TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 108
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 108:
Xảo Tuệ ở phía sau thấp giọng nói:
"Tiểu thư, nên dùng bữa tối đi ạ!".
Ta lắc đầu, mắt hướng nhìn về
phía tỷ tỷ không lên tiếng. Xảo Tuệ thấp giọng nói:
"Đến lúc chủ tử tỉnh lại
còn cần tiểu thư chăm sóc mà! Hay trước tiên tiểu thư lót dạ chút gì đi! Nếu
không sẽ không còn hơi sức nào mà chăm sóc người khác được nữa?"
Ta gật đầu,
theo Xảo Tuệ đi ra,dặn đi dặn lại nha đầu,tỷ tỷ tỉnh dậy báo ngay cho ta biết.
Đang ngồi trên kháng nhìn bọn nha đầu
bày sắp món ăn, rèm cửa hất lên, Thập a ka cùng Thập Tứ tiến vào. Bọn nha đầu vội
vàng thỉnh an, ta ngây ngô nhìn bọn họ, đến lúc đầy tớ trong phòng đều lui ra hết,
mới có phản ứng trở lại, nhảy xuống kháng thỉnh an.
Thập a ka nói:
"Từ nay về sau
ta phải đến Khách Nhĩ Khách rồi 1. Lần đi nay e phải một năm rưỡi mới quay về,
đến nói riêng với ngươi một tiếng."
Ta ngước đầu muốn hỏi vì sao, nhưng lập
tức cười trong chua chát, còn có thể vì sao, đương nhiên là vì Dận Chân đã hạ
chỉ.
Thập Tứ sau khi vào phòng vẫn một mực
im lặng nhìn ta, ta né tránh ánh mắt hắn. Mãi một lúc lâu hắn mới hỏi:
"Người hiện tai có khỏe không?".
Ta gật đầu không lên tiếng. Hắn nói:
"Ngươi thế này không hiểu nổi cứ theo bên cạnh hắn tính toán chuyện gì? Hắn
nếu thật muốn ngươi, nên sắc phong cho ngươi. Nếu không muốn ngươi, nên thả
ngươi ra cung. Nhưng hiện tại ngươi đang tính toán cái gì? Nói ngươi là cung nữ
đi, nhưng nghe nói Cao Vô Dung ở trước mặt ngươi đều có phần chỉ biết cúi đầu
thưa đáp, nói ngươi là chủ tử đi, kiểu chủ tử như ngươi là sao đây chứ?"
Ta cúi đầu im lặng ngưng mắt nhìn
bàn cơm, Thập Tứ thở dài nặng nề,nói:
"Ta vĩnh viễn không có cách nào hiểu
được trong lòng ngươi suy nghĩ những gì. Nữ nhân rất coi trọng danh phận, chỉ
có ngươi là không hề để tâm."
Thập a ka nói:
"Thập Tứ đệ, đừng
nhiều lời nữa, ngươi còn ngại trong lòng nàng chưa đủ khổ sao?"
Thập a ka
giúp ta gắp thức ăn bỏ vào bát,
"Ăn cơm trước đi!"
Ta ăn một miếng,ăn
như nhai sáp, khó có thể nuốt trôi, lại bỏ đũa xuống.
Thập Tứ nói:
"Cửu ca tháng trước
đã bị phái đi đóng ở Tây Ninh, Thập ca từ nay phải đi Mông Cổ, ta đoán rằng người
kế tiếp sẽ là ta, không biết hắn dự tính thả ta ở nơi nào mới có thể làm hắn
yên lòng. Nhược Hi, ngươi có nghĩ đến chuyện ra cung không?"
Ta cúi đầu không nói, Thập a ka
nói:
"Từ trước đến nay đây không phải là vấn đề nàng muốn hay không muốn,
không chỉ mỗi nàng, ngay cả chúng ta, hiện tại có cái gì mà chính mình muốn thì
làm, không muốn thì không làm đâu chứ?"
Thập Tứ nhích lại gần ta, đầu ghé
sát vào một bên mặt ta, nhìn chằm chằm ta hỏi:
"Nhược Hi, trong lòng ngươi
rốt cuộc là muốn hay không muốn?"
Ta nhíu mày lặng thinh cả buổi mới nói:
"Ta không biết! Có đôi khi muốn, đôi lúc lại dứt bỏ không được."
Hắn ngồi thẳng dậy, cười lên vài tiếng,
nói:
"Ngươi không nỡ lòng nào bỏ hắn."
Trong lòng chua xót khôn tả, một
lời của Thập Tứ đánh trúng tâm sự giữa lòng ta.
"Tiểu thư, chủ tử đã thức dậy
rồi."
Tiểu nha đầu ở bên ngoài hét lớn. Ta vội vàng bước xuống kháng muốn
đi, Thập Tứ túm ta đứng lại nói:
"Nhược Hi!"
Ta quay lại nhìn hắn, hắn
hỏi:
"Còn nhớ năm ấy tại Hoán Y Cục ta đã nói với ngươi những gì
không?"
Ta hỏi:
"Nói gì?"
Hắn cười chua chát lắc đầu, thở dài,
buông tay, nói:
"Không có gì, ngươi đi đi!"
Ta xem vẻ mặt hắn uất ức, có lòng hỏi
rõ, nhưng lại lo lắng cho tỷ tỷ, do dự một lúc, vẫn là vội vã chạy ra khỏi phòng.
Vừa bước vào cửa, đã trông thấy tỷ
tỷ ngồi trước bàn trang điểm, Xảo Tuệ đang chải tóc cho nàng. Vội tiến về phía
trước hỏi:
"Tỷ tỷ không nằm nghỉ ngơi à?"
Tỷ tỷ cười chỉ vào mấy cây
trâm, hỏi ta:
"Muội nói mang cái nào trông đẹp nhất?"
Ta quan sát kỹ
tỷ tỷ một hồi, cầm lấy một cây ngọc trâm chất lượng bình thường, kiểu dáng đơn
giản, nói:
"Cái này đẹp nhất, cùng với khuyên tai rất xứng đôi!"
Tỷ tỷ cười nói:
"Bộ khuyên tai
này là do Thanh Sơn tặng, chàng trông thấy ta đeo nó, khẳng định rất vui sướng."
Ta một mặt giúp nàng cài trâm, một mặt gắng gượng cười nói:
"Khẳng định rất
vui sướng."
Xảo Tuệ mở hòm rương hỏi:
"Chủ
tử muốn mặc bộ y phục nào?"
Tỷ tỷ dừng mắt nhìn chính mình trong
gương,nói:
"Bộ kỵ trang màu xanh nhạt nước hồ kia." 2.
Xảo Tuệ ngần
ngừ nhìn về phía ta, ta gật đầu, nàng lấy y phục ra, hai người hầu hạ tỷ tỷ mặc
vào.
Ta trông thấy tỷ tỷ đã mệt lả đi,
khuyên nhủ:
"Tỷ tỷ, nằm nghỉ một lúc đi!"
Tỷ tỷ lắc đầu, lệnh cho Xảo
Tuệ:
"Còn đôi ủng da hươu nữa."
Xảo Tuệ vội vàng lấy đem đến, mang vào
cho tỷ tỷ.
Tỷ tỷ dưới sự dìu đỡ của ta, đứng
trước gương xoay qua xoay lại, hỏi:
"Đẹp không?"
Ta cùng Xảo Tuệ đều
nói:
"Đẹp lắm!".
Dìu tỷ tỷ ngồi trở về trên gường, nàng dựa vào lòng
ta, gương mặt lấp lánh vài tia cười, lặng lẽ xuất thần, lẩm bẩm nói:
"Thanh
Sơn dắt ta đi vào một sớm tinh mơ, cưỡi ngựa đón những tia nắng sớm mai, ánh
sáng mặt trời khiến hai mắt ta nhắm nghiền, nhưng chàng lại đón nắng cất tiếng
cười vang; ta thích nhất là ánh chiều tà tây hạ, ánh chiều tà trên vùng sa mạc
đẹp đẽ lạ thường, nửa khoảnh trời đỏ au, chàng ngồi trên lưng ngựa ngắm nhìn
ta, mái tóc khúc xạ ánh mặt trời, cả người dường như đang rực sáng trong ngọn lửa
cháy bừng…"
Ta ôm chặt lấy tỷ tỷ, nàng nói:
"Muội muội! Tỷ rất muốn được quay về, Thanh Sơn ở trên sa mạc nhất định
đang đợi tỷ!"
Ta thở sâu,kiên cường nén chặt dòng nước mắt, nói:
"Huynh ấy khẳng định đang đợi tỷ."
Tỷ tỷ cười vài tiếng thấp đến mức
không thể nghe thấy, bỗng nhiên quay đầu nhìn ta nói:
"Nhưng tỷ tỷ có chút
sợ."
Ta ôn nhu hỏi:
"Sợ cái gì?"
Tỷ tỷ nói:
"Tỷ đã suốt đời
làm người nhà Ái Tân Giác La, tỷ không muốn lại làm quỷ nhà bọn họ, tỷ sợ khi
xuống dưới lòng đất, bọn họ không để cho tỷ đi tìm Thanh Sơn."
Vừa nói, nước
mắt tỷ tỷ giọt giọt tuôn rơi lã chã.
Đây cũng chính là nỗi sợ hãi của
thím Tường Lâm 3, tỷ tỷ tin vào quỷ thần cho nên mới khao khát được thoát ly
trong hạnh phúc, nhưng cũng vì tin vào quỷ thần cho nên mới sợ rằng hôn ước tại
âm ty cũng có hiệu lực như trên cõi trần, huống gì là hôn ước của hoàng thất.
Ta suy nghĩ một chút, ra hiệu Xảo Tuệ đến đỡ lấy tỷ tỷ, đứng dậy nói:
"Tỷ
tỷ, muội đi một lúc sẽ trở lại."
Tỷ tỷ níu một góc áo ta, kinh sợ hỏi:
"Muội muốn trở về cung sao?"
Ta lắc đầu nói:
"Muội ra ngoài đi đại
tiện một chút, lập tức quay trở lại."
Tỷ tỷ gật đầu thả lỏng tay.
Ta bước nhanh ra khỏi phòng, cản một
người hầu lại hỏi, sau khi nắm rõ Bát gia đang ở tại thư phòng,vội vã chạy về
hướng thư phòng. Thái giám canh cửa trông thấy ta vội vàng cao giọng thỉnh an,
ta không để ý đến, chạy thẳng vào bên trong.
Bát a ka ngồi ở phía sau bàn, thấy
ta,đang ở trên ghế cũng phải kinh ngạc đứng dậy, sắc mặt tức thì thảm đạm. Thập
a ka cùng Thập Tứ cũng đứng lên chăm chăm nhìn ta, ta tiến lên vài bước, quỳ rạp
xuống trước người Bát a ka, dập đầu lạy ba lạy. Vẻ mặt hắn có hơi trì
hoãn,nghiêng người tránh sang một bên nói:
"Rốt cuộc có chuyện gì?"
Ta ngửa đầu nhìn hắn nói:
"Cầu
xin Vương gia hãy thôi tỷ tỷ."
Thư phòng tức thì rơi vào khoảng không
ngưng trệ, mãi một lúc lâu Bát a ka gương mặt thê lương, cười vài tiếng, ngồi
trở lại ghế cười hỏi:
"Đây là ý của Nhược Lan sao?"
Thập Tứ a ka nói:
"Sắc phong
phế trừ đều phải do hoàng thượng hạ chỉ, sao có thể nói thôi là thôi được?"
Ta quỳ lết đến chân Bát a ka nói:
"Về phía hoàng thượng ta sẽ đi cầu,
nhưng lúc này ra vào cung phải mất một khoảng thời gian dài, chỉ có thể cầu
Vương gia trước tiên chấp thuận."
Bát a ka tựa người vào ghế, nửa nhắm mắt,
cười rồi lại cười, nhưng không nói một lời.
Ta nhìn Bát a ka khẩn cầu:
"Tỷ
tỷ đã giam hãm mình trong phủ này cả một đời người rồi, giờ đây chỉ lo lắng
mình ngay cả làm quỷ cũng sợ không có được tự do.Chàng vẫn luôn biết trong lòng
tỷ tỷ căn bản vốn không có chỗ cho chàng, bọn họ âm dương cách trở đã hơn hai
mươi năm, cầu xin chàng hãy cho tỷ tỷ tự do, để nàng an tâm đi tìm người thương
trong lòng!"
Bát a ka sắc mặt càng lúc càng thảm đạm, Thập a ka cùng Thập
Tứ sắc mặt sững sờ, kinh ngạc hết nhìn ta rồi lại nhìn Bát a ka.
Thập a ka tiến lên dìu ta,
"Nhược Hi, đứng dậy rồi hẵng nói, vương công hoàng tử bỏ phúc tấn không phải
là chuyện đùa, cần phải để hoàng thượng trước tiên ân chuẩn đã mới được, bằng
không chắc chắn sẽ bị nghị tội."
Ngoài cửa hốt chợt vọng đến vài tiếng
cười giòn tan, Bát phúc tấn vén rèm bước vào, cười lạnh nói:
"Nghị tội?Dục
gia chi tội, hà hoạn vô từ? . Thật nếu có tâm định tội, cho dù không làm gì,
cũng có thể có tội."
--------------------------------
1. vùng phía Bắc Mông Cổ.
2. kỵ trang: quần áo mặc cưỡi ngựa.
3. thím Tường Lâm: nhân vật trong
truyện ngắn Lễ Cầu Phúc của Lỗ Tấn
Thím Tường Lâm là một người phụ nữ
bất hạnh nhất trên đời, thím phải đi làm thuê trong nhà Lỗ Tứ, nhưng được đối xử
không giống với con người.
Cuộc đời thím là một chuỗi dài những
bi kịch. Nỗi đau đớn dày vò bám riết thím ngay lúc gần cuối đời. Trước khi chết
thím hỏi nhân vật tôi về thế giới bên kia: Con người ta chết rồi có còn linh hồn
nữa không?Câu hỏi mang tính bi kịch nội tâm.Đó là sự dằn xé giữa muốn sống và
muốn chết. Muốn chết để được gặp bé Mao con thím ở thế giới bên kia. Không muốn
chết vì sợ cưa đôi thân xác cho người chồng mỗi người một nửa.
Những ai yêu thích Lỗ Tấn nên đọc
qua truyện ngắn rất cảm động này.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment