TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 110
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 110:
Hắn ôm ta từ phía sau, cúi đầu thì
thầm bên tai ta:
"Ta muốn nàng!"
Đầu óc thoáng trống rỗng, thân thể
cứng đờ, toàn thân nhất thời bỗng lúc nóng lúc lãnh. Tay hắn lần đến bên dưới
cánh tay ta, khẽ tháo móc áo, ta vụt xoay người, đối mặt nhìn hắn, hai tay chống
vào phía trước ngực hắn, không ngừng thở dốc.
Hắn cau mày chăm chú nhìn ta một
lát, bỗng nhiên cười nói:
" Không phải sợ, chúng ta từ từ vậy, sẽ chờ tới
lúc nàng cam tâm tình nguyện."
Ta căng thẳng nhìn hắn.
Hắn cúi đầu trầm ngâm rồi hỏi:
"
Nhược Hi, còn nhớ rõ ước định của chúng ta lúc đó sao? Ngay thẳng thành thật với
nhau!"
Ta nghĩ đến rất nhiều năm trước, lúc hắn nhẹ như gió thoảng mây vờn
nói
"Muốn"
Trong lòng liền thấy ấm áp, mỉm cười gật đầu.
Hắn cũng cười nói:
" Vậy nàng
nói cho ta biết, ta phải làm thế nào mới có thể để nàng không kháng cự lại đây.
Từ lúc nàng vào ở Dưỡng Tâm điện, ta vẫn có cảm giác nàng bài xích ta tiếp xúc
gần gũi với nàng, cho nên cứ lần nữa chưa muốn cùng nàng, luôn nghĩ sẽ chờ tới
lúc nàng chịu thân mật, không còn muốn xa lánh nữa. Có điều hôm qua khi thấy Thừa
Hoan cùng nàng ở bên giúp nhau vui vẻ, thi ta không muốn đợi nữa, ta muốn nàng
sinh con cho ta, ta muốn thấy nàng cùng bọn nhỏ ở bên nhau cười lớn, đó là mong
mỏi tận đáy lòng ta."
Trong đầu trở nên hết sức rối bời,
ta kháng cự bởi vị ta biết kết c ục của mỗi người sau này, cho dù hiện tại
ngươi dịu dàng như thế, nhưng ta vẫn sợ phải đối mặt với ngươi tàn khốc ngày
sau. Lý trí rõ ràng hiểu được có chuyện không thể dùng đúng sai để suy tính,
nhưng khi nghĩ tới Bát a ca, tình cảm lại không thể nào tiếp nhận được. Im lặng
một hồi, ta nói bướng:
" Ta muốn làm hoàng hậu!"
Hắn nhướng mày, nháy
mắt lại giãn ra, thản nhiên nói:
" Ngươi cố ý muốn làm ta tức giận
sao?"
Ta quay người lại, ngồi lên ghế nói:
" Ta thực sự muốn làm hoàng
hậu!"
Hắn đi tới trước người ta:
" Chuyện này ta không thể đồng ý,
Hoàng hậu là người vợ kết tóc của ta, tính tình dịu hiền chính trực, hành sự
chưa từng vượt quá khuôn phép, huống hồ lúc trước con nàng ấy chết non, đến nay
vẫn không có con cái, ta không thể lại làm tổn thương đến nàng."
"Vậy từ nay chàng không được
tiếp tục triệu Niên phi."
Hắn thở sâu nói:
" Cái này ta cũng không thể
đáp ứng, Nhược Hi, không nên hết sức gây khó dễ cho ta."
Ta khẽ nghiêng cằm
hỏi:
" Vậy chàng có thể đồng ý với ta chuyện gì đây?"
Sắc mặt hắn không chút biểu cảm,
chăm chăm nhìn ta một hồi, trong mắt dần có phần đau xót, chậm rãi cúi người ngồi
xuống, hai tay giữ lấy tay tay áp chặt vào lòng bàn tay hắn, đầu dựa vào đầu gối
ta, nói:
" Nhược Hi, ta cho dù là cửu ngũ cao quý, nhưng ta cũng có rất
nhiều ràng buộc, không thể muốn gì làm nấy, nhiều lúc thậm chí ta cũng phải tàn
nhẫn với chính bản thân mình, đôi khi ta tự hỏi mình rằng rốt cuộc là chính ta
có gì đây ? Thập Tam đệ vì ta, chịu mười năm giam cầm, năm đó hắn một mình một
người có thể giết hổ, lúc này thì bệnh tật đầy người , tuổi tác nhỏ hơn ta, mà
thân thể lại yếu hơn ta. Nàng cũng chẳng khá hơn đệ ấy, rất nhiều lúc ta cũng
không dám nghĩ kỹ chuyện này, ta thực lòng rất sợ. Ta có cái gì nào? Hôm nay ta
có toàn bộ thiên hạ, nhưng những thứ này căn bản nàng không chút coi trọng , thứ
ta có thể cho nàng chỉ có trái tim ta, ta muốn nàng ở bên ta, trong Tử Cấm
thành dường như rất đông người mà vẫn cô đơn này, có những chuyện có lẽ cả đời
cũng không thể nói với ai, nàng lại có thể hiểu ."
Hắn ngẩng đầu nhìn ta nói:
" Đến
hôm nay ta vẫn không sắc phong nàng, chính vì muốn lúc nào cũng có thể thấy
nàng. Một ngày có phong hào, nàng sẽ chuyển tới cung của chính mình, nếu ta muốn
gặp nàng, còn phải chọn thẻ bài, sai thái giám tuyên triệu. Hôm nay chúng ta
như vậy nhưng có thể ngày ngày gặp nhau. Nàng hiểu chứ?"
"Nếu nàng lo lắng ngày sau hậu
cung có tranh chấp, ta có thể cam đoan với nàng, ta tuyệt đối sẽ không để chuyện
ấy xảy ra."
Ta cắn môi không nói, hắn vẫn chăm chú nhìn ta :
"Đại
Thanh từ trên xuống dưới mấy nghìn quan viên ta đều quản được, hậu cung chí có
mấy vị tần phi ta chẳng lẽ không quản được sao? Tranh đoạt chốn hậu cung trong
lịch sử , không ngoài mấy nguyên nhân, có phần bởi hoàng đế nhu nhược, không có
năng lực trông coi, có lúc là vì tranh giành hậu cung vốn là thay cho tranh chấp
lợi ích trong triều, , Hoàng đế đồng ý ngồi xem các nàng tranh giành lẫn nhau,
kiềm chế lẫn nhau, có khi căn bản là lười không trông coi. Nhưng ta khẳng định
ta sẽ quản. Ta sai người đánh chết cung nữ, kỳ thực chính là giết gà dọa khỉ,
mặc kệ là ai, nếu nghĩ ngầm thăm dò can thiệp chuyện của ta, ta tuyệt đối sẽ
không nương tay.!"
"Nhược Hi, nàng vẫn còn muốn cự
tuyệt ta sao?"
Hắn ngửa đầu nhìn ta hỏi, sắc mặt ấm áp, đôi mắt chợt nhìn
giống như đứa trẻ đang trong cơn bàng hoàng bất lực, ta bỗng thấy xót xa, trượt
khỏi ghế, giang tay ôm lấy hắn.
Hắn khẽ cười vài tiếng, đột nhiên
ôm lấy ta từ trên mặt đất , ta vừa căng thẳng, vừa xấu hổ, khẽ kêu lên:
"Chàng sao phải nóng vội như vậy chứ? Ta còn chưa chuẩn bị tốt mà ."
Hắn cười nói:
"Nàng ư, lúc chuyện tới trước mắt thì nhanh trí có thừa, có
điều nếu cứ bình lặng qua ngày thì sẽ do dự không thôi, không có quyết đoán, tối
nay nàng đồng ý với ta, ai mà biết ngủ xong một giấc nàng lại chần chừ đổi ý
thì sao. Ta cứ là " bẻ hoa đang nở trên cành" thì hơn!"
Vừa nói đã đem ta đặt ở trên giường,
ta vừa hồi hộp, vừa sợ hãi, còn có chút mơ hồ chờ mong, vài phần thẹn thùng,
vài phần xấu hổ, không dám thở mạnh, chỉ đành nhắm chặt hai mắt, cảm giác hắn vừa
hôn nhẹ vành tai ta, vừa cởi bỏ lớp áo bên ngoài….
( đúng là đêm xuân ngắn ngủi trong
truyền thuyết :))
…
Cái lạnh se sắt cũng đã rời đi,
Viên Minh Viên ngập chìm trong sắc xanh dịu dàng, khắp chốn muôn hoa khoe sắc.Đám
chim chóc bên ngoài cũng nỗ lực khoe tài, ríu rít hót vang không ngừng, mỗi
thanh âm đều tràn ngập sắc xuân.
Ba người Dận Chân, Dận Tường cùng
ta đang thong dong bước đi. Có lẽ là bởi tác động của ý xuân dào dạt trong vườn
, khí sắc của Thập Tam xem ra rất tốt, miệng còn nở nụ cười, nói chuyện phiếm
cùng Dận Chân. Dận Chân cũng vui vẻ khác thường, trong ánh mắt đong đầy ấm áp
và trìu mến. Ta im lặng đi theo phía sau bọn họ , khi nghe tiếng hai người khẽ
cười, trong lòng cũng có cảm giác ấm áp không nói nên lời.
Dận Chân chốc chốc lại quay đầu liếc
nhìn ta, Thập Tam trông thấy có chút biến sắc, nhưng đã mau chóng giấu đi, quay ra
nháy mắt cười với ta, rồi lại như cười như không nhìn ta cùng Dận Chân. Điệu cười
quen thuộc ấy trong phút chốc khiến ta rưng rưng, nước mắt suýt nữa đã rơi xuống.
Tiếng trẻ con cười đùa vọng lại từ
xa, xen lẫn trong đó có tiếng ca mơ hồ vang lên. Tiếng ca vui mừng vô cùng đơn
thuần và trong sáng. Hai người bọn họ không cưỡng được muốn tìm ra tiếng ca ,
ta lại chỉ cười không chút để ý.
Thập Tam lắng tai nghe rồi
nói:
" Bọn nhỏ này hát cái gì vậy? Nhạc điệu chưa từng nghe thấy."
Dận
Chân cười nói:
" Có lẽ là bài mới rồi! Mấy bài chúng ta từng hát lúc nhỏ, đệ
còn nhớ rõ không?"
Thập Tam cười nói:
"Vẫn nhớ hết!"
Dận Chân vô cùng
ngạc nhiên nói:
" Nhớ hết sao? Ta chỉ nhớ được hai ba bài thôi."
Ta háo hức nói:
"Nhớ được bài
nào thế? Hát lên nghe một chút đi."
Vẻ mặt Dận Chân nhất thời có chút kỳ lạ,
Thập Tam lấy tay che miệng, khẽ ho khan vài tiếng, cũng chẳng giấu được ý cười. Ta cười nói:
" Thập Tam gia, có chuyện gì vui sao, đừng chỉ biết một mình
vui sướng như vậy chứ!"
Thập Tam cười nhìn Dận Chân liếc mắt
nói:
" Ta không dám nói, ngươi nếu muốn biết, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện
vậy."
Dận Chân cười trách cứ:
"Đây mà là không dám nói sao? Mau mau
nói đi! Nói ở trước mặt, ta còn yên tâm một chút, nếu mà để lén lút không biết
sẽ nói linh tinh gì nữa."
Giọng điệu Dận Chân tuy là án
trách, nhưng lại biểu lộ trong lòng đang rất vui mừng. Thập Tam và hắn rốt cuộc
lại bắt đầu trêu đùa với nhau giống như trước đây, Tuy chỉ là những lúc hết sức
hiếm hoi, phần lớn thời gian Thập Tam vẫn giữ nghiêm quy củ, nhưng hắn đã rất
thoả mãn. Vui mừng vì tinh thần của Thập Tam so với năm ngoái vừa mới được thả
ra đã tốt hơn nhiều, vui mừng vì sâu tận đáy lòng của Thập Tam vẫn coi hắn là Tứ
ca thân thiết, Tứ ca – không cần phải chú ý đến phép tắc.
Thập Tam cười nhìn ta nói:
"
Ngươi đã từng nghe thấy Hoành huynh hát chưa?"
Ta lắc đầu, hắn gật đầu cười
nói:
"Ngươi nghĩ cách để cho Hoàng huynh hát cho ngươi nghe một lần sẽ biết,
có điều chỉ e rất khó."
Ta cười liếc nhìn vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không
của Dận Chân nói:
" Có vẻ như sẽ không được dễ nghe cho lắm."
Thập Tam
than thở:
" Aiz! không thể hình dung bằng dễ nghe hay không dễ nghe đâu, mà
là…"
Nói xong, dừng lại, cười hì hi nhìn Dận Chân.
Dận Chân gượng cười hai tiếng,
nói:
" Đệ cứ nói tiếp đi!"
Thập Tam hắng giọng rồi nói tiếp:
" Vào
sinh nhật của Hoàng a mã năm đó, khi ấy ta còn nhỏ, nhớ rằng Tam ca đàn được một
bài nhạc ,Hoàng huynh vì hợp cảnh bèn trình diễn một khúc ca lấy lòng Hoàng a
mã, kết quả huynh ấy vừa mở miệng, mấy đứa nhỏ chúng ta đều vội vàng bịt kín lỗ
tai, Thập Tứ đệ thậm chí còn trốn luôn xuống gầm bàn. Mấy vị huynh trưởng ai
cũng đều cau mày cố nhịn. Riêng chỉ có Hoàng a mã cười nghe huynh ấy hát hết
bài. Huynh ấy vừa hát xong, khắp nơi tiếng vỗ tay vui mừng vang lên như sấm,
chúng ta thậm chí gõ vào bàn để chúc mừng. Kỹ năng đánh đàn hoàn mỹ của Tam ca
đêm đó cũng không khiến mọi người ra sức vỗ tay , cao giọng ủng hộ đến thế.
Hoàng huynh đã độc chiếm ngôi vị số một."
Ta che miệng nén tiếng cười lớn:
"
Thật như thế à, muốn tìm cơ hội để nghe thử xem sao quá."
Thập Tam
nói:
" Từ đó về sau, hễ nghe thấy Hoàng huynh muốn hát, chúng ta lập tức
vôi vàng chuồn êm, giờ nghĩ lại, nhiều năm như thế mới chỉ được nghe có một lần,
thật sự là đáng tiếc. Hoàng huynh nếu lại bằng lòng ca hát, nhớ nói cho thần đệ
một tiếng nhé."
Dận Chân hờ hững đứng ở phía trước, chậm rãi bước đi. Ta
quay sang nhìn Thập Tam, hai người nhìn nhau cười rộ lên.
Thừa Hoan ngồi trên đu dây, Hoàng Lịch
đẩy nàng đung đưa, ở bên cạnh còn có mấy con em vương công đại thần cùng học với
Hoàng Lịch, con trai Thập Tam Hoàng Thôn cùng mấy tiểu cách cách người chơi đu
dây, người ngồi vui đùa trên cỏ.
Ba người chúng ta nấp ở trong rừng
cây nhìn lũ trẻ, một tiểu cung nữ diện mạo thanh tú vừa lúc từ phía bên đi
ngang qua, quay lại thỉnh an đám trẻ rồi lui đi, Hoàng Lịch mải nhìn theo bóng
nàng rời đi, nhất thời đã quên đẩy Thừa Hoan, Thừa Hoan quỷ quyệt quay đầu lại
nhìn Hoàng Lịch, rồi lại ló đầu nhìn theo tiểu cung nữ vừa đi xa, "ha
ha" – tiếng cười mỗi lúc một lớn. Trong chốc lát tất cả mọi người đều cười
vang.
TA mỉm cười nghĩ, Hoàng Lịch tháng
tám năm nay cũng đã mười hai tuổi, ở trong mắt người xưa cũng đã tới lúc có thể
nói chuyện yêu đương. Thập Tam than thở:
"Năm nào chúng ta còn ngồi trên đu
dây, mà nay tóc đều đã chuyển bạc. nhìn bọn chúng bất chợt lại nhớ đến chính
mình khi xưa."
Ta cười nhìn Thập Tam nói:
" Vậy phải chăng Thập Tam
gia phong lưu phóng khoáng của chúng ta cũng từng ngây ngốc nhìn theo bóng lưng
thiếu nữ nào?"
Thập Tam nhẹ cười , chăm chú nhìn bọn nhỏ chơi đùa.
Hoàng Lịch có chút xấu hổ, tức giận
nhìn đám nhỏ, Thừa Hoan nhảy xuống đu dây, chống nạnh ngẩng đầu nhìn Hoàng Lịch,
dẫn đầu cao giọng hát lên:
Trên cây đa bên hồ nước,
Ve sầu kêu
ve ve gọi hè.
Trên đu dây ở trong vườn,
Chỉ có
chú bướm nhỏ bay vờn.
Thầy giáo trong phòng học miệng vẫn
đang ra sức nói ríu rít không ngừng.
Cùng đợi tan học, cùng đợi tan học,
đợi đến lúc nô đùa.
Tử cấm thành bên ngoài cái gì cũng
có, chỉ là không thể tùy ý ra cung
Quan Vũ và Tần quỳnh , rốt cuộc ai
lợi hại hơn đây.
Tiểu cung nữ mà hôm qua vừa gặp ,
sao còn chưa đi qua trước cửa sổ của ta?
Lịch sử thầy giáo dạy, quyển sách
rách nát cầm trong tay, cảm thấy thật mơ hồ khó hiểu.
Luôn phải chờ lúc a mã hỏi , mới biết
được bài tập mới chỉ làm một chút
Luôn phải chờ lúc kiểm tra xong, mới
biết, sách cần đọc lại chưa hề đọc.
Một tấc thời gian một tấc vàng, thầy
giáo nói rằng một tấc vàng không mua được một tấc thời gian
Một ngày rồi một ngày, một năm lại
một năm, thời gian thật lâu làm sao.
Chuồn chuồn bay lượn dưới nắng, hồ
sen xanh mướt một vùng
Tử Cấm Thành dù mỹ lệ, vẫn thua xa
cầu vồng phía chân trời.
Bao giờ mới có thể lớn giống như
các ca ca, có thể cưới vợ nạp thiếp ung dung tự tại
Hy vọng mau tan học, hy vọng được
ra cung, hy vọng thành người lớn.
Một ngày rồi một ngày, một năm lại
một năm, hy vọng thành người lớn.
Dận Chân, Thập Tam đều vô cùng kinh
ngạc, tức cười không biết nói gì nhìn ta, Thập Tam than thở:
" Ta phải suy
nghĩ việc dẫn Thừa Hoan về thôi, cứ tiếp tục để nó theo người làm loạn như thế
này, không biết còn có thể gây ra chuyện gì nữa? Nó rốt cuộc có hiểu được chính
mình đang hát cái gì sao ?"
Ta cười nói:
" Chờ đến lúc thực sự
hiểu biết, sẽ không còn có thể hát lên thanh âm véo von vui vẻ như vậy
đâu."
Dận Chân tỏ ý chán nản, trách mắng:
"
Thầy giáo miệng vẫn đang ra sức nói ríu rít không ngừng? Quyển sách rách nát cầm
trong tay? Cưới vợ nạp thiếp ung dung tự tại? Nàng còn dạy bọn chúng cái gì nữa
thế?"
Ta cười run, nghiêng đầu nói:
" Cũng không dạy cái gì, chỉ là hát mấy
bài, kể vài câu chuyện xưa thôi!"
Thập Tam vội đỡ lấy cái trán bóng bẩy
của mình nói:
" Chút nữa phải hỏi Thừa Hoan rõ ràng xem , chuyện xưa của
ngươi chỉ e không phải là "Khổng Dung nhường lê" "Tư Mã Quang
đập chum." rồi."
Ta cười cười không đáp. Dận Chân trầm ngâm nghe
hát, trong mắt chợt có một tia không vui, nhìn ta hờ hững nói:
" Tử Cấm
Thành dù mỹ lệ, vẫn thua xa cầu vồng phía chân trời. Hy vọng được ra
cung."
Thập Tam lảng đi:
" Chúng ta đi
thôi! Đợi khi bị bọn nhỏ thấy,có khi lại làm cho bọn chúng mất hứng."
Dận
Chân khẽ gật đầu, Thập Tam cất bước rời đi, Dận Chân vẫn không động đậy, kéo
tay ta lại rồi bình tĩnh nhìn ta. Ta cười nắm tay hắn nói:
" Chàng cần gì
phải so đo thế chứ? Chỉ là một câu hát mà thôi!"
Nói xong nhìn theo bóng
lưng Thập Tam quay lại phía chúng ta, kiễng chân lên, nhanh như chớp hôn lên
môi hắn, rồi đứng về chỗ cũ như chưa hề có việc gì.
Hắn vội vàng đảo mắt về hướng lũ trẻ
đang chơi đùa, phát hiện không có ai chú ý, mới vừa giận vừa cười nhìn ta, dưới
cổ đã đỏ bừng, cười liếc hắn. Hắn cúi đầu khẽ nói bằng giọng điệu vô cùng ám muội:
"
Đêm nay chúng ta tiếp tục tính toán nợ nần.!"
Vừa mới tỏ vẻ kiêu ngạo được
một chút thoáng chốc tan thành mây khói, hất tay hắn ra, bước nhanh đuổi theo
Thập Tam, chỉ nghe thấy tiếng cười của hắn khẽ vọng từ phía sau:
" Nàng ấy
à! Lúc nào cũng như hổ giấy vậy, đâm một nhát đã hỏng rồi! Chỉ được cái màu sắc
sặc sỡ loè người, thật sự muốn động đao thương với nàng, nàng liền…."
Thập Tam đã ở gần ngay trước mắt,
ta vừa thẹn thùng vừa hồi hộp, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, hắn lắc đầu cười ,
không nói thêm nữa.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment