TUYẾT ƯNG LĨNH CHỦ - CHƯƠNG 36 - NGÃ CẬT TÂY HỒNG THỊ - TRUYỆN HUYỀN ẢO

TUYẾT ƯNG LÃNH CHỦ

 Tác giả : Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thể loại: Huyền ảo, dị giới

CHƯƠNG 36: VẠN DẶM ĐƯỜNG ĐỒ


“Đúng rồi, ta sắp tới chuẩn bị ra ngoài một chuyến, chỉ sợ sẽ có mười ngày nửa tháng.” 

Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Chuyện gì, sẽ không lại đi Hủy Diệt sơn mạch chứ?” 

Thanh Thạch liền nói, Tông Lăng, Đồng Tam cũng có chút giật mình nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng.

“Ta cam đoan khẳng định không đi Hủy Diệt sơn mạch.”

 Đông Bá Tuyết Ưng nhếch miệng cười,

 “Ta là muốn đi ra ngoài đi một chuyến, nhìn nhiều một chút, luyện chút thương pháp.”

Hắn không nói tỉ mỉ.

Chuyện tiếp nhận nhiệm vụ, hắn không muốn nhiều lời.

...

Buổi tối.

Trong thư phòng.

Đèn hỏa tinh ở trên bàn học, hào quang rải đầy thư phòng, Tông Lăng và Đồng Tam cũng ở đây.

Đông Bá Tuyết Ưng ngồi ở trước bàn sách nói: 

“Tông thúc Đồng thúc, ta chuẩn bị đi ra ngoài tiếp một lần nhiệm vụ cấp Hắc Thiết trước, luyện tập trước một chút. Lần sau sẽ chuẩn bị đi xin Thanh Đồng Lệnh! Bắt đầu nhiệm vụ cấp Thanh Đồng.”

“Nhất định phải cẩn thận.”

 Đồng Tam liền nói.

Toàn bộ Tuyết Thạch thành bảo, cũng chỉ hai người bọn họ biết thực lực của Đông Bá Tuyết Ưng, biết đã có được chiến lực cấp Xưng Hào!

“Tuyết Ưng, thực lực của con ta không nghi ngờ, con chỉ là giao thủ quá ít với cao thủ, con trước dùng nhiệm vụ cấp Hắc Thiết luyện tập chút, điểm ấy ta cũng rất tán thành.”

 Tông Lăng gật đầu, 

“Tích góp thêm một chút kinh nghiệm giao thủ, rồi mới đi nhận nhiệm vụ cấp Thanh Đồng.”

“Vâng.” 

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Chiến lực cấp Xưng Hào nhận nhiệm vụ cấp Hắc Thiết, tự nhiên sẽ rất nhẹ nhàng.

“Con từng xem danh sách nhiệm vụ, gần đây sẽ có một nhiệm vụ rất không tệ.” 

Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Nhiệm vụ gì?” 

Tông Lăng, Đồng Tam đều hỏi.

“Các thúc xem.”

Đông Bá Tuyết Ưng cầm lấy danh sách nhiệm vụ đặt trên bàn sách, bên trên đã được vòng ra một nhiệm vụ, Tông Lăng cùng Đồng Tam đều đi tới đọc kỹ.

Bên trên viết rất rõ ràng —

“Cảnh nội quận Thanh Hà có một chỗ lãnh địa thành bảo, điều tra rõ, phạm tội chết, thành bảo thực lực rất mạnh, cần góp năm tên cao thủ, nhiệm vụ nguy hiểm, đề nghị người nhận nhiệm vụ thực lực đạt tới kỵ sĩ cấp Ngân Nguyệt! Nhiệm vụ thưởng: một trăm điểm công lao, cần ở trước mùng một tháng sáu tập hợp ở Long Sơn lâu quận thành quận Thanh Hà!”

Đông Bá Tuyết Ưng nói: 

“Con sẽ nói với Tư An đại nhân một tiếng, sau đó liền lập tức xuất phát hướng tới quận thành tập hợp! Nhiệm vụ lần này cần năm tên cấp Ngân Nguyệt, khẳng định khá khó, đối với con mà nói, hẳn là có thể luyện tập một chút.”

Hôm sau, trời còn tờ mờ sáng.

Đám người Tông Lăng, Đồng Tam, Thanh Thạch, Khổng Du Nguyệt tiễn Đông Bá Tuyết Ưng.

“Tông thúc, thành bảo bên này sẽ giao cho thúc.”

 Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Yên tâm đi, Tuyết Ưng.”

 Tông Lăng nói. Sáu năm thời gian qua đi, Tông Lăng cũng không phải phí phạm thời gian, hắn cũng rốt cuộc bước vào cấp Lưu Tinh!

“Ca, phải cẩn thận.” 

Thanh Thạch nói, trong trí nhớ hắn đã không còn ấn tượng gì về cha mẹ nữa, nhiều năm qua luôn là ca ca chiếu cố, cảm tình đối với ca ca phi thường sâu.

“Tuyết Ưng ca ca, chờ huynh trở về.” 

Khổng Du Nguyệt cũng hô.

“Ha ha...”

Đông Bá Tuyết Ưng cưỡi ở trên Đạp Tuyết Mã Câu cười ha ha, 

“Hây!”

Hô!

Đạp Tuyết Mã Câu lập tức tung vó bắt đầu chạy, tốc độ rất nhanh đã tăng vọt lên, nhanh chóng liền biến mất ở cuối sơn đạo xa xa.

...

Đi Nghi Thủy thành trước báo cho Tư An đại nhân, Tư An đại nhân cũng lập tức truyền tin tức cho Long Sơn lâu quận Thanh Hà, bản thân Đông Bá Tuyết Ưng thì ngựa không dừng vó bắt đầu một đường hướng quận thành quận Thanh Hà tiến đến.

Quận Thanh Hà, có trên vạn dặm phạm vi.

Từ Tuyết Ưng thành bảo đến quận thành quận Thanh Hà khoảng cách đường thẳng ước chừng sáu ngàn dặm, mà đường cái có một số nơi còn cần tránh một số ngọn núi lớn, quanh co khúc khuỷu... Thực tế tuyến đường sợ là phải tới vạn dặm!

“Giá, giá.”

Đông Bá Tuyết Ưng một thân đồ đen, đeo rương binh khí cưỡi Đạp Tuyết Mã Câu.

Đạp tuyết chạy băng băng, nhanh như ảo ảnh.

Đạp tuyết ma thú mã câu, chính là một con tam giai ma thú mã câu, xem như tốt nhất trong mã câu, hướng lên trên nữa thì là ma thú khác. Nhưng mã câu trời sinh sở trường chạy, tam giai ma thú mã câu... Chỉ luận tốc độ không thua gì một số tứ giai ma thú. Thật ra lấy thực lực cấp Xưng Hào của Đông Bá Tuyết Ưng hiện nay cưỡi một con Đạp Tuyết Mã Câu quá mức ‘khiêm tốn’, thực lực của hắn, nếu bại lộ ra, chỉ sợ cũng có thế lực lớn chủ động đưa lên một ít vật cưỡi ngũ giai ma thú, thậm chí là vật cưỡi phi cầm ma thú!

“Rầm rầm rầm — “

Đạp Tuyết Mã Câu chạy vút đi, mặt đất mơ hồ chấn động, một ảo ảnh chạy vút qua.

Nó chạy một canh giờ có thể tới chín trăm dặm, nếu khoác thêm áo giáp chạy, Thiên giai kỵ sĩ cũng không dám cản, nhưng giá bán của nó cao tới hai ngàn kim tệ! Hai mươi con Đạp Tuyết Mã Câu có thể mua được lãnh địa như Tuyết Ưng lĩnh! Cho nên gia tộc bình thường là tiếc mua, Đông Bá Tuyết Ưng cũng là mấy năm nay sau khi bán đi da lông các tài liệu của Âm Ảnh Báo mới bỏ được mua năm con Đạp Tuyết Mã Câu.

“Dừng lại, dừng lại, phía trước là Lãnh Quỳnh sơn.” 

Ở trước một đại hạp cốc có một số thương nhân hội tụ, nhìn thấy xa xa một kỵ sĩ chạy vội đến, lập tức cao giọng hô.

“Bằng hữu, dừng lại, chúng ta kết bạn qua Lãnh Quỳnh sơn.”

“Lãnh Quỳnh sơn nguy hiểm!”

Đám thương nhân này cùng với các hộ vệ của bọn họ không ít người đều mở miệng hô.

Hô.

Đạp Tuyết Mã Câu không giảm tốc chút nào, hóa thành một đạo ảo ảnh chợt lóe mà qua.

“Điên rồi.” 

Đám thương nhân hộ vệ kia ai cũng có chút kinh ngạc.

“Kỵ sĩ này điên rồi à, hắn cho rằng cưỡi một con Đạp Tuyết Mã Câu thì có thể xông qua?”

“Lãnh Quỳnh sơn loại địa phương này cũng có thể xông vào?”

...

“Lãnh Quỳnh sơn?” 

Trên lưng ngựa Đông Bá Tuyết Ưng cảm ứng đối với chung quanh sâu sắc cỡ nào, đương nhiên nghe được tiếng hò hét của những thương nhân đó, 

“Lãnh Quỳnh sơn, chính là con đường hướng tới quận thành quận Thanh Hà phải qua, Lãnh Quỳnh sơn cùng dư mạch của Hủy Diệt sơn mạch nối liền nhau, nghe nói Lãnh Quỳnh sơn có không ít đạo phỉ chiếm cứ, thường xuyên cướp bóc thương khách qua lại, danh tiếng của đạo phỉ nơi này so với Nghi Thủy thành Loan Đao minh ta còn vang hơn.”

Thương đội bình thường sẽ liên hợp lại, góp đủ nhân số lại cùng nhau thông qua Lãnh Quỳnh sơn!

Nhưng đối với Đông Bá Tuyết Ưng mà nói?

Toàn bộ quận Thanh Hà, có uy hiếp cũng chỉ những kẻ chiến lực cấp Xưng Hào kia mà thôi, hơn nữa chỉ là có uy hiếp, ai thắng ai thua đánh rồi mới biết! Về phần một đám đạo phỉ? Gà đất chó ngói mà thôi!

“Hô.”

Đạp Tuyết Mã Câu chạy như gió, mặt đất khẽ rung động, động tĩnh rất lớn, từ thật xa đã có thể cảm nhận được.

“Nam tử đồ đen này lai lịch gì, thế mà một ngựa đã dám xông vào hạp cốc Lãnh Quỳnh sơn?”

“Muốn chết sao?”

“Lão đại, chúng ta động thủ không?”

“Động thủ cái rắm, loại xương cứng này chúng ta cũng đừng mạo hiểm, vẫn là giao cho ‘Lãnh Quỳnh bát ưng’ đi cắn đi.” 

Một ít đạo phỉ xa xa nhìn thấy một con ngựa chạy nhanh, rất nhiều đều lựa chọn từ bỏ, các đạo phỉ cũng cần cân nhắc phiêu lưu cùng thu hoạch.

Một đường chạy nhanh mấy chục dặm, đã đến đoạn giữa của Lãnh Quỳnh sơn đại hạp cốc.

Trên núi cao đang có một đoàn đạo tặc mặc áo giáp màu xanh, tổng cộng cũng hơn trăm đạo phỉ, nhưng bọn hắn trang bị hoàn mỹ, hầu như mỗi một đạo phỉ bình thường đều đeo một cây cung nỏ rất lớn — chính là nỏ Phá Tinh! Tám gã thủ lĩnh đạo phỉ cầm đầu thì khí độ bất phàm, chính là tiếng tăm lớn nhất Lãnh Quỳnh sơn— Lãnh Quỳnh bát ưng.

Trong bọn hắn có ba vị cấp Lưu Tinh, hai vị thiên giai pháp sư, còn có ba vị Thiên giai kỵ sĩ cũng đều thuộc loại có chút thủ đoạn mới có thể xếp vào ‘Bát ưng’ .

“Ha ha, hôm nay thu hoạch không tệ, thương đội này rất có vốn.”

 Bọn đạo phỉ giờ phút này tâm tình vô cùng tốt, bên cạnh còn có mười mấy người bị bắt sống, một thương đội người khác đều đã chết, chỉ còn lại mười mấy người này còn sống, trong bọn họ có lão giả, có người trung niên, còn có một đôi thiếu niên thiếu nữ, đôi thiếu niên thiếu nữ này đang dựa vào cùng một chỗ với nhau, trong mắt đều có vẻ sợ hãi tuyệt vọng, bọn họ lo lắng vận mệnh tương lai của bọn họ.

“Đi, trở về nghỉ ngơi một chút, tra xem lai lịch bọn hắn, nói không chừng kiếm được càng nhiều tiền chuộc hơn.” 

Một đám tội phạm Lãnh Quỳnh bát ưng này đều cực kỳ hung hãn, mỗi kẻ đều có lệnh truy nã, làm việc không từ thủ đoạn.

“Các vị thủ lĩnh, mau nhìn, có một kỵ sĩ đồ đen qua đây.”

“Cưỡi Đạp Tuyết Mã, chỉ một người.”

Một số đạo tặc thủ hạ lập tức bẩm báo.

Tám vị thủ lĩnh đều quan sát xa xa, hạp cốc xa xa quả thực có một kỵ sĩ chạy nhanh tới.

“Chỉ một người đã dám xông vào?”

“Không phải xem thường Lãnh Quỳnh sơn chúng ta sao? Đại ca, động thủ không?” 

Thất ‘Ưng’ khác nhìn về phía đại ca của bọn hắn.

Đại thủ lĩnh của Lãnh Quỳnh bát ưng quan sát phía dưới, hắn nhíu mày nhìn:

 “Cao thủ cấp Xưng Hào của quận Thanh Hà chỉ có một ít như vậy, tiếng tăm ai cũng rất lớn, ta cũng biết đại khái diện mạo của bọn họ, hơn nữa cũng sẽ không nghèo kiết hủ lậu chỉ cưỡi một con Đạp Tuyết Mã. Thanh niên đồ đen này... thoạt nhìn rất trẻ tuổi, đeo rương binh khí hẳn là một thanh trường thương. Ai nhỉ? Chưa nghe nói? Chẳng lẽ là Ngân Nguyệt kỵ sĩ?”

“Các huynh đệ, bắn tên, thử hắn một chút.” 

Đại thủ lĩnh hạ lệnh, 

“Nếu khúc xương quá khó cắn chúng ta bỏ đi, nếu hắn thực lực yếu chút, thì nuốt hắn luôn!”

“Vâng.”

Nhất thời toàn bộ đạo phỉ, bao gồm đại thủ lĩnh ở trong ai cũng lấy ra nỏ lớn hoặc là cung tên.

Các đạo phỉ bình thường dùng nỏ Phá Tinh có thể phát huy uy lực rất mạnh, nỏ Phá Tinh đủ để đâm phá hộ thân đấu khí của kỵ sĩ cấp Lưu Tinh! Mà bọn đại thủ lĩnh ba vị kỵ sĩ cấp Lưu Tinh, bọn họ càng thêm thích hợp dùng cung tên! Cung tên của kỵ sĩ cấp Lưu Tinh, đủ để uy hiếp đến tính mạng Ngân Nguyệt kỵ sĩ. Bằng vào những mũi tên này... Đủ để phán đoán ra thực lực thanh niên đồ đen phía dưới.

Nhưng bọn hắn không biết, cung tên của bọn hắn rốt cuộc đã gặp phải dạng tồn tại gì.

“Bắn!” 

Đại thủ lĩnh ra lệnh một tiếng.

Vù vù vù...

Tên rậm rạp từ chỗ núi cao hướng phía dưới bắn đi, bao phủ về phía Đông Bá Tuyết Ưng đang đi đường.

“Hả?”

 Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn, tên rậm rạp đang hướng mình bắn tới, đầu mỗi một mũi tên đều lóe ra hào quang kim loại lạnh như băng, xé rách không khí, uy lực cực lớn.

“Thật sự không biết tự lượng sức mình.” 

Đông Bá Tuyết Ưng nhanh như thiểm điện rút ra hai đoạn cán thương trên rương binh khí trên lưng.

Hô!

Hai đoạn cán thương đều dài hơn một thước, ở trong tay Đông Bá Tuyết Ưng tùy ý vung. Bởi vì tốc độ Đạp Tuyết Mã Câu chạy quá nhanh, thật sự rơi xuống trước người cũng chỉ mười mấy mũi tên, chỉ thấy cán thương vung ‘Phốc phốc phốc!’ từng mũi tên tất cả đều bị gạt bay, đừng nói Đông Bá Tuyết Ưng, ngay cả trên ngựa cũng chưa có một mũi tên đụng tới.

Theo Đông Bá Tuyết Ưng nháy mắt nhảy xuống Đạp Tuyết Mã, trực tiếp hướng trên núi lao đi, đồng thời hai đoạn cán thương hợp nhất.

“Là xương cứng, lui!” 

Bên trên, đại thủ lĩnh bị Đông Bá Tuyết Ưng thoải mái ngăn trở những mũi tên đó dọa sợ, biết không dễ chọc.

Vù!

“Thủ lĩnh.”

“Không xong — “

“Chọc vào họa lớn rồi!”

Đại thủ lĩnh cùng với vài vị khác, thậm chí các đạo phỉ kia ai cũng hoảng sợ.

Bọn hắn hoảng sợ nhìn phía dưới, thanh niên đồ đen nhảy xuống ngựa kia hóa thành một bóng đen lao vút lên, tuy là chạy nhảy ở trên vách núi cao, nhưng tốc độ nhanh khiến bọn hắn sợ đến mức chân mềm nhũn, khiến bọn hắn hoảng sợ! Quá nhanh, thật sự là quá nhanh! Bọn hắn ở trên núi cao, cùng phía dưới tốt xấu cũng có khoảng cách gần hai trăm thước mà.

Hơn nữa sơn đạo dốc đứng khó đi, theo lý thuyết bọn hắn hẳn là có đủ thời gian rút lui.

Nhưng trên thực tế tốc độ xông lên của thanh niên đồ đen bên dưới quả thực đáng sợ, những núi đá cây cối kia căn bản không phải trở ngại, vách núi nghiêng dốc đứng cũng không phải trở ngại, tốc độ chạy ở trong núi rừng so với Đạp Tuyết Mã Câu lúc trước chạy ở trên đường cái còn nhanh hơn, nhanh đến mức bọn hắn những đạo phỉ này đều không thấy rõ thân hình chuẩn xác của thanh niên đồ đen này, chỉ có thể nhìn thấy một tàn ảnh mơ hồ màu đen.

“Sao có thể, sao có thể đụng phải một cường giả cấp Xưng Hào.” 

Đại thủ lĩnh nháy mắt cảm giác đầu cũng sắp phát nổ rồi, mồ hôi nháy mắt đã thấm ướt quần áo, hai chân cũng có chút như nhũn ra, 

“Tốc độ ở trên núi cũng có thể nhanh như vậy, khẳng định là cấp Xưng Hào! Ngân Nguyệt kỵ sĩ căn bản không nhanh như vậy, Ngân Nguyệt kỵ sĩ ta tốt xấu có thể thấy rõ bóng người, có thể liều một phen.”

“Quận Thanh Hà tổng cộng chỉ một ít cấp Xưng Hào như vậy, ở đâu toát ra vậy? Rốt cuộc ở đâu toát ra?”

“Sao có thể?”

“Không, không...”

Đại thủ lĩnh không muốn tiếp nhận tất cả trước mắt, tuyệt vọng, sợ hãi các loại cảm xúc phức tạp tràn lên. Hắn căn bản không có bất cứ ý nghĩ đối kháng nào, bởi vì chênh lệch thật sự quá lớn quá lớn.

Lưu Tinh kỵ sĩ, có lẽ còn có thể đấu một trận với Ngân Nguyệt kỵ sĩ...

Nhưng Ngân Nguyệt kỵ sĩ gặp phải cấp Xưng Hào, bình thường đều là bị một chiêu diệt giết! Cho dù là đại pháp sư cấp Ngân Nguyệt... Ở trước mặt cấp Xưng Hào ngay cả pháp thuật cũng không thi triển được.

Bởi vậy có thể nhìn ra —

Cấp Xưng Hào cường đại cỡ nào! Cái này đại biểu cực hạn của phàm nhân, quân đoàn một người chân chính! Lưu Tinh kỵ sĩ ở trước mặt cấp Xưng Hào không chút sức đánh trả!

“Tha mạng, tha mạng, đại nhân tha mạng.”

 Vị đại thủ lĩnh khôi ngô hung hãn này lại đột nhiên quỳ xuống, cầu xin tha thứ.
truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.