TUYẾT ƯNG LĨNH CHỦ - CHƯƠNG 41 - NGÃ CẬT TÂY HỒNG THỊ - TRUYỆN HUYỀN ẢO

TUYẾT ƯNG LÃNH CHỦ

 Tác giả : Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thể loại: Huyền ảo, dị giới

CHƯƠNG 41: HÀNG LÂM


Nhiệm vụ lần này mình vốn chính là đến tích góp kinh nghiệm.

Chờ lần này qua đi, mình sẽ chủ động đi xin Thanh Đồng Lệnh tiếp nhận nhiệm vụ cấp Thanh Đồng! Phải biết, chiến lực cấp Xưng Hào có được quyền lực là hoàn toàn khác, như một số cơ cấu chấp pháp của thành vệ quân căn bản không có quyền đối phó hắn, thật ra cho dù muốn đối phó, phàm nhân cũng rất khó uy hiếp đến một người chiến lực cấp Xưng Hào, cho nên chiến lực cấp Xưng Hào cho dù phạm tội cũng là Long Sơn lâu tiến hành thẩm phán!

Cho nên Tư gia là không uy hiếp được chiến lực cấp Xưng Hào, giữa cấp Xưng Hào với nhau có tư cách đối thoại ngang hàng.

Tư Lương Hồng đương nhiên là tồn tại cường đại trong toàn bộ Long Sơn bảng cũng xếp hạng khoảng năm trăm, không cần thiết, Đông Bá Tuyết Ưng là không muốn đối địch Tư Lương Hồng.

“Ngươi, ngươi...”

 Tư Bách Vinh nhìn bóng lưng Đông Bá Tuyết Ưng tiến vào khoang, tức nghiến răng, 

“Thế mà dám không để ta vào mắt, thế mà dám không để ta vào mắt, tốt lắm, tốt lắm, ta nhớ ngươi rồi! Chờ nhiệm vụ lần này qua đi ta nhất định...”

“Hả?”

Tư Bách Vinh biến sắc, 

“Tiểu tử chết tiệt này, sẽ không thật sự ở trong nhiệm vụ chơi ta chứ?”

“Không thể cho hắn cơ hội, phải để lão Lương theo ta mọi lúc.” 

Tư Bách Vinh là thật có chút lo lắng, này kêu Đông Bá Tuyết Ưng tiểu tử ở nhiệm vụ trong âm mình, 

“Tạm thời bỏ qua cho tiểu tử này, không so đo với hắn, đợi nhiệm vụ chấm dứt, hừ hừ, xem ta nhào nặn hắn như thế nào.”

Ngân Nguyệt kỵ sĩ hai mươi hai tuổi?

Ngân Nguyệt kỵ sĩ và cấp Xưng Hào chỉ chênh lệch một bước... Nhưng một bước này lại tựa như lạch trời.

Từ kỵ sĩ bình thường tu hành đến Ngân Nguyệt kỵ sĩ, dựa vào thiên phú tư chất, dựa vào một ít tài nguyên đấu khí pháp môn lợi hại cũng có hi vọng đột phá, như Tư Bách Vinh là vì thiên phú đủ tốt, ở dưới gia tộc bồi dưỡng liền mạch lưu loát tu hành đến Ngân Nguyệt kỵ sĩ, sau đó... Liền kẹt ở cấp Ngân Nguyệt!

Ngân Nguyệt kỵ sĩ, đến cấp Xưng Hào, yêu cầu đối với tâm linh rất cao, phải đạt tới cảnh giới ‘Thiên nhân hợp nhất’ sau đó lợi dụng thiên địa lực lượng mới có thể đột phá đạt tới cấp Xưng Hào.

Thiên nhân hợp nhất?

Tư Bách Vinh trở thành Ngân Nguyệt kỵ sĩ nhiều năm, Đường Hùng, Lương Ung đều là trở thành Ngân Nguyệt kỵ sĩ nhiều năm, nhưng bọn họ đối với ‘Thiên nhân hợp nhất’ hoàn toàn không mò mẫm được gì.

...

Pháp sư thì khác.

Bọn kỵ sĩ là ỷ vào thân thể, pháp sư thì càng coi trọng trí tuệ hơn!

Các pháp sư cần nghiên cứu thiên địa phân tích tự nhiên, nghiên cứu rất nhiều quy luật, mới có thể nắm giữ một số pháp thuật, cho nên pháp sư thực lực càng mạnh, trí tuệ đều càng thêm cao. Bình thường có thể trở thành Ngân Nguyệt cấp đại pháp sư... Trí tuệ đều rất phi phàm, cho nên ‘Dư Tĩnh Thu’ mới có thể làm người ta cảm thấy kinh diễm. Trẻ tuổi như thế đã xuất sắc như thế, tiếp tục nghiên cứu phân tích thiên địa... Ở trong hơn một trăm năm tuổi thọ kế tiếp, là có khả năng rất lớn đạt tới cảnh giới ‘Thiên nhân hợp nhất’.

Pháp sư nắm giữ thiên nhân hợp nhất, là dựa vào nghiên cứu!

Mà kỵ sĩ muốn nắm giữ thiên nhân hợp nhất, thì khó! Rất nhiều kỵ sĩ đều là đại quê mùa, căn bản không biết nên đạt tới ‘Thiên nhân hợp nhất’ như thế nào. Cho nên Đông Bá Tuyết Ưng tuy được coi là Ngân Nguyệt kỵ sĩ hai mươi hai tuổi, nhưng rõ ràng không được Dư Tĩnh Thu coi trọng. Người thường đều cho rằng... Đông Bá Tuyết Ưng là ỷ vào thân thể thiên phú tốt, một đường tu hành không có trở ngại, một hơi tu luyện đến cấp Ngân Nguyệt.

Đông Bá Tuyết Ưng tuy cảnh giới thương pháp sớm đạt tới đại sư cảnh, thần mà minh chi, hơn sáu năm qua luôn luôn ở lại trúc lâu phía sau núi tu hành, tìm hiểu thiên địa tự nhiên, thương pháp càng thêm mộc mạc tự nhiên, nhưng đến nay cũng chưa từng đạt tới thiên nhân hợp nhất.

Nhưng thân thể hắn cường đại, ban cho hắn lực lượng cấp Xưng Hào đỉnh phong! Một khi lực lượng huyết mạch bùng nổ, lực lượng còn tăng gấp bội.

Ở trong cấp Xưng Hào cũng đủ để xếp hàng đầu.

“Một tiểu tử vận khí tốt, cũng dám gọi nhịp với ta? Thật sự là không biết trời cao đất rộng.” 

Tư Bách Vinh âm thầm cắn răng, đi trở về khoang.

“Tĩnh Thu.” 

Tư Bách Vinh đi đến cạnh Dư Tĩnh Thu.

“Có chuyện gì?” 

Dư Tĩnh Thu ngồi ở nơi đó nhắm mắt tĩnh tu mở mắt ra.

“Lúc đi tấn công Lô gia thành bảo, phải cẩn thận chút, đặc biệt Đông Bá Tuyết Ưng kia, tiểu tử này quá trẻ tuổi không trầm ổn, ta lo đến lúc đó hắn âm thầm phá hoại.” 

Tư Bách Vinh hạ giọng nói, 

“Ngươi đến lúc đó cứ theo ta cùng lão Lương, chúng ta khẳng định sẽ bảo vệ tốt ngươi.”

“Hắn muốn phá, hắn vì sao sẽ phá?”

 Dư Tĩnh Thu nghi hoặc.

“Nàng cẩn thận một chút là được.”

 Tư Bách Vinh chưa nói tỉ mỉ đã bỏ đi.

Dư Tĩnh Thu nhíu đôi lông mày thanh tú, nhìn nhìn Tư Bách Vinh ở xa xa, lại nhìn thanh niên đồ đen Đông Bá Tuyết Ưng một bên khác cũng khoanh chân ngồi, nói thầm: 

“Hai người bọn họ lúc trước đều đi sàn thuyền bên ngoài, chẳng lẽ đã có xung đột? Xem Đông Bá Tuyết Ưng kia cũng không phải người lỗ mãng, ừm, hy vọng nhiệm vụ lần này đừng xảy ra cái gì ngoài ý muốn.”

Nàng cũng mơ hồ có chút lo lắng.

“Hô...”

Đông Bá Tuyết Ưng khoanh chân ngồi ở nơi đó, nhịp tim đang dần dần càng lúc càng chậm, hít thở cũng càng lúc càng chậm, nhưng cảm ứng đối với thế giới chung quanh lại càng lúc càng rõ ràng, từng đạo khí tức chung quanh, khí tức của Dư Tĩnh Thu, Đường Hùng, Tư Bách Vinh, Lương Ung cùng với hai gã khống chế thuyền bay kia, mỗi một khí tức đều phi thường rõ ràng, thậm chí có thể cảm giác được cuồng phong bên ngoài.

Tâm như nước lặng, bình tĩnh như mặt gương, chiếu rọi thiên địa tự nhiên bên ngoài.

...

Sắc trời dần dần tối tăm.

Thuyền bay màu bạc luôn bay ở giữa mây mù.

“Đến rồi.”

 Đông Bá Tuyết Ưng dần dần khôi phục hít thở bình thường, tốc độ chảy của máu cũng khôi phục. Hắn nhìn về phía bên ngoài, hắn cảm ứng được tốc độ toàn bộ thuyền bay hiển nhiên đang không ngừng giảm tốc.

“Các vị, có thể chuẩn bị xuống rồi, lập tức sẽ tới thành bảo của Lô gia gia tộc.” 

Nhân viên Long Sơn lâu khống chế thuyền bay nói.

“Sắp tới rồi?”

“Sẽ lập tức phải chiến đấu.”

Từng người đều đứng dậy, sắp đối mặt một trận đại chiến, tâm tình lại không giống nhau.

Tư Bách Vinh, nhiệm vụ nguy hiểm như vậy vẫn là lần đầu tiên tiếp nhận, cho nên chuyên môn dẫn theo một Ngân Nguyệt kỵ sĩ trong gia tộc hộ vệ. Hắn có chút thấp thỏm có chút bất an, càng muốn triển lộ thực lực ở trước mặt Dư Tĩnh Thu.

Đường Hùng lại rất bình tĩnh, một lão nhân sống hơn một trăm sáu mươi năm, sóng to gió lớn nào cũng từng trải qua.

Lương Ung có chút cẩn thận, bởi vì hắn phải bảo vệ tốt Tư Bách Vinh.

Dư Tĩnh Thu là lần đầu tiên tiếp nhận nhiệm vụ, mặc dù có chút khẩn trương, nhưng tâm tính pháp sư khiến nàng vẫn bình tĩnh đối mặt tất cả.

Đông Bá Tuyết Ưng? Làm một gã chiến lực cấp Xưng Hào, hắn không sợ hãi, chỉ tràn ngập tò mò với Lô gia thành bảo.

“Các vị.”

Năm người bọn Dư Tĩnh Thu đi đến trên sàn thuyền, quan sát một tòa thành bảo hùng vĩ nọ phía dưới cũng có thể nhìn thấy, giờ phút này thuyền bay cách phía dưới chỉ hơn ba trăm thước, nhưng bởi vì pháp trận mặt ngoài thuyền bay dẫn động một ít sương mù che đậy, người bên dưới căn bản không nhìn thấy thuyền bay.

“Đợi lát nữa ta thi triển pháp thuật bao phủ các vị, chúng ta trực tiếp nhảy xuống, lặng lẽ lẻn vào Lô gia thành bảo.” 

Dư Tĩnh Thu nói, 

“Nếu có thể lặng yên thẩm thấu, trực tiếp giết Lô Hoài Như kia, vậy không còn gì tốt hơn.”

“Được, nghe Tĩnh Thu.”

 Tư Bách Vinh nói đầu tiên.

“Có một đại pháp sư cấp Ngân Nguyệt đi cùng, là vận khí của chúng ta.” 

Đường Hùng cũng cười ha ha nói.

“Thương.”

 Đông Bá Tuyết Ưng thì rút ra hai đoạn cán thương trong rương binh khí sau lưng, bắt đầu nối Phi Tuyết thần thương.

Tư Bách Vinh thấy thế lại bĩu môi, khẽ lật tay, trong tay liền có một thanh đại kiếm hai tay.

Mọi người đều chuẩn bị tốt, có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.

“Hô ~~~”

 Dư Tĩnh Thu mặc một bộ áo bào xanh cầm trong tay một cây pháp trượng, bỗng một cơn gió xoáy thổi quét lên mấy người ở đây.

“Chúng ta đi xuống.” 

Dư Tĩnh Thu nói.

“Đi.”

Hô, hô, hô...

Năm người đồng thời từ trên thuyền bay nhảy xuống, thật ra thực lực của họ bất cứ một người nào từ trên không hơn ba trăm thước nhảy xuống cũng không sao, gió xoáy chủ yếu là vì điều chỉnh điểm rơi cùng với hiệu quả ẩn nấp.

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn bên dưới, theo hạ xuống, dưới gió xoáy thao túng bọn họ hướng nóc nhà thành bảo trong Lô gia thành bảo bay qua, toàn bộ nội thành bảo giống như một quái vật kỳ dị hình viền bát úp đó, đồng thời phía dưới cũng nổi gió, gió đang gào thét, thổi quét lá cây cỏ dại, khiến một số binh sĩ của thành bảo cũng khó mở mắt ra.

Vù vù vù vù vù.

Năm người ở dưới gió xoáy phụ trợ, lặng yên hạ xuống trên nóc nhà.

“Đi, chúng ta đi vào.”

 Tư Bách Vinh cầm đại kiếm hai tay, tràn ngập chiến ý.

“Ông — “

Toàn bộ nóc nhà của nội thành bảo to lớn cũng rất lớn, giờ phút này sáng lên hào quang màu lửa đỏ chói mắt, dưới hào quang chiếu rọi, năm người bọn Đông Bá Tuyết Ưng ai cũng không nấp đi đâu được.

“Có thích khách!”

 Một thanh âm lạnh như băng từ trong nội thành bảo truyền ra, vang vọng mỗi một chỗ của toàn bộ thành bảo, 

“Ở nóc nhà, giết bọn chúng!”

“Thích khách.”

“Ngay tại đó, giết bọn chúng.”

Trên tường thành ngoại thành bảo có lượng lớn các binh sĩ tuần tra, một số binh sĩ canh gác các nơi của nội thành bảo cũng đều lập tức phát hiện, lập tức có hơn hai trăm nỏ Phá Tinh nhắm ngay nơi này! Lô gia ở bề ngoài đã có một vị đại pháp sư cấp Lưu Tinh hơn nữa am hiểu luyện kim, còn có bốn kỵ sĩ cấp Lưu Tinh! Thực lực như vậy, tự nhiên trang bị của binh sĩ thành bảo cũng rất tốt.

“Chúng ta bị phát hiện rồi.”

 Đường Hùng mở miệng nói.

“Hừ, phát hiện thì sao, cùng lắm thì giết sạch.”

 Tư Bách Vinh cười lạnh nói.

“Chúng ta lần này nhằm vào là Lô gia, các ngươi muốn ngăn cản chúng ta chẳng qua là chịu chết.”

 Dư Tĩnh Thu cầm pháp trượng mở miệng nói, thanh âm nàng trong trẻo lạnh lùng dễ nghe, vang vọng ở mỗi một chỗ của thành bảo, đồng thời kèm theo thanh âm của nàng, vài dặm phạm vi chung quanh cũng xuất hiện vô số băng sương hàn khí, nhiệt độ không khí chung quanh kịch liệt giảm xuống.

Trên mặt đất ngưng kết băng sương thật dày, một số chỗ bùn đất hoàn toàn bị đóng băng, toàn bộ Lô gia thành bảo to lớn đều biến thành một tòa băng sương thành bảo to lớn, trên người mọi binh sĩ đều ngưng kết băng sương, ai cũng lạnh phát run.

“Lạnh, lạnh quá.”

 Một số binh sĩ trực tiếp run rẩy ngã xuống đất.

“Rời khỏi băng sương lĩnh vực các ngươi có thể sống, nếu không tiếp tục đông lạnh như vậy, sẽ bị đông chết.”

 Dư Tĩnh Thu nói, nàng vẫn ôm lòng nhân từ đối với các binh sĩ nhỏ yếu này.

“Hô.”

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn chung quanh một mảng băng sương, cảm thụ được nhiệt độ lạnh vô cùng, có chút chậc chậc than thở. Dư Tĩnh Thu pháp sư sở trường nhất không hổ là loại hàn băng, trong cái giơ tay nhấc chân phóng ra băng sương lĩnh vực phạm vi khống chế vừa vặn bao trùm toàn bộ thành bảo, nhiệt độ cực lạnh cũng chưa tới mức nháy mắt đông chết người ta, loại lực khống chế này thật lợi hại.

Đương nhiên thời gian đông lạnh quá dài vẫn sẽ chết người.

“Đi mau, đi mau.”

 Một số binh sĩ thân thể khỏe chút lập tức kéo một số người yếu chút chạy ra bên ngoài, một số người hầu trong thành bảo cũng đang chạy ra bên ngoài. Hai ba ngàn binh sĩ ở dưới ‘Băng sương lĩnh vực’ không chút sức phản kháng, ai cũng chỉ có thể chạy ra bên ngoài, dưới tình huống băng lạnh như vậy bọn họ lạnh run lẩy bẩy, ngón tay chết lặng mất đi tri giác, căn bản không thể thao tác nỏ Phá Tinh.

“Đi thôi.”

 Dư Tĩnh Thu cầm pháp trượng, bốn người bọn Đông Bá Tuyết Ưng thì ở chung quanh, tất cả đều nhảy xuống nóc nhà.

Đã không thể lặng yên lẻn vào, vậy thì tấn công chính diện.

...

“Hừ, một đám ngu xuẩn, một chút tác dụng cũng không có.”

 Diêu Diêu nhìn đến các binh sĩ bên ngoài đều chạy ra ngoài, Lô Hoài Như hừ lạnh một tiếng, lại nhanh chóng chạy vội ở trên hành lang, không ngừng hướng nơi bí ẩn của nội thành bảo tiến đến, 

“Xem ra vẫn phải dựa vào bản thân ta cùng vài tên hộ pháp, các ngươi không vào thì thôi, dám vào nội thành bảo ta xây dựng, thì phải chết.”

Lô Hoài Như có đủ lòng tin.

Cơ quan cạm bẫy pháp trận của hắn... Ngân Nguyệt kỵ sĩ đến ba năm người cũng phải chết! Càng đừng nói hắn nơi này còn có một vị thần sứ đại nhân vĩ đại ở, cái này cũng khiến hắn cực kỳ tự tin.

Nội thành bảo khổng lồ hình tám cạnh này có diện tích phạm vi một hai dặm, bên trong không biết ẩn giấu bao nhiêu cơ quan cạm bẫy.

“Lô Hoài Như trốn ở bên trong, chúng ta giết vào đi.”

 Tư Bách Vinh có chút do dự nhìn hành lang trước mắt. Hành lang sâu thẳm đi thông sâu bên trong nội thành bảo, 

“Nhưng cơ quan cạm bẫy pháp trận bên trong chỉ sợ không ít, kỵ sĩ am hiểu giữ mạng ở phía trước dò đường.”

Đông Bá Tuyết Ưng lộ ra mỉm cười.

Tư Bách Vinh này, thoạt nhìn vừa kiếm thể diện, vừa sợ nguy hiểm, thật không biết hắn là tu luyện như thế nào đến cấp Ngân Nguyệt.

Đường Hùng, Lương Ung đều rất bình tĩnh, ánh mắt bọn họ đều dừng ở trên người Dư Tĩnh Thu.

“Mù quáng xông vào là chịu chết.” 

Thanh âm Dư Tĩnh Thu lành lạnh, lại khiến người ta đều không kìm được bình tĩnh trở lại, 

“Lô Hoài Như tuy chỉ là một pháp sư cấp Lưu Tinh, nhưng am hiểu luyện kim, khẳng định bố trí rất nhiều cơ quan cạm bẫy pháp trận. Cho dù Ngân Nguyệt kỵ sĩ mù quáng xông vào... Cũng rất khó giữ mạng, các ngươi chờ một chút, ta thi triển pháp thuật ở phía trước dò đường.”

Nói xong Dư Tĩnh Thu cầm pháp trượng môi mấp máy, niệm chú ngữ không thành tiếng.

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.