TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 116
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 116:
Ta nói:
" Cái gì? chỉnh người
á?"
Thừa Hoan ra sức gật đầu:
" Bọn họ không chịu nói cho con biết,
nhưng bị con nghe lén được, Hoàng bá bá lệnh cho thái giám cung nữ các cung hầu
hạ gần đó đều đến xem. Cô cô, chưng người là thế nào ạ? Giống như đồ ăn cô cô
mang con đi ngự thiện phòng ăn ấy ạ, chưng giống như hấp bánh bao ấy sao ạ?"
Ta vội đứng dậy, kinh hãi hỏi
:
" Con nói cái gì? Hấp người?"
Nói đến hai chữ đó thì cảm tháy trong
dạ dày có cái gì đang trồi lên, vội vàng cố nén lại. Thừa Hoan nói :
" Hấp
người đó ạ"
Ta hỏi:
" Con còn nghe được cái gì nữa? Là ai?"
Thừa
Hoan lắc đầu nói:
" Chỉ thế thôi ạ."
Nhớ đến Vương Hỉ, trong lòng sợ
hãi, lập tức chạy vụt ra ngoài cửa, Thừa Hoan bám lấy ta định đi theo, ta vội
nói:
" Con không được đi đâu hết, ngồi yên trong phòng đợi ta về."
Thừa
Hoan thấy ta vẻ mặt nghiêm nghị, đành phải đứng đó cong môi gật đầu.
Ta chạy vội ra khỏi phòng, thái
giám cung nữ mọi ngày trông coi ở ngoài Dưỡng Tâm điện giờ cũng không thấy,
chung quanh chỉ có thị vệ đứng yên canh giữ. Cao Vô Dung không biết lẩn ở đâu bỗng
vụt hiện ra chặn ta lại, nói:
" Cô cô đi đâu thế ạ?"
Ta càng thêm sợ
hãi, chạy vượt qua người hắn, hắn vội vàng túm ta lại :
" Nô tài vừa thấy
Thừa Hoan cách cách tới, Cô cô sao lại không ở bên với Thừa Hoan cách cách ạ?"
Trong lòng sốt ruột, giật mạnh tay hắn ra, quát mắng:
" Cẩu nô tài, đến ta
cũng dám lôi kéo, người có mấy cái đầu."
Hắn vội vàng quỳ xuống dập
đầu, ta lập tức chạy vội đi. Hắn ở phía sau chạy đuổi theo, lại không dám chạm
vào ta, chỉ liên tục mở miệng van nài.
Trái tim ta như có cảm giác sẽ nhảy
ra khỏi lồng ngực, từng cơn khó chịu cứ thay nhau ùa đến, điên cuồng chạy đến
phòng xử phạt.
Còn chưa đến nơi, đã ngửi thấy một
mùi vừa chua vừa thối tràn ngập trong không khí, một thứ mùi làm người ta phải
buồn nôn. Nhìn phía trước các cung nữ thái giám cùng chưởng sự thái giám của
các cung có máu mặt trong Tử Cấm Thành đang đứng chen chúc, ai nấy mặt mũi trắng
bệch, toàn thân run run, có người nằm xỉu trên mặt đất, có người khom lưng nôn
mửa.
Khi nhìn thấy một chiếc vò lớn được
đặt trên ngọn lửa, dạ dày nhộn nhạo, cũng không nhịn được ngồi xổm xuống nôn thốc
nôn tháo, nôn đến lúc dạ dày chỉ còn nước chua, không còn gì nôn để nôn nữa, mới
cố mở mắt ra nhìn xung quanh, không dám nhìn vào chiếc vò lớn trong sân, chỉ lướt
qua đám người quanh đó, chợt thấy Vương Hỉ nước mắt ròng ròng, nằm vật trên đất,
con tim vẫn trong tình trạng bị nắm chặt giờ mới tạm buông lỏng .
Không còn dũng khí để tiếp tục nhìn
tiếp, quay đầu bước đi, hai chân mềm nhũn,chút nữa sẽ ngã xấp xuống. Vẫn đứng ở
một bên, Cao Vô Dung sắc mặt trắng bệch bước lên phía trước nâng ta. Ta mượn lực
tay hắn đứng lên, hắn cầu xin:
" Cô cô cứ vịn vào tay nô tài để quay về
đi!"
Ta có ý tự đi, nhưng đầu váng mắt hoa không thể đi nổi, chỉ dành dựa
vào tay hắn đi về.
Ta run run gượng hỏi:
" Là
ai?"
Cao Vô Dung một hồi không đáp, sợ hãi, bi ai, phẫn nộ trong lòng phút
chốc không khống chế được, lớn tiếng quát:
" Nói! Ta không thấy được, chẳng
lẽ còn muốn ta quay lại hỏi sao?"
Cao Vô Dung toàn thân run run nói:
"
Cô cô, ngươi tha cho nô tài đi! Nếu bị Hoàng thượng biết, nô tài chết không có
chỗ chôn mất."
Ta lo sợ không yên, buông tay hắn ra rồi thất tha thất thểu
quay lại.
Cao Vô Dung chạy đến quỳ gối trước
mặt ta khóc ròng nói:
" Cô cô quay về đi mà!"
Ta không để ý đến, lướt
qua hắn mà đi. Cao Vô Dung quỳ đến trước người ta ngăn lại, vừa dập đầu vừa
khóc, nói:
" Là Ngọc Đàn ạ."
Đầu như vừa bị một cây búa lớn đập vào,
đau nhức truyền đến tâm can, chằm chằm nhìn về chiếc vò ở đằng xa,cất tiếng nói
mà giống như lệ quỷ đang gào khóc :
" Ai cơ?"
Cao Vô Dung dán đầu xuống
mặt đất nói:
" Ngọc Đàn ạ!"
Toàn thân như bị lửa đốt, tinh thần trong
khoảnh khắc đã chìm vào bóng tối.
…
Cảm giác có người đang khẽ vuốt mặt
ta, từng chút từng chút hết sức dịu dàng, mơ hồ nghĩ đến chính mình vẫn còn là
một đứa nhỏ được nuông chiều chăm chút, mọi việc đều được như ý, không nén nổi
lẩm bẩm:
" Mẹ ơi, mẹ ơi.".
Trong lòng vô cùng vui mừng mở mắt
ra, lại là khuôn mặt Dận Chân vừa nôn nóng vừa mừng rỡ. Trong nháy mắt như đã
trải qua mấy trăm năm, ta sửng sốt hỏi:
" Làm sao thế?"
Vừa nói ra lời,
khung cảnh trước lúc ngất đi bỗng ùa về, dạ dày lại khó chịu, mà không có gì để
nôn, chỉ thể ghé đầu vào giương nôn khan.
Dận Chân ôm lấy ta, vỗ nhẹ lưng, ta
muốn đẩy hắn ra, mà toàn thân lại mềm nhũn, không có chút lực nào, ta khóc
nói:
" Đi đi, ta không muốn nhìn thấy chàng nữa."
Vẻ mặt lạnh lùng của
hắn còn có phần đau xót, nắm chặt lấy tay ta đang đẩy cánh tay hắn, ta
nói:
" Tại sao? Sao chàng lại muốn làm thế?"
Dận Chân cố gắng ôm ta vào trong
lòng nói:
" Nhược Hi, chúng ta có con rồi."
Tiếng khóc bị ách lại
trong họng, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn gật đầu nói:
" Thái y vừa mới xem mạch,
đã được một tháng rồi."
Nói xong khẽ hôn lên mặt ta, dịu dàng nói:
"
Chúng ta đã có con rồi."
Ta không có một chút vui mừng,
trong lòng vừa yêu vừa hận hắn, nhìn hắn một hồi không động đậy, hắn che mắt ta
lại, nói:
" Nhược Hi, đừng nhìn ta như thế, Nàng không vui sao? Chúng ta đã
hy vọng từ rất lâu mà."
Bi thương khó nhịn nổi, cúi người gào khóc.
"
Dận Chân, ta hận chàng! Ta hận chàng! Ta hận chàng!"
Hắn cứng người, vỗ nhẹ
lưng ta
" Ta biết! Nhược Hi, ta làm như vậy cũng đều có nguyên nhân. Trước
mắt nàng cứ bồi bổ thân thể cho khoẻ lại đã, sau đó ta sẽ giải thích cho nàng
biết."
Ta khóc nói:
" Đó là muội muội của ta đó ! Là muội muội của ta
đó!"
Dận Chân che miệng ta lại,
nói:
" Nhược Hi, nàng coi cô ta là muội muội, nhưng cô ta chưa từng coi
nàng là tỷ tỷ. Không phải là ta đã không cho cô ta cơ hội."
Ta cố hết sức
giãy tay hắn ra, trong lúc giãy dụa, trước mắt như chuyển thành màu đen. toàn
thân phút chốc trở nên mềm yếu. Hắn vội vàng đỡ lấy ta, ta vừa thở hổn hển, vừa
cố gượng đẩy hắn ra.
Hắn nói:
" Nàng không muốn thấy
ta, ta đi. Nhưng nàng dù sao cũng phải nhớ chú ý đến con của chúng ta."
Nói rồi kêu Mai Hương Cúc Vận tiến vào hầu hạ. Bản thân thì đứng đó nhìn chằm
chằm ta, ta nhắm mắt yên lặng, hắn xoay người chậm rãi rời đi.
Trong lúc choáng váng nặng nề dường
như đã mơ rất nhiều, nói mơ không ngừng, lung tung lẫn lộn, nhiều năm như vậy,
lại giống như chớp mắt, nhưng lại đau khổ dằng dặc.
Một ngày xuân, Ngọc Đàn ngồi trên
giường thay ta thêu khăn, ta thì ngồi bên đọc sách, ngẫu nhiên có tiếng cười
giòn tan, ngân nga ở trong phòng, hoà tan trong cô đơn lạnh lẽo khó khăn của Tử
Cấm Thành.
Mỗi một lần ta bị bệnh đều là ngươi
chăm sóc, khăn đắp được liên tục thay, thuốc bưng đến bên giường. Lần ấy muôn
phần nguy hiểm , khi mà không còn ý chí muốn sống, là ngươi ở bên giường cả đêm
ca hát, mãi đến khi ta tỉnh ra mới thôi.
Ở Hoán y cục lao dịch hèn hạ, ngươi
không rời không bỏ, hao tổn tâm tư bảo vệ. Tình cảm tỷ muội đã gần hai mươi
năm, ở nơi cung đình lạnh lẽo này vẫn luôn có được chút tình ấm áp làm bạn .
Ta cho rằng bằng vào tình yêu của hắn
có thẻ bảo hộ ngươi, có thể làm cho ngươi không bị tổn thương trong Tử cấm
Thành này, cũng không ngờ là hắn lại đối với ngươi như vậy.
Ngọc Đàn, từ nay về sau, chút ấm áp
mờ nhạt cuối cùng ở Tử Cấm Thành cũng đã không còn nữa rồi.
Trời vừa mới sáng, liền sai Mai
Hương đi gọi Vương Hỉ tới gặp ta, Mai Hương do dự cúi đầu đáp vâng rồi hành lễ
lui ra.
Chờ không bao lâu, Vương Hỉ vội vã
chạy đến, bước đi loạng choạng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, đã tận mắt
trông thấy toàn bộ quá trình, hiển nhiên chịu kích động không nhỏ. Mai Hương
Cúc Vận mặc dù gương mặt cũng sưng phù, nhưng dù sao cũng không phải có tình cảm
gì với Ngọc Đàn, chỉ vì đang sợ hãi cho chính bản thân mình mà thôi.
Mai Hương đứng ở bên, ta nói:
"Ra ngoài đi!"
Nàng chần chừ một lúc mới bước ra ngoài. Ta kêu Vương
Hỉ ngồi xuống,Vương Hỉ cung kính đứng bên giường, chỉ chỉ phía ngoài rèm, ta
làm khẩu hình không ra tiếng:
"Ta cố ý."
Vương Hỉ chợt hiểu ra, vội
nói:
"Nô tài không dám ngồi, tỷ tỷ có việc gì sai bảo ạ !"
Ta cân nhắc một hồi, cố gắng đè nén
bi thương trong lòng hỏi:
"Ngọc Đàn ngày đó… ngày đó… rốt cuộc thế
nào?"
Vương Hỉ hai mắt rưng rưng, da mặt run rẩy, giọng nói vẫn bình tĩnh
đáp:
"Đi rất nhanh, không có đau đớn."
Nói xong nước mắt Vương Hỉ
không ngừng rơi xuống, hắn lập tức dùng tay áo lau vội đi.
Ta ôm ngực hỏi:
"Trước khi đi
nàng có di ngôn gì không?"
Một mặt Vương Hỉ quay đầu nhìn xung quanh,
nhanh chóng móc ra từ trong ngực một miếng vải nhét vào dưới tấm đệm mà ta đang
ngồi, một mặt nói:
"Luôn khẽ mỉm cười, không nói một lời."
Ta dùng ánh mắt hỏi hắn, nhưng miệng
lại hói:
"Ngươi ổn chứ?"
Vương Hỉ nhét mảnh vải vào kẽ đệm mà lại làm
bộ dáng như đột nhiên phát hiện mảnh vải từ đó, một mặt trả lời:
"Nô tài mạnh
khoẻ."
Nói xong hai người yên lặng nhìn
nhau, Vương Hỉ nói:
"Tỷ tỷ nếu không có gì sai bảo, nô tài xin được cáo
lui."
Nói xong không chờ ta trả lời, đã vội vã đi ra ngoài. Ta muốn gọi hắn
lại, nhưng rồi lại thôi.
Trong tay cầm mảnh vải Vương Hỉ
mang đến, ngắn ngủn vài chữ nhưng mỗi chữ lại như từng nhát dao cứa vào lòng
ta:
" Xin tỷ tỷ che chở cho người nhà của ta được bình yên. Ngọc Đàn tự biết
đại nạn đã đến, vẫn hy vọng có thể có một ngày chính miệng giải thích cho tỷ tỷ
rõ ràng mọi chuyện, nhưng giờ đây đã không còn cơ hội, vội vã mà đi, không được
tỏ rõ lòng mình, rồi lại thấy nói gì cũng đều dư thừa, tỷ tỷ nhất định có thể
hiểu được lòng muội. Một kẻ ngu dại trong chốn hồng trần này! Ngọc Đàn không hối!
Không oán! Tỷ tỷ chớ đau lòng!"
Trong đầu tựa như có thể tưởng tượng
ra ngày đó Ngọc Đàn trong lúc cấp bách, trốn ở một góc tường, xé từ y phục xuống
một mảnh vải, cắn nát ngón trỏ, vội vã viết ra, nhét vào trong phòng Vương Hỉ,
rồi không bao lâu sau đã bị người bắt đi.
Ngọc Đàn luôn nói với ta rằng nàng
chưa bao giờ đọc qua sách vở, chỉ biết được sơ sài vài chữ, nhưng hôm nay đọc
thư nàng để lại, chữ viết mặc dù vội vã, cũng là chuẩn mực của tiểu thư khuê
các. Nếu không phải nhiều năm khổ luyện cùng đọc hết thi từ bách gia tuyệt đối
không thể có được ý niệm trầm tĩnh như thế . Ngọc Đàn, rốt cuộc muội còn có bao
nhiêu chuyện giấu ta đây?
Mai Hương đứng bên ngoài khẽ gọi:
"Cô cô, Thập Tam gia muốn gặp người."
Ta gật đầu, Mai Hương nói:
"Mời Thập Tam gia vào ạ!"
Thập Tam chậm rãi bước vào, Mai Hương hướng
về phía hắn thỉnh an, kê ghế mời Thập Tam ngồi rồi lẳng lặng lui ra.
Thập Tam tỷ mỷ nhìn sắc mặt của ta
nói:
"Thân thể của ngươi vốn đã không tốt, giờ đây lại đang mang thai, sao
còn có thể chịu được việc ngươi cứ giày vò bản thân chứ? Chẳng lẽ ngươi vì hận
hoàng huynh liền hận luôn cả đứa nhỏ sao?"
Ta nói:
"Ta không
có."
Thập Tam nói:
"Nếu như đã nói không có thì nên điều dưỡng cho tốt.
Thứ nhất người hiện tại là lần đầu tiên mang thai vốn đã hung hiểm, hai là thân
thể ngươi đang có bệnh, lại vừa động thai khí. Hà thái y vì ngươi, luôn luôn mặt
co mày cáu, có khổ mà không dám than. Hoàng huynh cũng luôn lo lắng cho ngươi,
còn ngươi thì lại hoàn toàn không thương mình.Hoàng huynh vì sợ ngươi bất an,
không muốn nói với ngươi những điều này, ta vốn cũng chỉ nghĩ khuyên ngươi hãy
suy nghĩ thoáng một chút, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của ngươi như thế này,
cơn giận tự nhiên mà đến. Giờ ngươi dứt khoát lựa chọn rõ ràng đi, nếu còn muốn
đứa nhỏ này, liền cùng thái y phối hợp một chút."
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment