúng ta như thế nào đi nữa, thì lớp B sẽ sẽ quá trớn khi tuyên bố một cuộc Chiến Tranh Kiểm Tra Triệu Hồi với lớp F.”
Đây rõ ràng là bắt nạt kẻ yếu mà.
“Không, tớ sợ rằng mục đích của Nemoto không chỉ có thế.”
“Ơ? Không sao?”
“Tớ không thể nói rằng là cậu sai, gã đó có đủ lý do để khinh thường chúng ta, nhưng ý tớ là, mục đích của họ không chỉ là trả thù không thôi.”
Yuuji vẫn nói một cách đầy khó hiểu, và làm cho người khác bối rối với điều mà cậu ấy thật sự nghĩ đến.
“Yuuji, cậu nói rằng họ có một mục đích khác, là gì thế?”
Hideyoshi cũng không hiểu được Yuuji đang cố diễn đạt gì, cậu ấy hơi nghiêng đầu thắc mắc trong khi hỏi.
“Là để chấm dứt việc chỉ trích của mọi người lên hắn ta.”
“Ơ? Làm thế nào mà điều đó lại liên quan đến thứ mà chúng ta đang thảo luận chứ?”
“Nemoto thì từ đầu đã không nổi bật rồi, lại thêm việc hắn ta lại bị đánh bại dù hắn đã bày những trò đáng khinh bỉ chống lại chúng ta trong cuộc Chiến Tranh Kiểm Tra Triệu Hồi đợt tháng Tư, điều đó làm cho vị trí của hắn ở trong lớp lung lay thêm.”
“Ừ, tớ hiểu điều đó.”
Nemoto chắc hẳn cảm thấy như thể hắn đang ở trong một cái chảo rán.
“Vấn đề thế này! Khi một quốc gia nằm trong tình trạng bất ổn một cách rõ ràng, cậu nghĩ người lãnh đạo sẽ làm gì để xoa dịu dân chúng trong thời gian nhanh nhất có thể?”
“Hả? Ơ, điều này…”
Khoảnh khắc đó, tôi không thể hiểu nổi ý của Yuuji.
“Akihisa, cậu có biết câu trả lời không?”
“Xin lỗi, cậu có thể lặp lại không?”
“Thật là…Cậu không thể chú ý đến những điều người khác đang nói được sao?”
Yuuji đảo mắt trong sự thất vọng.
Cậu ấy đột nhiên nói về một chủ đề uyên thâm như thế, trí óc tôi không thể theo kịp những gì cậu ấy đang nói. Nhưng tôi sẽ phải lắng nghe cậu ấy một cách chăm chú lần này.
“Ý tớ là ‘để xoa dịu mọi người, cần phải làm việc gì’.”
Ồ ồ ồ! Cái đó, giờ tôi hiểu rồi. Câu trả lời cho câu hỏi này thì rất đơn giản.
“Chỉ cần sử dụng nước hoa thôi.”
“Câu trả lời của cậu quá bất ngờ đến mức nó làm choáng tất cả mọi người đấy.”
“…Nó làm tớ sợ đấy.”
“Ơ? Tơ nhớ rằng có một gã người Châu Âu trên TV nói rằng ‘để kiểm soát mùi cơ thể, bạn phải dùng nước hoa’!” [1]
Chẳng lẽ chương trình TV nói dối tôi sao?
“Không, Akihisa, ý Yuuji không phải thế, thay vào đó ý cậu ấy là việc gì cần phải làm để xoa dịu dư luận trong thời gian nhanh nhất có thể…Về việc đó, thế việc sử dụng chính sách khủng bố thì sao?”
“Đó là một cách, nhưng không phải là cách nhanh nhất. Chưa kể đến, chế độ độc tài thì đòi hỏi một lực lượng đàn áp áp ảo trước đó để nó có thể thực hiện.”
Đổi điều đó với tình trạng của lớp B, thì Nemoto lúc này không có quyền để nói, nên việc hắn ta sử dụng phương pháp đó để xoa dịu mọi người thì không khả thi.
“Vậy, có bất kì ý tưởng nào khác không?”
“Câu trả lời là ‘tạo nên một kẻ thù chung’. Điều này có thể thấy bất kì đâu trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta, nếu họ có một kẻ thù chung, và cố tình tạo nên một cuộc bất đồng nho nhỏ, sẽ dễ dàng cho họ thành lập một liên minh. Có một vài nhân vật trong lịch sử đã sử dụng phương pháp đó để ổn định vị trí của mình.”
Đây, cậu ấy liệt kê một vài nhân vật lịch sữ để làm ví dụ. Tôi hiểu rồi, ra là thế.
“Bằng cách làm việc đó, không những biến đối tượng đang bị lớp B giận dữ là Nemoto thành chúng ta, mà hắn còn có thể trút được vài sự căm hờn. Nếu may mắn, không chỉ có thể đánh bại lớp F, hắn còn có thể lấy lại vị trí cũng như trọng lượng trong lời nói của mình với lớp B, và điều này có lẽ là chuyện mà Nemoto đang dự tính.”
Khi tôi nghe xong lời giải thích của Yuuji, tôi mới có thể hiểu được hết động cơ của hắn khi cố kích động lớp B tuyên chiến với chúng tôi. Nếu có nhiều lý do như thế đối với tôi, tôi cũng muốn bắt đầu một cuộc Chiến Tranh Kiểm Tra Triệu Hồi.
“Cho dù cái uy trong lời nói của Nemoto không còn, tất cả những gì hắn phải làm là tuyên bó hắn muốn ‘tiêu diệt kẻ đầu têu lớp F, người đã gây ra sự kiện nhìn trộm’, như thế hắn vẫn có thể khiến được cả lớp nghe lời hắn. Tình trạng hiện giờ của chúng ta là một cơ hội hiếm hoi cho hắn.”
Nói theo cách khác, thời cơ tốt lần này là do chính chúng tôi đã tạo điều kiện để Nemoto-kun có một cơ hội cứu vãn danh dự của hắn.
“Nếu đúng như những gì Yuuji nói, tớ đoán không có cách nào tránh được trận chiến này. Quên nó đi dù suốt trong quãng thời gian hòa bình, mà chúng ta vẫn chưa hồi phục được điểm số của mình lúc này, tên khốn Nemoto sẽ không bỏ qua một cơ hội như thế này đâu.”
“Hideyosho nói đúng. Cho dù đang trong thời kì hòa bình, chúng ta vẫn không có nhiều cơ hội để thắng, đặc biệt là từ khi chỉ có Himeji và Shimada là còn có thể đánh trận chiến này, sẽ là một giấc mộng hão huyền cho chúng ta giành chiến thắng sau điều kiện đầy bất lợi như thế. Quên lớp D đi, nếu đối thủ của chúng ta đổi sang lớp B, xác xuất giành chiến thắng của chúng ta thì thấp hơn một phần một nghìn đấy.”
Đó là những gì Muttsulini nói, tình trạng hiện tại của chúng tôi bây giờ thì còn nguy hiểm hơn cả buổi sáng này. Nếu tôi biết điều này sớm hơn, thì tôi đã tiếp tục để lớp D hiểu lầm, rồi để họ tuyên chiến với chung tôi lúc đó và cứ thế.
“Nếu vậy…Yuuji, chúng ta làm gì đây? Tại sao chúng ta lại không đăng kí cho các bài kiểm tra lúc này, và sử dụng cả buổi chiều để hồi phục điểm số của mình?”
“Tớ đồng ý, đó là điều duy nhất còn lại cho chúng ta làm.”
Sự khác biệt giữ lớp chúng tôi và lớp họ là, phân nửa lớp B là nữ, và phân nửa còn lại là nam đã hồi phục điểm số của họ từ buổi sáng. Mặt khác, lớp của chúng tôi thì hầu hết là nam, cho dù chúng tôi bắt đầu hồi phục điểm số của mình ngay lúc này, cũng chỉ là nước bỏ biển mà thôi. Nhưng ngoài việc đó, chúng tôi không có lựa chọn nào khác.
Ngay lúc đó, Yuuji nói ngược lại cách suy nghĩ của tôi.
“…Không, tốt hơn là không làm những chuyện không cần thiết đó.”
“Ơ?”
Yuuji phản đối mục đích của lời khuyên hồi phục điểm khi cậu ấy nói.
“Thế thì cậu giải thích như thế nào? Hay là cậu có kế hoạch đánh bại lớp B mà không cần hồi phục điểm số của chúng ta sao?”
“Không, tớ không lạc quan đến thế cho tới khi tớ tin rằng chúng ta có ý tưởng để đánh bại lớp B.”
“Nếu thế, tại sao cậu lại nói rằng chúng ta không cần hồi phục điểm số của mình? Thế thì chúng ta nên làm gì?”
Nếu chúng tôi không thể thắng với tình trạng hiện giờ của mình, thì ít ra chúng tôi phải cố gắng với một giải phát khác để làm cho tình trạng của chúng tôi tốt hơn.
“Đầu tiên chúng ta cần kéo dài thời gian, chúng ta phải trì hoãn việc lớp B tuyên chiến với chúng ta bằng cách nào đó.”
“Kéo dài thời gian? Việc này sẽ có lợi cho chúng ta sao?”
Nếu chúng tôi không hồi phục điểm số của mình, rốt cuộc thì họ cũng sẽ tấn công chúng tôi thôi, việc trì hoãn sẽ có sự khác biệt gì sao?
“Cứ nghe đã, nếu lớp D tuyên chiến với chúng ta, chúng ta sẽ chỉ phải chấp nhận nó một cách ngoan ngoãn. Vậy thì, chúng chắc chắn sẽ thua, nhưng nếu họ vẫn chưa tuyên chiến, chúng ta sẽ vẫn còn một cơ hội để tránh điều đó.”
“Nhưng vừa nãy Hideyoshi đã nói, Nemoto-kun có dư thừa lý do để tuyên chiến với chúng ta, cậu nghĩ rằng việc làm cho hắn từ bỏ ý định đó thì dễ dàng sao?”
“Đúng thế, đó là lý do tại sao chúng ta cần phải làm cho việc lớp B tuyên chiến với chúng ta là không thể được. May mắn thay cuộc Chiến Tranh Kiểm Tra Triệu Hồi chỉ cho phép cuộc chiến một-chọi-một, điều đó có nghĩa là—”
“Cậu định để lớp khác chiến đấu với lớp B sao?”
Nếu thế thì lớp B không thể làm bất cứ chuyện gì với chúng tôi nữa.
“Ồ…cậu muốn tớ đóng giả chị tớ và kích động họ như lần trước sao?”
“Không, không như thế. Chúng ta đã sử dụng cách đó trước đây rồi, chúng ta không thể sử dụng nó lần thứ hai. Tớ không muốn lớp B đánh với lớp khác, thay vào đó tớ muốn lớp khác đánh với mình hơn.”
“Cậu muốn lớp khác đánh với chúng ta…Tớ hiểu rồi, nếu thế, lớp B không thể tuyên chiến với chúng ta trong một khoảng thời gian, và chúng ta vẫn có thể hồi phục điểm số của chúng ta sau trận chiến. Ý cậu là thế phải không, Yuuji?”
“Đúng vậy.”
Một trong những điều luật chi tiết của Chiến Tranh Triệu Hồi Kiểm Tra là sau khi một cuộc chiến kết thúc, những người tham dự sẽ có một khoảng thời gian đình chiến ngắn ngủi để hồi phục điểm số của mình. Đó là bởi vì nếu điều luật này không tồn tại, tất cả các lớp sẽ có thể dễ dàng bị đánh bại.
“Bản thân tớ trước đây thì không bằng lòng với điều luật này, nhưng lần này nhờ nó, chúng ta có thể tránh được một thảm họa.”
Hideyoshi nói đúng, nếu điều luật này không tồn tại, chúng tôi đã có thể đánh bại lớp A trong kì Chiến Tranh Triệu Hồi Kiểm Tra lần rồi. Nhưng, lần này chúng tôi phải cảm thấy biết ơn sự tồn tại của điều luật này.
“Nếu chúng ta hồi phục điểm số của mình một cách đàng hoàng, và chuẩn bị đầy đủ để chống lại lực lượng của lớp B, tớ không nghĩ rằng họ sẽ dám thách thức chúng ta một cách trực tiếp đâu.”
“Nói cách khác, tất cả việc chúng ta phải làm là trở về lúc mạnh nhất, sau đó lớp B sẽ không dám thách thức chúng ta, phải không?”
Nhờ bài học thu được từ cuộc Chiến Tranh Triệu Hồi Kiểm Tra lần rồi, nếu chúng tôi ở lúc mạnh nhất, lớp B sẽ do dự trong việc họ nên thách thức chúng ta hay không.
Nói cách khác, việc họ sẽ đánh chúng tôi hay không, tất cả đều tùy thuộc vào tình trạng của lớp F chúng tôi.
“Nhưng, làm sao chúng ta tìm đối thủ đây? Chúng ta vẫn chịu sự quản chế kỉ luật, vì thế chúng ta không thể tuyên chiến với lớp khác, chúng ta chỉ có thể đợi lớp khác tuyên chiến với mình, đúng không?”
“Mục tiêu của chúng ta không ai khác ngoài lớp D. Nếu chúng ta để họ chủ động và tuyên chiến với chúng ta, chúng ta cũng có thể hồi phục điểm số của mình trong khi trận chiến vẫn đang diễn ra. Sẽ là quá nguy hiểm nếu như lớp B trở thành đối thủ của chúng ta lúc này, nhưng nếu đối thủ của chúng ta là lớp D, cho dù chúng ta không thể giành chiến thắng, chúng ta vẫn sẽ không thua. May mắn thay, lớp họ được chia thành những người tham chiến và những người không tham chiến, trong khi họ cân nhắc việc có nên tuyên chiến với chúng ta hay không, thì họ cũng không có nhiều thời gian để hồi phục điểm số của mình đầy đủ.”
Theo cách cậu ấy nói, lực lượng chính của lớp D là nữ, thì rõ ràng sẽ tốt hơn đối đầu với lớp B.
“Yuuji, nếu chúng ta có cơ hội thắng trận chiến ngay từ đầu, vậy tại sao chúng ta không dồn hết sức ngay từ đầu trong trận chiến với lớp D?”
Như thể bị Yuuji làm cho đảo lộn, Hideyoshi hơi nghiêng đầu mình trong sự bối rối.
“Hideyoshi, cậu hiểu nhầm tớ rồi. Ý tớ là, nếu chúng ta tuyên chiến với lớp D, chúng ta không thể thua nhưng chúng ta cũng không thể thắng, trận chiến đó sẽ có mục đích là để hòa. Chúng ta nên tránh những chuyện phiền phức thế này nếu chúng ta có thể, cậu không đồng ý sao?”
Tôi hiểu rồi. Cho dùng họ không sợ bị dính vào rắc rối như Yuuji, nhưng hầu hết mọi người sẽ cố tránh những vấn đề vướng bận.
“Ơ? Nhưng theo cách cậu nói, chúng ta vẫn sẽ phải tham chiến sao? Nếu thế, tại sao chúng ta lại không sử dụng tiết học buổi chiều này để hồi phục điểm số của mình?”
“Lỗ tai của cậu chỉ dành cho mục đích trang trí thôi sao? Có gắng nhớ lại đoạn báo cáo mà Muttsulini đã ghi âm xem.”
Ơ, để tôi nghĩ xem nào, cuộc trò chuyện mà Muttsulini đã ghi âm là—
“Muttsulini! 100 yen cho mỗi tấm thì quá rẻ! Hình của Hideyoshi đã là 500 yen cho mỗi bức rồi!”
“Ồ ồ, hình của tớ thì được bán 500 yen…Về những tấm hình, cả hai cậu có thể giải thích rõ ràng hơn cho tớ được không?”
“…Tất cả những việc đó điều được làm bởi thư kí của tớ.”
“Cậu thật sự nói như một nhà chính trị rồi đấy!”
“Các cậu, ít nhật thì các cậu nên nắm rõ vấn đề hơn chút có được không.”
Yuuji úp tay vào mặt, và nói điều đó một cách mệt mỏi. Nhưng, bản thân tôi cảm thấy vụ mấy bức ảnh cũng rất quan trọng.
“Từ cuộc ghi âm vừa nãy, Nemoto nói rằng ‘chúng ta sẽ tuyên chiến ngay lập tức khi chúng nghĩ rằng có gì không ổn’, đúng không?”
“À à, vậy ý cậu là thế. Ơ, đúng là hắn ta có nói thế.”
“Nói cách khác, trước khi chúng ta chú ý, họ định tiếp tục hồi phục điểm số của mình. Điều này có có nghĩa là trừ khi họ hoàn tất việc hồi phục điểm số, hay chúng ta chú ý, họ sẽ không đột ngột tuyên chiến với chúng ta.”
Cho dù họ không hồi phục điểm số, lớp B vẫn chắn chắn đánh bại chúng tôi, nhưng họ lại cẩn trận đến thế, tôi đoán là bởi vì trận thua họ phải chịu từ cuộc Chiến Tranh Kiểm Tra Triệu Hồi lần trước. Họ vẫn có thể đánh bại chúng tôi chỉ với một hay hai lần đánh cho dù đang trong thời kì hòa bình, nhưng tất cả nam sinh của lớp B bao gồm lớp trưởng không còn nhiều điểm để sử dụng. Sau cùng, đó cũng là sự đề phòng tốt. Cảm thấy an toàn hơn bằng cách hồi phục điểm số đếm một mức nào đó—Tôi có thể hiểu được cảm giác đó.
“Ồ, vậy ngày mai là hạn chót, chúng vẫn sẽ còn thời gian để quyết định.”
“Thật sao? Họ sẽ không tấn công vào ngày hôm nay sao?”
“Chẳng phải Người sắt đã nói vào sáng này rồi sao? Hệ Thống Kiểm Tra Triệu Hồi vẫn còn bảo trì, vì thế sẽ không ai có thể tuyên chiến cho đến sáng ngày mai.”
Tôi không có tâm trạng lắng nghe Người sắt vào sáng này, vì thể không biết một thứ gì cả về chuyện này…Tôi hiểu rồi, vậy là Hệ Thống Kiểm Tra Triệu Hồi thì đang được bảo trì.
“Ơ…Chúng ta đã thảo luận quá lâu rồi, chúng ta nên làm gì đây?”
“Tất nhiên là chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị, để lớp D tuyên chiến với chúng ta. Hạn chót là hôm nay, nếu chúng ta không thể làm được điều đó, thì chúng ta sẽ quay trở lại sử thùng đựng cam thay cho bàn trong lớp đấy.”
Nếu vậy chúng buộc phải thành công cách nào đó. Nếu những cái bàn này biến lại thành thùng đựng cam, tôi sợ Himeji-san lần này sẽ chuyển trường thật.
“Nói tóm lại, chúng ta nên làm gì?”
“Chúng ta sẽ lợi dụng tai nạn sáng nay, để cho Akihisa và Shimada cùng với nhau, và khiêu khích cơn giận của Shimizu.”
“Ơ? Nhưng Minami biết vụ đó là một sự hiểu lầm rồi mà.”
“Quên ba cái vụ có thật hay là không đi, tớ muốn cậu và Shimada diễn xuất như là một cặp đôi hạnh phúc, và để Shimizu ghen tỵ đến khi tức điên lên.”
“Ơ ơ ơ! Không được đâu! Nếu tớ nói điều đó với Minami, cậu ấy sẽ điên lên đấy!”
“Thế thì chúng ta cách nào đó phải bắt cậu ấy hứa là sẽ không điên lên, cứ để phần diễn xuất cho Hideyoshi, sẽ tốt hơn nếu cậu viết một kịch bản, hy vọng rằng nó sẽ không rắc rối nhiều.”
“Tớ hiểu rồi.”
“Nhiệm vụ của Muttsulini là thu thập thông tin và hoạt động bí mật. Một khi mọi việc hoàn tất, cứ để việc chuẩn bị cho cuộc chiến với lớp D cho tớ.”
“…Tớ hiểu rồi.”
“Tốt, vậy đi nhé, thời gian còn lại cho cho bữa trưa là không nhiều, chúng ta sẽ đợi Himeji và Shimada quay trở lại, rồi sẽ bắt đầu chiến dịch. Muttsulini, lớp của chúng ta có bị cài máy nghe lén chứ hả?”
“…Sẽ không có bất kì vấn đề nào đâu.”
Cuộc chiến kỳ này giống một cuộc tung tin hỏa mù hơn. Rồi tình hình có vẻ khác trước, nhưng mọi thứ lần này sẽ đúng theo kế hoạch lần này chứ?
“Nói đơn giản, các cậu muốn tớ làm gì?”
Khi chúng tôi kể mọi thứ lại cho cả hai cô gái mà mới trở về, Minami nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt híp lại. Ồ ồ…cậu ấy vẫn còn giận…
“Tớ muốn cậu và Akihisa giả vờ hẹn hò, và phải thật ngọt ngào đến mức tất cả người ngoài khi nhìn thấy sẽ đều tức giận đến mức vỡ cả mạch máu.”
Có lẽ cậu ấy thấy nét mặt không vui của Minami, nhưng Yuuji vẫn nói yêu cầu của mình như thể chẳng có gì xảy ra vậy.
“Tớ sẽ không làm điều đó.”
Minami từ chối thật thất thường. Tôi có thể hiểu được điều đó, sau tất cả những chuyện đã xảy ra sáng nay, và giờ lại yêu cầu cả hai chúng tôi trở thành người tình, cho dù mọi người có thấy như thế nào, họ cũng sẽ nghĩ rằng đó chỉ là một trò chơi khăm tệ hại.
“Tớ cầu xin cậu giúp đỡ đấy, không chỉ Shimada, Himeji cũng phải giúp luôn.”
“Ơ? Tớ, tớ cũng dính vào sao?”
“Đúng, nó sẽ không đủ thật nếu chỉ là Akihisa và Shimada, đó là tại sao tớ hy vọng Himeji sẽ diễn vai người nào đó mà ghen tị với mối quan hệ của họ.”
Nói cách khác, Himeji chỉ mà diễn viên phụ. Thật ra họ không phải làm phiền Himeji với điều này, những gã lớp F cũng có thể diễn vai phụ này. Nếu Himeji ghen tị vì tôi, thay vào đó nó sẽ ít thật hơn nữa…Nhưng về phần diễn xuất, tôi hoàn toàn là một tên ngốc, tôi đoán tôi sẽ phải để điều này cho Hideyoshi, người dày dạn kinh nghiệm, tôi sẽ chỉ làm theo những lời hướng dẫn.
“Cậu muốn tớ diễn như là một người mà ghen tị với Akihisa-kun và Minami-chan…”
Himeji nhẹ nhàng nói khi cậu ấy nghĩ về những lời Hideyoshi nói. Chuyện gì thế? Cậu ấy có vẻ ngần ngại về chuyện đó.
“Cho dù các cậu có nói gì, tớ sẽ không đồng ý. Các cậu thật sự muốn tớ đóng vai người yêu của tên ngốc này, xin đừng có đùa nữa!”
Minami vẫn từ chối một cách cứng đầu.
“Shimada, bình tĩnh lại và nghĩ đi. Tớ hiểu rằng rất khó khăn cho cậu làm việc này, nhưng ngoài cậu ra, không có ai khác có thể diễn vai này cả. Nếu cậu vẫn chọn từ chối việc này, cậu sẽ hối tiếc trong tương lai đấy. Ví dụ, Himeji sẽ chuyển trường vì chuyện này…Nếu chuyện đó xảy ra, chẳng phải cậu sẽ tự trách bản thân sao?”
Lời khuyên của Hideyoshi làm cho Minami thở dài một cách miễn cưỡng. Nếu cơ sở vật chất của lớp chúng tôi trở nên tệ hơn, Himeji có thể bị ép chuyện trường bởi ba mẹ của cậu ấy. Không ai muốn điều đó xảy ra cả.
Có lẽ là thế, nhưng tôi hiểu cảm giác của Minami khi cậu ấy từ chối vai diễn này.
Cho dù thế, thì chúng tôi chỉ còn có thể—
“Nếu thế, chỉ cần bạn diễn của cậu ấy không phải là tớ, thì vấn đề được giải quyết, đúng không?”
Lý do mà Minami từ chối nó một cách đầy đau đớn, là bởi vì bạn diễn của cậu ấy là tôi, nhưng cậu ấy có vẻ thỏa mãn với kế hoạch chọc giận Shimizu. Nếu thế, tất cả việc chúng tôi phải làm là tìm một ai đó thay thế tôi.
“Ơ? Tại sao chúng ta không tìm ai khác để diễn như là bạn trai của Minami? Ý tưởng này thì cũng không quá tệ…Nhưng, chúng ta nên tìm ai đây?”
“Ai sao…Tớ nghĩ Yuuji thì có thể chấp nhận được đấy.”
“Ơ, các cậu đang bảo tớ đi tự tử đi sao?”
“Nếu cậu không thể, thế thì Muttsulini thì sao?”
“…Tớ đã có nhiệm vụ điều khiển bọ nghe lén.”
“Ồ…Những người khác, thế thì những người như Sugawa thì sao?”
“Akihisa, có vẻ như cậu cố tình bỏ qua tớ, điều đó có nghĩa gì không hả?”
Hideyoshi không thể nhận vai này được, cho dù tôi không có nói điều đó, tôi khá chắc rằng mọi người đều biết lý do.
“Đừng mắc công nói về việc đó chút nào nữa, vai diễn này không thể được thay thế bởi bất kì ai khác. Nếu cậu vừa làm việc đó ở trước mặt mọi người vào sáng này, và giờ cậu lại hẹn hò với người khác, ai mã sẽ tin cơ chứ? Phải là cậu và Shimada.”
Đúng vậy, vì việc đó xảy ra, nếu Minami đi với người khác trước mặt mọi người, nó sẽ rất là đáng nghi với những người khác.
“Về việc đó, Minami-chan và Akihisa-kun…Tớ biết rằng cả hai không đều không muốn , nhưng tớ xin hai cậu lần này.”
Khi Himeji nói xong, cậu ấy cúi đầu xin tôi và Minami. Thật lạ, vừa này Himeji trông có vẻ ngập ngừng, tôi nghĩ quá nhiều rồi sao?
“Vì lý do cá nhân, tớ thật sự không muốn chuyển trường, vì thế tớ rất cần hai cậu giúp!”
“Ơ? À, tất nhiên là tớ sẽ giúp.”
Tôi lén nhìn về hướng của Minami, và nhận thấy rằng cậu ấy đang nhìn tôi với một nét mặt đầy rắc rối.
“Ồ…Tớ, tớ hiểu rồi! Chỉ là diễn kịch! Nhưng, tôi không biết nó sẽ như thế nào khi so sánh với kịch bản, tớ không thể xác nhận điều đó!”
“Minami-chan, Akihisa-kun…Cám ơn hai cậu.”
Một khi nhận được lời đồng ý của Minami, Himeji cúi đầu thật sâu trước cả hai chúng tôi một lần nữa.
“Không, không có gì, những tấm tatami và bàn thì được mua cách đây không lâu, và chúng vẫn còn trong tình trạng tốt…Tớ không làm điều này vì Mizuki, vì thế đừng nghĩ về nó quá nhiều…”
Lời cảm ơn của Himeji làm cho Minami thật sự hạnh phúc, chỉ thấy thôi cậu ấy đã nhìn đi chỗ khác một cách dễ dàng, lẩm bẩm. Minami thật sự chẳng thành thật gì cả.
“Vì đã quyết định thế, giờ hãy đi vào phần hành động như là một cập đôi âu yếm, cả ba cậu lại đây và lấy cái này.”
Hideyoshi đưa cho chúng tôi ba cái kịch bản đã được đóng ghim thành cuốn sách nhỏ. Khi tôi mở nó ra, cả ba cái tên của chúng ôi đều được viết ở trong, và bên dưới là những lời thoại theo sau. Đây chắc hẳn là…
“Kịch bản? Cậu đã hoàn tất viết nó? Cậu hoàn thành khi nào vậy?”
“Hầu hết chúng thì được trích từ những kịch bản mà tớ luôn mang theo bên mình.”
Cho dù là thế, khoảng thời gian từ lúc chúng tôi lên kế hoạch cho cuộc chiến đến khi Himeji và Minami quy lại lớp học, thật ra là khoảng năm phút, Hideyoshi thật sự lại có thể viết tất cả những kịch bản trong một khoảng thời gian ngắn như thế, não của cậu ấy được làm từ gì thế? Khi kịch được nhắc đến, Hideyosho sẽ biến thành một người hoàn toàn khác hẳn, đúng như mong đợi.
“Lấy những kịch bản này và cố diễn chúng ở sân thượng đi. Muttsulini, tình trạng của những con bọ nghe trộm mà Shimizu đã gắn là gì?”
“…Tớ để cho cậu ấy nghĩ rằng đó chỉ là một sự nhiễu sóng điện từ nhỏ vào lúc nãy, giờ nó trở lại bình thường rồi.”
“Thật sao? Nếu thế, ngoài diễn xuất, các cậu không được nói bất kì điều gì khác. Nếu Shimizu biết được, thế thì tất cả đều kết thúc.”
“Đợi một chút đã, bọn tớ vẫn chưa đọc qua kịch bản, làm sao mà bọn tớ có thể diễn được khi mà bọn tớ vẫn chưa nhớ lời thoại?”
“…Đừng lo, có một góc chết của cái camera ở sân thượng, chỉ cần đọc lớn kịch bản lên là được.”
Muttsulini lấy ra một mảnh giấy, vễ một sơ đồ đơn giản của sân thượng, và đánh dấu phần điểm chết mà cậu ấy nhắc đến.
“Tớ hiểu rồi, nếu chúng ta chỉ cần đọc to kịch bản, thì chúng ta sẽ phải có cách lừa họ. Minami, cậu cũng nghĩ thế phải không?”
“Đúng vậy, điều này giúp tớ tránh khỏi rất nhiều rắc rối, nhưng ít nhất thì chúng ta vẫn phải đọc nội dung, tớ lo rằng có thể có vài cảnh lạ, như…hôn nhau…”
Nếu, nếu có thì đó sẽ là rắc rối đây. Người mới vào nghề như chúng tôi không thể diễn loại cảnh như thế.
“Đừng lo, tớ không có viết những cảnh như thế. Cho dù tớ có viết, dù gì thì các cậu cũng sẽ diễn ở góc chết, chỉ cần lồng tiếng là được rồi. Đừng tán chuyện nữa, thời gian sắp hết rồi, chúng ta phải hành động nhanh.”
Dưới tình trạng đầy mệt mỏi này, Minami, Himeji và tôi bị đẩy ra khỏi lớp học bởi Hideyoshi.
“Điều đó…”
Bọn tớ thực sự phải làm sao? Chỉ khi tôi vừa chuẩn bị nói điều đó, tôi thấy Himeji cho tôi thấy một biểu hiện ‘suỵt’. À à, tôi hiểu rồi, hành lang có thể đã bị gài bọ, đó là lý do tại sao cậu ấy bảo tôi đừng nói nhỏ.
Cảm thấy thất vọng, tôi chỉ có thể bước trên hành lang một cách im lặng, sẵn sàng để lên sân thượng. Có thể có camera bí mật ở đâu đó gần đây, vì thế chúng tôi phải giữ những cuốn kịch bản ở trong vì lý do an toàn.

Rắc…

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.