TỨ QUÁI TKKG - CHƯƠNG 45 - TẬP 04 - GÓI BƯU KIỆN HÌNH ĐẦU LÂU
TỨ QUÁI TKKG
Tác giả : Stefan Wolf
Thể loại: Phiêu lưu, trinh thám, tiểu thuyết
TẬP 04: GÓI BƯU KIỆN HÌNH ĐẦU LÂU
Máy Tính Điện Tử nhún vai:
- Cái số phòng, mày nghe chưa. Có vẻ như lão nhòm
ngó số phòng. Nhưng… để làm gì?
Ừ, để làm gì… Tarzan không thể biết. Mẹ hắn là một
người rất kĩ lưỡng về chuyện cửa nẻo, hơn nữa chìa khóa phòng bà đang giữ trong
tay. A, hay lão mũi gãy định rình rập bà để bắt cóc hòng làm áp lực với đám trẻ.
Chuyện đó còn khuya, vì Tarzan còn ở bên cạnh bà dài dài và mẹ hắn thì sờ sờ
trước mắt. “Để làm gì kìa?” Tarzan có cảm tưởng đầu hắn vừa bị đóng đinh.
Bây giờ thì ba quái phải chào tạm biệt mẹ Tarzan.
Gaby còn phải đón cô chị họ Evi Pecthigon kịp chuyến tàu 16 giờ. Tất nhiên là
Karl và Kloesen tháp tùng theo Công Chúa.
Khi ba chiến hữu đứng dậy thì… lão mũi gãy không hiểu
nguyên nhân nào lại thò mặt trong quầy tiếp đón. Lão giao chìa khóa phòng cho
người thường trực và mất hút sau cánh cửa.
Coi, quả là kì cục. Sao lại đi dạo trong khi lão có
hẹn với ai đó ở đây? Mặc xác lão già láu cá, giờ chỉ còn hai mẹ con với nhau.
Tarzan tự “gỡ cái đinh khỏi đầu mình” và kêu chủ quán cho một khay thịt lớn xắt
mỏng. Hắn và bà mẹ yêu quý cần phải bồi dưỡng một chút gì đó cho xứng đáng với
hai ngày hiếm hoi của tình mẫu tử.
Bà Carsten nhấp một chút bia và tủm tỉm cười:
- Má thích các bạn con lắm. Riêng Gaby thì thật xinh
đẹp và đáng yêu.
- Dạ.
Bữa ăn chiều kết thúc vào lúc sáu giờ rưỡi. Ngoài trời,
tuyết bắt đầu tung hoành. Hai mẹ con rời quán để lên phòng, trên đó thừa ấm áp.
Trời đất, lúc Tarzan sắp rẽ về phía cầu thang thì… đụng
thằng Karl Máy Tính. Nó vẫy tay gọi một cách rất gấp gáp. Tarzan trấn an mẹ tức
thì:
- Karl quay lại đây chắc có cớ sự. Má lên phòng trước
đi. Phòng 211 đúng không má?
Bà Carsten vừa bước đi là Máy Tính Điện Tử trám chỗ.
Nó báo cáo dồn dập:
- Tụi tao vừa thấy lão Saulich. Đích thị. Lúc tụi
tao cùng chị Evi ra trước nhà ga thì một chiếc taxi đậu lại. Lão Saulich bước
xuống. Có nghĩa là lão đã ở một nơi nào đó khá lâu trước khi ra ga.
- Ờ, mày nói đúng. Lão rời khỏi khách sạn lúc chưa tới
sáu giờ. Có thể lão đi tìm gã bạn Lamporech?
- Còn khuya. Lamporech chỉ là một cái cớ, cái tên đó
không có mặt trên đời, mày tin “quân sư” đi Tarzan, bởi lão đã lên xe lửa rồi.
- Cái gì? Lão chuồn ư?
- Ô kê, chuồn với đoàn tàu tốc hành đi Hambourg. Tao
muốn mày nhớ kĩ điều đó.
- Cảm ơn mày, Karl. Tin này là một tin lành. Lúc mày
nói lão Saulich chú ý đến miếng kim loại ghi số phòng, tao cứ sợ lão và đồng bọn
toan tính một âm mư bắt cóc mẹ tao. Nhưng bây giờ thì…
Karl cười mỉm. Nó vẫn chưa hết nghi ngờ, nhưng chưa
biết nói sao để “đại ca” hiểu lúc này, bởi Gaby, Kloesen và cô chị họ đỏng đảnh
Evi Pecthigon đang đợi ngoài cửa.
*******
Tarzan gõ cửa phòng 211.
- Con đây má ơi!
Hắn khoái trá bước vào, và nụ cười mới nở trên môi hắn
bỗng tắt phụt.
Bà Carsten ngồi trên giường, mặt tái mét không còn một
hột máu. Hai bàn tay như đang bị co giật.
- Chúa ơi, má bị bịnh à?
Hắn ôm choàng bà trong vòng tay và định bắt mạch.
Tuy nhiên bà Carsten đã lắp bắp:
- Cái... cái cặp… Peter ơi. Cái cặp… cặp tài liệu biến
mất rồi.
- Lạy Chúa! Lạy Chúa tôi!
Ít khi Tarzan thốt lên lời kêu gọi Đấng tối cao đến
hai lần liên tục. Hắn đưa mắt ngó dáo dác. Trên chiếc giá chỉ còn… một cái vali
con.
- Sao vậy, hả má?
- Má đã để cái cặp hồ sơ quan trọng đó vào tủ quần
áo. Má còn khoác áo choàng lên. Chiếc áo còn nguyên.
- Hay là cô hầu phòng…
- Đừng nghi ngờ họ Peter. Chưa có cô hầu phòng nào
vào đây. Giường vẫn chưa trải nệm.
- Hay do khóa cửa…
- Cũng không nốt Peter ạ. Má đã khóa hai vòng cẩn thận.
Lúc nãy mở ra vẫn như vậy. Cái cặp biến đi như có ma.
- Cho con hỏi má một câu cần thiết. Má có bị mất tiền
không?
- Không, con ơi. Bóp tiền vẫn nằm đây. Rõ ràng chúng
chỉ muốn lấy cái cặp.
Bà Carsten gục đầu xuống. Hai vai bà rung lên. “Má
đang khóc”, Tarzan cảm thấy nghẹn ngào. Hắn tuyệt vọng vuốt tóc mẹ. Bà ngẩng
lên cười gượng gạo với đôi mắt đầy lệ. Tarzan chưa bao giờ gặp ở mẹ thái độ yếu
đuối như thế.
- Con không hiểu hết sự tai hại đâu Peter. Trong chiếc
cặp toàn những hồ sơ tuyệt mật về sự phát triển một nhà máy. Những bản kế hoạch
và mã số. Chúng có giá trị đối với hãng đến nỗi ông giám đốc không dám chuyển
giao bằng đường bưu điện. Chúng phải được một đặc phái viên mang trực tiếp sang
Dansbourge. Ông giám đốc hoàn toàn tin tưởng ở má. Vậy mà… con hiểu chứ Peter,
ngoài chuyện bị khiển trách, má còn có thể bị thất nghiệp. Làm sao má có thể
nuôi con…
Trái tim Tarzan tan nát:
- Nhưng má đã làm hết sức mình kia mà, má đâu có
dính dáng gì đến tên ăn trộm…
- Không phải đơn giản vậy Peter. Vì không một ai
trong hãng biết má ghé thăm con trong hai ngày cuối tuần. Người ta có thể cho rằng
nếu má không sử dụng riêng hai ngày đó thì chẳng có chuyện gì xảy ra. Chưa hết
đâu, chắc con cũng đã nghe nói về một loại tình báo mới: tình báo công nghiệp.
Các hãng lớn đều giữ kín các phát minh của họ trên mọi lĩnh vực như sản xuất,
lưu thông hàng hóa, nghiên cứu thị trường… Các phát minh của họ bí mật đến mức
“sống để bụng, chết mang theo”. Như các hãng điện toán đang cạnh tranh “phần mềm”
với nhau từng chút một từ Mỹ, Pháp đến Nhật Bản. Họ cài tình báo để thu thập
phát minh của đối phương và sẵn sàng bỏ tiền để mua chuộc nội tuyến. Má không
nghĩ rằng ông giám đốc kết án má nhận quà hối lộ, tuy nhiên má không thể thoát
cảnh bị nghi ngờ…
Con mắt Tarzan như bị rách ra. Hắn sững sờ:
- Nghĩa là người ta sẽ nghi ngờ má bán hồ sợ tài liệu
của hãng cho các hãng cạnh tranh khác?
Trời ạ, bàn tay Tarzan nắm chặt. Bàn tay co lại
thành nắm đấm không biết lúc nào. Coi, cả một khúc phim loang loáng trong đầu hắn
và hắn tự nhiên sáng suốt lạ lùng: Nào, thử thống kê các dữ kiện xem sao. Thằng
Detlepho Eco thập thò hồi chiều sau kiôt của nhà ga đương nhiên nghe lọt hết những
lời má dặn dò hắn “Peter, con phải đặc biệt để ý đến chiếc cặp tài liệu. Trong
đó có những hồ sơ quan trọng mà má có trách nhiệm bảo mật. Trưa thứ hai, má sẽ
mang chúng đến chi nhánh của hãng ở Dansbourge”. Vậy là rõ. Sau đó thì lão mũi
gãy Saulich xuất hiện hợp đồng tác chiến với thằng chỉ điểm bằng cách tìm biết
số phòng 211 mà má hắn trọ. Vậy là rõ luôn.
Bà Carsten đã phần nào qua cơn khủng hoảng. Bà nói:
- Má phải gọi điện báo cho cảnh sát ngay.
- Ồ… má hãy bỏ điện thoại xuống. Con nghĩ rằng…
Bà Carsten ngạc nhiên. Chưa lúc nào bà thấy con trai
mình cứng rắn như vậy.
- Con nghĩ rằng… má không nên cho cảnh sát biết. Thứ
nhất, hãng má làm sẽ được thông báo tức khắc. Thứ hai, con bị cản trở trong việc
điều tra về thủ phạm ăn trộm chiếc cặp. Má hãy tin con đi, có một băng tội phạm
trẻ tuổi định “dằn mặt” con bằng cách lấy chiếc cặp. Chiếc cặp quan trọng với
má nhưng không quan trọng với chúng, chúng có những âm mưu khác nữa kia. Má à,
đây là một trò đùa trẻ con. Con xin hứa sẽ đem chiếc cặp về cho má trước thứ
hai mà không cần sự nhúng tay của cảnh sát.
Căn phòng tự nhiên im lặng khác thường. Tiếng máy sưởi
kêu ro ro nghe buồn như tiếng than của những con muỗi. Bà Carsten ngắm con trai
thật lâu. Rồi bà gật đầu:
- Càng ngày con càng giống hệt ba, Peter. Hồi xưa mỗi
lần ba con quyết định việc gì má đều nhắm mắt tin tưởng ông tuyệt đối. Ngay cả
cái chết của ông do cứu một người sắp bị tai nạn lao động trên công trường má
cũng tin là đúng! Con mới mười sáu tuổi và má không muốn sự mất mát trên lặp lại.
Hãy hứa với má là con sẽ tránh xa mọi nguy hiểm nếu nguy hiểm ấy trả giá cho việc
lấy lại chiếc cặp. Má sẽ chết nếu thiếu con. Hãy hứa với má nhé Peter?
- Con xin thề, thưa má. Không phải hứa mà là một lời
thề.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment