TUYẾT ƯNG LĨNH CHỦ - CHƯƠNG 38 - NGÃ CẬT TÂY HỒNG THỊ - TRUYỆN HUYỀN ẢO

TUYẾT ƯNG LÃNH CHỦ

 Tác giả : Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thể loại: Huyền ảo, dị giới

CHƯƠNG 38: TỤ HỘI MỘT ĐƯỜNG



Trên tường thành nguy nga, cách mỗi một dặm địa đều dựng một quả cầu màu đen, trên quả cầu cũng có hoa văn màu vàng, toàn bộ thành trì khổng lồ nguy nga tản ra một loại lực lượng vô hình, đương nhiên người thường không cảm thấy, Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác phi thường sâu sắc đối với khí tức mới có thể phát hiện.

Quận thành Thanh Hà, có dân cư thường trú hơn ngàn vạn! Có được lịch sử so với lịch sử Long Sơn đế quốc còn dài hơn.

Thật ra lịch sử tỉnh thành, quận thành bình thường đều rất dài, triều đại thay đổi, nhưng những thành trì cổ xưa này lại không ngừng gia cố, pháp thuật trận pháp cũng trở nên càng thêm cường đại, như tỉnh thành thì càng thêm khoa trương, dân cư thường trú bên trong là hơn ức (1 ức = 1 trăm triệu), thành trì hùng vĩ khổng lồ đó quả thực giống như một quốc gia độc lập, nghe nói ngay cả lực lượng thần linh cũng không thể lay động các loại phòng ngự của tỉnh thành.

“Thật sự là mở rộng tầm mắt, ta có cảm giác, nếu toàn bộ pháp thuật đại trận quận thành quận Thanh Hà đều bùng nổ, vậy một đám quả cầu bùng nổ uy lực, chỉ sợ nháy mắt có thể tiêu diệt ta, đây hoàn toàn là lực lượng Siêu Phàm.”

 Đông Bá Tuyết Ưng cảm khái, hắn lại không biết, đại trận bực này mở ra một lần tiêu hao kinh người cỡ nào.

“Vào thành.”

Cưỡi Đạp Tuyết Mã Câu, Đông Bá Tuyết Ưng cũng tiến vào thành quận Thanh Hà hùng vĩ.

Quận thành Thanh Hà dân cư thường trú hơn ngàn vạn, khổng lồ cỡ nào có thể nghĩ, tuy đường xá chính trong thành phi thường rộng, nhưng Đạp Tuyết Mã cũng chỉ có thể lấy tốc độ ‘tản bộ’ của nó tiến lên, từ cửa thành đến Long Sơn lâu hơn tám mươi dặm, lại hao phí gần một canh giờ, trời cũng đã hoàn toàn tối.

“Rốt cuộc đến rồi.”

 Đông Bá Tuyết Ưng nhìn Long Sơn lâu trước mắt.

Trước Long Sơn lâu, từng cái đèn hỏa tinh thật lớn chiếu sáng lên, nơi này hùng vĩ hơn Long Sơn lâu huyện thành Nghi Thủy, chỉ cần tường sân thật lớn sợ là có phạm vi một hai dặm.

Chung quanh còn có đám đông thủ vệ đang canh gác.

“Xuống ngựa.” 

Hai gã hắc giáp thủ vệ đứng ở cửa chính khí thế càng thêm phi phàm, sợ ít nhất cũng là cấp Lưu Tinh.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng xuống ngựa, khẽ lật tay đưa ra Hắc Thiết Lệnh, nói: 

“Quận thành hẳn là biết được tin tức ta đến.”

Một gã hắc giáp thủ vệ trong đó đi tới mỉm cười nói:

 “Là Nghi Thủy thành Đông Bá Tuyết Ưng?”

“Là ta.”

 Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

“Chúng ta đã sớm nhận được tin tức ngươi tới, ngựa này của ngươi giao cho ta đi, ngươi cứ việc đi vào, sẽ có người mang ngươi đến chỗ ở.”

 Hắc giáp thủ vệ hỗ trợ dẫn ngựa.

“Làm phiền rồi.”

 Đông Bá Tuyết Ưng đem ngựa giao cho đối phương, liền trực tiếp dọc theo cửa chính tường sân thật lớn của Long Sơn lâu tiến vào.

Trong Long Sơn lâu to lớn cây xanh thành bụi, hoa hoa cỏ cỏ cũng rất đẹp.

Từng ngọn đèn hỏa tinh ở giữa hoa cỏ, tuy trời đã tối, nhưng trong toàn bộ Long Sơn lâu lại hầu như khắp nơi có đèn hỏa tinh chiếu rọi.

“Đông Bá đại nhân, mời theo ta.”

 Một thị nữ nghênh đón, 

“Khách tới từ bên ngoài đều ở Gia Tuệ viên phía đông, trong Gia Tuệ viên đã chuyên môn chuẩn bị một tiểu viện cho đại nhân! Đại nhân tốt nhất đừng ra khỏi Gia Tuệ viên... Nơi khác có lẽ chính là trọng địa của Long Sơn lâu. Đợi tới sáng mai, tự nhiên có người đi đón đại nhân đi gặp lâu chủ.”

“Ừm.” 

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Trong Long Sơn lâu, phiến đá trải thành, chung quanh các loại hoa cỏ kỳ dị, cỏ cây sum xuê, thậm chí trên một số tường sân mơ hồ có thể nhìn thấy một ít hoa văn pháp trận.

Đi một lát liền tới trước một cái cổng vòm.

“Nơi này chính là Gia Tuệ viên.” 

Thị nữ dẫn đường ở phía trước, 

“Tiểu viện của đại nhân ở bên trong.”

“Nơi này thật nhiều viện.”

 Đông Bá Tuyết Ưng cười nhìn thoáng qua chung quanh, sợ là có mấy chục tiểu viện, chia làm hai hàng, cửa đối cửa lẫn nhau.

“Quận thành nhiều nhiệm vụ, thường xuyên có cao thủ các nơi tới đây, hôm nay tính là ít, Gia Tuệ viên cũng chỉ cư trú hơn phân nửa, bình thường toàn bộ Gia Tuệ viên cũng không đủ ở.” 

Thị nữ cười nói, 

“Đây là chỗ ở của đại nhân đêm nay.” 

Nói xong nàng liền đẩy ra cửa sân.

Bỗng nhiên tiểu viện đối diện cũng mở cửa kẽo kẹt.

Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu nhìn lại.

Cửa sân tiểu viện đối diện mở ra, bên trong có thị nữ đang cầm khay thức ăn đi ra, còn có một nữ tử trẻ tuổi áo bào xanh đang chuẩn bị đóng cửa, nàng cũng thấy được Đông Bá Tuyết Ưng đối diện, lập tức biết thanh niên đồ đen này sắp vào ở tiểu viện đối diện.

“Nữ pháp sư.”

 Đông Bá Tuyết Ưng có thể cảm giác được.

Trên người vị nữ tử trẻ tuổi áo bào xanh này có loại khí tức thần bí chỉ pháp sư có, thật ra đó là khí tức pháp lực! Hơn nữa cũng tản ra cảm giác băng lạnh thoang thoảng, cái này Đông Bá Tuyết Ưng rất quen thuộc, mẫu thân, đệ đệ mình sở trường đều là pháp thuật loại hàn băng, nữ tử trước mắt này hiển nhiên cũng sở trường nhất một loại này.

“Nhưng khí tức của cô ta, cảm giác so với Bạch Nguyên Chi còn mạnh hơn.” 

Đông Bá Tuyết Ưng rất kinh ngạc.

Kinh ngạc dung mạo nữ pháp sư áo bào xanh này, kinh ngạc nàng trẻ tuổi!

Đệ đệ mình, là trong toàn bộ nam nhân mình từng gặp có thể nói là đẹp trai nhất. Mà vị nữ pháp sư áo bào xanh này... thì là một người xinh đẹp nhất trong toàn bộ nữ tử mình từng gặp! Vẻ đẹp của nàng giống như hoa sen băng trên núi tuyết, là một loại khí chất phi thường độc đáo. Thật ra như Nghi Thủy thành cũng có nhiều mỹ nữ, như Du Nguyệt cũng coi như mỹ nữ dung mạo xếp mười hạng đầu mình từng gặp.

Nhưng vị nữ pháp sư áo bào xanh này, khiến Đông Bá Tuyết Ưng nháy mắt nhận định là một người xinh đẹp nhất, là vì khí chất! Khí chất rất độc đáo!

“Pháp sư đều là tràn ngập trí tuệ, càng là pháp sư cường đại, càng là tri thức uyên bác. Nữ tử này thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, lại tựa như so với Bạch Nguyên Chi còn mạnh hơn.” 

Đông Bá Tuyết Ưng có chút kinh ngạc.

Hắn lại không biết.

Ở lúc hắn kinh ngạc đối phương, vị nữ pháp sư áo bào xanh này cũng mơ hồ cảm giác thanh niên trước mắt bất phàm, nhiều năm tìm hiểu thiên địa tự nhiên... Khiến mũi nhọn của Đông Bá Tuyết Ưng càng thêm nội liễm, khí tức càng thêm tự nhiên mộc mạc. Chính là loại cảm giác nội liễm mộc mạc này, khiến nữ pháp sư áo bào xanh thầm giật mình: 

“Hắn rõ ràng không phải pháp sư, thế mà tâm linh cũng rèn luyện lợi hại như thế?”

Pháp sư, là rất coi trọng tâm linh, linh hồn các phương diện.

...

Hai người chỉ nhìn nhau, đều mang tính lễ phép gật đầu cười với nhau một cái.

“Kẹt.” 

Nữ pháp sư áo bào xanh liền khép cửa sân lại.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng đi vào tiểu viện của mình.

“Đông Bá đại nhân, đợi lát nữa ta sẽ đưa đồ ăn cho ngươi, ta sẽ không quấy rầy nữa.” 

Thị nữ lập tức lui ra.

                                                      ******

Sáng sớm hôm sau.

Vừa ăn xong điểm tâm không bao lâu, thị nữ Long Sơn lâu liền chuyên môn đến mời Đông Bá Tuyết Ưng, hôm nay sẽ tuyên bố chi tiết nhiệm vụ.

Trong một căn phòng yên tĩnh.

Đông Bá Tuyết Ưng đi vào trong phòng, liếc một cái liền thấy một lão giả khôi ngô đầu bạc, lão giả nhìn thấy Đông Bá Tuyết Ưng cũng khẽ gật đầu.

 “Đại nhân mời tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, chờ đủ người, lâu chủ rất nhanh sẽ tới.” Thị nữ nói.

Sau khi ngồi xuống.

Đông Bá Tuyết Ưng bưng chén trà lên vừa uống một ngụm, ngoài sảnh lại có người vào, chính là nữ pháp sư áo bào xanh tối qua từng gặp. Ánh mắt nữ pháp sư áo bào xanh đảo qua cũng thấy lão giả khôi ngô đầu bạc cùng Đông Bá Tuyết Ưng, nàng cũng có chút kinh ngạc, thật khéo, hôm qua đã ở đối diện nhau, hôm nay lại đụng phải. Nàng khẽ hướng hai người gật đầu, cũng ngồi xuống.

“Là Tĩnh Thu pháp sư?” 

Mắt lão giả khôi ngô đầu bạc lại sáng lên, liền nói, 

“Không ngờ tại đây có thể gặp được Tĩnh Thu pháp sư, thật sự rất khéo, lão hủ Đường Hùng!”

Đông Bá Tuyết Ưng có chút kinh ngạc.

Một số nhân vật lợi hại trong quận Thanh Hà, Long Sơn lâu sớm có danh sách giới thiệu, mình cũng xem qua.

Đường Hùng thì thôi, là một Ngân Nguyệt kỵ sĩ đã hơn một trăm sáu mươi tuổi, cũng già như vậy rồi, tự nhiên không có gì trông cậy vào đột phá đến cấp Xưng Hào nữa.

Về phần Tĩnh Thu pháp sư... lại khó lường.

Đây là nhân vật như thiên chi kiêu nữ của toàn bộ quận Thanh Hà, Dư Tĩnh Thu, xuất thân một gia tộc bình thường, tiến vào Trường Phong học viện học tập pháp thuật, ở năm ấy hai mươi tuổi đã đột phá đến pháp sư cấp Lưu Tinh, hơn nữa được giữ lại Trường Phong học viện giảng dạy, hơn nữa ở năm hai mươi ba tuổi đã đột phá đến cấp Ngân Nguyệt! Dựa theo tư liệu suy tính, hiện tại Dư Tĩnh Thu hẳn là mới hai mươi lăm tuổi.

Hai mươi lăm tuổi, lại đã là Ngân Nguyệt đại pháp sư có thâm niên, thiên phú này quả thực rất dọa người, một Siêu Phàm đại pháp sư trong Trường Phong học viện cũng thu nàng làm thân truyền, trẻ tuổi như thế... Hầu như có vượt qua chín thành nắm chắc có thể bước vào cấp Xưng Hào.

“Thì ra là nàng.”

 Đông Bá Tuyết Ưng có chút giật mình.

“Ha ha ha...” 

Bỗng bên ngoài lại có hai người đi vào.

Một thanh niên có chút âm lãnh, một lão giả tóc đen.

Thanh niên âm lãnh ăn mặc bất phàm, áo bào trên người cũng có thể khiến khí tức chung quanh biến hóa, hiển nhiên là áo giáp luyện kim khá cường đại.

“Tĩnh Thu, không ngờ ngươi cũng ở đây.” 

Thanh niên âm lãnh này kích động hưng phấn, 

“Ha ha, ta lần này đi ra lịch luyện, tùy tiện chọn nhiệm vụ, không ngờ có thể gặp được Tĩnh Thu ngươi, thế này quá khéo rồi, hai chúng ta không phải có duyên bình thường.”

Nữ pháp sư áo bào xanh nhíu mày:

 “Là rất khéo.”

Ánh mắt thanh niên âm lãnh đảo qua chung quanh, thấy được lão giả tóc trắng, cũng thấy được một thanh niên đồ đen so với hắn càng trẻ hơn, điều này làm trong mắt hắn thoáng hiện một tia không vui. Hắn liếc lão giả khôi ngô đầu bạc, tùy ý nói: 

“Nhường chút.”

“Là Bách Vinh đại nhân?”

 Lão giả khôi ngô đầu bạc Đường Hùng ngoan ngoãn lui qua một bên, không quấy rầy hắn cùng nữ pháp sư.

Bách Vinh?

Đông Bá Tuyết Ưng cũng đã biết đối phương là ai, Tư Bách Vinh!

Là một trong những nhân vật đỉnh cao nhất một thế hệ trẻ của ‘Tư gia’ quận Thanh Hà, Tư Bách Vinh năm nay hơn năm mươi tuổi, thân là Ngân Nguyệt kỵ sĩ, tuổi thọ bình thường đều tiếp cận hai trăm tuổi. Hơn năm mươi tuổi vẫn có thể duy trì dung mạo rất trẻ tuổi! Bởi vì tương đối trẻ, hắn cũng có hy vọng khá lớn ở tương lai bước vào cấp Xưng Hào. Cho nên địa vị ở ‘Tư gia’ xem như rất cao.

Tư gia, ở quận Thanh Hà một tay che trời.

Nói ngươi có tội ngươi có tội! Cho nên mặc dù cùng là Ngân Nguyệt kỵ sĩ Đường Hùng cũng có chút nịnh nọt, dù sao đắc tội không nổi, tùy tiện tìm cái lý do bắt một Ngân Nguyệt kỵ sĩ, đối với Tư gia cũng là việc nhỏ. Chỉ có đột phá đến ‘cấp Xưng Hào’ mới có lực lượng nghiền áp phàm tục, cấp Xưng Hào thành lập gia tộc mới có tư cách đối thoại tương đối ngang hàng với Tư gia.

Thanh niên âm lãnh lúc này mới ngồi ở bên cạnh nữ pháp sư, dựa vào có chút gần: 

“Tĩnh Thu à, sao nàng luôn trốn tránh ta, nàng như vậy cũng khiến ta quá đau lòng rồi.”

Soạt.

Nữ pháp sư áo bào xanh đứng dậy trực tiếp rời khỏi vị trí, nhưng trong phòng này cũng chỉ lớn như vậy, nàng nhìn thoáng qua, liền đi tới Đông Bá Tuyết Ưng bên này, cách một vị trí liền ngồi xuống.

“Tĩnh Thu.” 

Thanh niên âm lãnh Tư Bách Vinh đi tới, bỗng hắn liếc Đông Bá Tuyết Ưng ở bên cạnh một cái, hiển nhiên cảm thấy hắn ở bên cạnh vướng bận, nhíu mày lạnh lùng nói: 

“Nhường chút.”

Đông Bá Tuyết Ưng bưng chén trà, uống một ngụm, căn bản không thèm quan tâm gã.

Sắc mặt Tư Bách Vinh nhất thời khó coi.

“Hừ!”

 Tư Bách Vinh hừ lạnh một tiếng.

“Ha ha, mọi người đều đến rồi?”

 Bên ngoài, một tiếng cười truyền đến, một lão giả áo bào đỏ đầu trọc đi đến.

“Hừ, giỏi lắm.” 

Tư Bách Vinh hạ giọng hỏi lão giả tóc đen bên cạnh,

 “Lão Lương, tiểu tử này là ai?”

“Căn cứ bộ dáng cùng với một cây trường thương hắn đeo, hẳn là Nghi Thủy thành Đông Bá Tuyết Ưng.” 

Lão giả tóc đen hạ giọng nói, 

“Năm nay hẳn là mới hai mươi hai tuổi, năm mười lăm tuổi hắn đã lấy sức một người tiêu diệt Loan Đao minh, đã dám tiếp nhiệm vụ này, xem ra hẳn là kỵ sĩ cấp Ngân Nguyệt.”

“Hai mươi hai tuổi?”

Tư Bách Vinh càng thêm khó chịu.

Hắn cũng hơn năm mươi rồi, hiện tại lại gặp một Ngân Nguyệt kỵ sĩ hai mươi hai tuổi, tự nhiên khó chịu.

“Hừ hừ.” 

Tư Bách Vinh hướng Đông Bá Tuyết Ưng hừ lạnh hai cái, liền ngồi xuống ở bên cạnh, lão giả tóc đen cũng ngồi xuống ở một bên.

“Năm vị cao thủ đã đều đến.”

 Ánh mắt lão giả áo bào đỏ đầu trọc đảo qua, nhìn năm vị trước mắt này— Tư Bách Vinh, lão giả tóc đen, lão giả khôi ngô đầu bạc Đường Hùng, Đông Bá Tuyết Ưng cùng với nữ pháp sư áo bào xanh Dư Tĩnh Thu.

“Ta tên Nguyên Ngũ, là lâu chủ Long Sơn lâu quận Thanh Hà.” 

Lão giả áo bào đỏ đầu trọc cười nói, 

“Nghĩ hẳn các ngươi phần lớn đều từng nghe nói tên của ta, nhưng Tĩnh Thu pháp sư cùng Đông Bá Tuyết Ưng, ta hôm nay là lần đầu tiên gặp.”

Dư Tĩnh Thu, Đông Bá Tuyết Ưng đều nở nụ cười.

“Nguyên lâu chủ, nói thẳng nhiệm vụ đi.”

 Tư Bách Vinh lại ngông nghênh.

“Không vội.”

Giọng lão giả áo bào đỏ đầu trọc lại đột nhiên lạnh hẳn đi,

 “Ở trước khi tiếp nhận nhiệm vụ, ta cần nói một lần quy củ cơ bản nhất!”

“Một, tất cả có liên quan nhiệm vụ, bao gồm tin tức đồng bạn các ngươi, đều không thể lộ ra ngoài! Tin tức lộ ra ngoài rất có thể dẫn tới đồng bạn nhiệm vụ lần này lọt vào trả thù, đây là điều Long Sơn lâu chúng ta quyết không cho phép! Ai cố ý tiết lộ, điều tra ra, hừ hừ, không có ai có thể cứu được các ngươi.”

“Hai, đây là khó nhất trong nhiệm vụ cấp Hắc Thiết, nhiệm vụ ai cũng không thể cam đoan an toàn, các ngươi sẽ có nguy hiểm sinh mệnh, chết cũng chẳng trách được ai.”

“Hai điểm này nói trước cho các ngươi, nếu không tiếp thụ được, có thể rời khỏi bây giờ!”

Ánh mắt lão giả áo bào đỏ đầu trọc đảo qua năm vị trước mắt này.

Bọn Đông Bá Tuyết Ưng không có một ai đứng dậy rời khỏi.
truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.