TUYẾT ƯNG LĨNH CHỦ - CHƯƠNG 49 - NGÃ CẬT TÂY HỒNG THỊ - TRUYỆN HUYỀN ẢO

TUYẾT ƯNG LÃNH CHỦ

 Tác giả : Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thể loại: Huyền ảo, dị giới

CHƯƠNG 49:ĐỊA NGỤC KHÔNG CỬA NGƯỜI LẠI VÀO


“Tông Lăng?”

 Ngón tay Cái Bân nhẹ nhàng gõ tay vịn, thanh âm lạnh như băng,

 “Toàn bộ Nghi Thủy thành, thiếu niên dùng thương lợi hại, còn có quan hệ với Tông Lăng... Chỉ sợ chính là thiếu niên lĩnh chủ Tuyết Ưng lĩnh luyện Thương sắp nhập ma kia nhỉ.”

“Thương Ma Đông Bá Tuyết Ưng.”

 Bên cạnh, lão giả áo xám cũng gật đầu, 

“Ta cũng từng nghe nói tên của hắn, lúc trước không đem hắn coi là gì, luyện thương nhập ma không có nghĩa là thật sự lợi hại bao nhiêu, nhưng hiện tại thế mà dám tiến vào Hủy Diệt sơn mạch, còn kiếm được da lông Ngân Nguyệt Lang Vương, chỉ sợ thực lực thật sự không thể khinh thường.”

“Đại ca, cướp hay không?” 

Một gã đạo tặc cường tráng đầu bóng lưỡng ngồi ở bên cạnh quát.

“Có thể kiếm được da lông Ngân Nguyệt Lang Vương... Chẳng lẽ Tông Lăng đã đột phá đến cấp Lưu Tinh?” 

Cái Bân thấp giọng nói.

“Rất có thể.”

Lão giả áo xám gật đầu,

 “Tông Lăng rất sớm đã là thiên giai, nay phi thường có khả năng bước vào cấp Lưu Tinh. Hắn lại là vương tộc Lục Tí Ma Xà Xà Nhân tộc! Sáu thanh đao điên cuồng tiến công... Bầy sói chỉ sợ cũng bị hắn chà đạp! Lại phối hợp một số cạm bẫy các loại chuyên môn chuẩn bị, một lần hành động bắt giết Ngân Nguyệt Lang Vương, vẫn có khả năng làm được.”

Đông Bá Tuyết Ưng am hiểu ứng đối quần công, nhưng Tông Lăng có cái đuôi có sáu cánh tay nếu trở thành cấp Lưu Tinh, cũng sẽ phi thường am hiểu ứng đối quần công.

“Vậy thiếu niên lĩnh chủ Tuyết Ưng lĩnh có thể cũng là cấp Lưu Tinh hay không?”

 Đạo tặc đầu bóng lưỡng quát.

“Sao có thể?”

“Hắn mới lớn bao nhiêu?”

“Cho dù bảy tám tuổi thành kỵ sĩ, hiện tại cũng chỉ có thể đến Thiên giai kỵ sĩ chứ.”

 Lập tức đạo tặc khác phản bác.

Đạo tặc đầu bóng lưỡng sờ sờ đầu, cười ha ha: 

“Là ta nghĩ lung tung rồi.”

Cái Bân lạnh lùng nói: 

“Tông Lăng rất có thể đã trở thành Lưu Tinh kỵ sĩ, về phần thiếu niên lĩnh chủ kia hẳn là thiên giai! Mặc dù cũng thành Lưu Tinh kỵ sĩ... Hai Lưu Tinh kỵ sĩ mà thôi, chúng ta nhiều người như vậy, đây lại là địa bàn của chúng ta, cũng có hi vọng tiêu diệt bọn chúng.”

“Dù không ổn nhất, thiếu niên đó khả năng là cấp Lưu Tinh không lớn.” 

Lão giả áo xám nói, 

“Chúng ta nắm chắc rất lớn.”

“Được, vậy chúng ta sẽ giết bọn chúng, cướp da lông Ngân Nguyệt Lang Vương kia!”

 Cái Bân nhếch miệng cười, 

“Vị thiếu niên lĩnh chủ kia đã là lĩnh chủ, nói không chừng trên người còn mang theo chút bảo bối đáng giá.”

“Cướp!”

“Cướp của bọn chúng.”

“Giết bọn chúng.”

Trong nghị sự đại sảnh có các loại hưng phấn tru lên.

“Một Tai, bọn chúng hiện tại ở đâu?”

 Cái Bân lập tức hỏi.

“Bọn chúng còn ở rất xa, đang đi ra ngoài núi, khẳng định phải qua khe núi phía trước.” 

Đạo tặc một tai nói.

“Tốt lắm, sẽ bố trí mai phục ở khe hẹp phía trước. Lão Nhị, an bài như thế nào sẽ giao cho ngươi.”

 Cái Bân nhìn về phía lão giả áo xám bên cạnh, lão giả áo xám này chính là một gã thiên giai pháp sư, trong toàn bộ đạo phỉ địa vị gần với hắn, thiên giai pháp sư này cũng là bởi vì âm thầm bắt lượng lớn nhân loại tiến hành thực nghiệm bị phát hiện, rồi sau đó bị truy nã.

“Giao cho ta đi.” 

Lão giả áo xám nhẹ nhàng gật đầu.

...

Trong núi sâu.

Đông Bá Tuyết Ưng vác da lông Ngân Nguyệt Lang Vương, theo Tông thúc cùng nhau sóng vai tiến lên.

Hai người bọn họ vẫn chú ý động tĩnh chung quanh, nhưng lấy thực lực Đông Bá Tuyết Ưng hiện nay, ngũ giai ma thú cũng không uy hiếp được hắn.

“Ừm?”

Đi ở trong một thung lũng rộng, Đông Bá Tuyết Ưng bỗng nhiên khẽ nhíu mày, 

“Tông thúc, dừng lại.”

“Làm sao vậy?” 

Tông Lăng ngẩn ra.

“Khí tức không quá đúng.” 

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn phía trước.

Từ sau khi trở thành thương pháp đại sư, cảnh giới thương pháp của hắn dần dần thần mà minh chi, bắt đầu có điều cảm ứng đối với thiên địa tự nhiên, lúc trước một đường tiến lên, khí tức chung quanh đều là khí tức tự nhiên. Nhưng trong đại hạp cốc phía trước lại khiến Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác được một ít sát khí giấu ở trong đó, rất không phối hợp với khí tức tự nhiên.

“Có thể có mai phục, chúng ta quay đầu.”

 Đông Bá Tuyết Ưng nói, 

“Xem bọn hắn có hiện thân hay không.”

Khi Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng hai người lập tức xoay người quay về.

“Lục Tí Ma Xà Tông Lăng, đã đến chỗ ta, thì cũng đừng đi nữa!”

 Một thanh âm lạnh như băng quanh quẩn ở trong hạp cốc,

 “Các huynh đệ, đều hiện thân đi, đã bị phát hiện rồi.”

“Ừm?” 

Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng lập tức thấy, ngay tại các vách núi chung quanh hai bên hạp cốc che giấu một nhóm lại một nhóm đạo phỉ, liếc một cái, rậm rạp sợ là có gần ngàn người, toàn bộ đạo phỉ đều nhìn chằm chằm hai người Đông Bá Tuyết Ưng, giống như nhìn con cừu nhỏ.

Oành.

Phía trước hạp cốc cũng có một đám người đi tới, cầm đầu là một nam tử hung lệ bên hông có song đao, bên cạnh còn có một đám thủ hạ khác.

“Cái Bân!” 

Trong mắt Tông Lăng chợt lóe hàn quang.

“Ha ha ha... Tông Lăng a Tông Lăng, thật sự là địa ngục không cửa ngươi tự xông vào!” 

Cái Bân cười dữ tợn nói, 

“Cho dù ngươi đột phá trở thành Lưu Tinh kỵ sĩ, nhưng đi vào địa bàn của ta, ngươi cũng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Ha ha, ngươi nếu tránh ở Tuyết Ưng lĩnh ta còn thực không có cách nào, ngươi lại chủ động tới đây, không phải tự mình muốn chết sao? Ta sẽ để ngươi như nguyện, ồ, còn có tiểu lĩnh chủ da thịt non mềm kia. Yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi chết rất nhanh, không thống khổ chút nào.”

Cái Bân dẫn dắt một đám thủ hạ đi tới, mà trên vách núi đá hai bên hạp cốc, lượng lớn đạo phỉ cũng đang như hổ rình mồi.

“Chúng ta đi mau!”

Tông Lăng vội nói.

Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng không chút do dự quay đầu bỏ chạy.

“Chạy? Đuổi theo cho ta!”

 Cái Bân quát lạnh.

“Đáng chết, bọn chúng sao lại phát hiện chúng ta, nếu bọn chúng đi thêm về phía trước một đoạn nữa sẽ vừa vặn tiến vào cạm bẫy chúng ta bố trí.”

 Các đạo phỉ khác cũng vừa tức vừa giận, bọn chúng cũng không ngờ Lục Tí Xà Ma Tông Lăng cùng thiếu niên lĩnh chủ kia thế mà thật xa đã phát hiện bọn chúng, bọn chúng đối với bản lĩnh ẩn nấp của bản thân vẫn rất tự tin, nếu không ở Hủy Diệt sơn mạch cũng không sống được tới hôm nay.

“Đuổi theo!”

 Cái Bân cắn răng rống giận.

...

Đông Bá Tuyết Ưng và Tông Lăng cố ý chạy trốn, chọc các đạo phỉ đều đang đuổi theo, đặc biệt một số đạo phỉ trên vách núi đá hai bên đều lấy ra một ít nỏ lớn kỳ dị.

“Ông!”

Mười mấy cái nỏ lưới săn hướng bọn Đông Bá Tuyết Ưng bắn tới.

Hô, hô, hô...

Quả cầu bắn ra ở giữa không trung thì phát nổ, hóa thành một tấm lưới săn thật lớn, lưới săn bao phủ về phía hai người bọn Đông Bá Tuyết Ưng.

“Tránh ra.” 

Đông Bá Tuyết Ưng và Tông Lăng đều nhanh chân chạy né tránh, cho dù thực lực lợi hại, một khi bị lưới săn dây dưa, vậy sẽ rắc rối to, đây cũng là nguyên nhân hai người bọn họ cố ý chạy trốn.

May mắn chưa đi vào vòng mai phục, khoảng cách đôi bên xa, từng tấm lưới săn kia... Lấy thực lực Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng đều dễ dàng tránh thoát.
truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.