TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 100
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 99:
Ta
gật đầu nói:
" Ta vẫn thầm mong ngươi có thể ở bên cùng ta mà! Trong cung
này ta còn có thể tìm ai để trút bầu tâm sự đây? Có điều việc này ta không làm
chủ được, chỉ có thể đi cầu Hoàng Thượng thôi.".
Ngọc Đàn nín khóc rồi
cười
:" Tỷ tỷ đã đồng ý rồi, Hoàng Thượng nhất định sẽ nể mặt tỷ tỷ
thôi".
Ta kéo nàng đứng dậy:
" Bản thân ta còn chưa nắm chắc, mà muội
thì lại tràn đầy tự tin."
Nàng cười mà không nói.
"Muội
hiện tại đang ở đâu?"
" Còn ở trong viện trước đây không?"
"Lý am đạt đâu rồi ?"
"Muội không nhìn thấy, có điều nghe nói đã
được ra cung an dưỡng tuổi già."
Hai người chuyện trò không ngớt, chẳng
ngờ đã qua giờ Tý (11h đêm đến 1h sáng), Ngọc Đàn bèn đứng dậy xin ra về. Ta
cười tiễn nàng ra khỏi phòng.
Nhìn
tẩm cung vẫn tối đen như trước, lại thấy có ánh đèn hắt tới từ đông Noãn các
bèn hỏi:
" Mấy ngày nay Hoàng Thượng đều thức khuya như thế sao?".
Mai
Hương đáp:
" Đều ở trong đông Noãn các xử lý công vụ, khi mệt thì liền ngủ
luôn ở đó, vẫn chưa từng vào ngủ trong tẩm cung.".
Chỉ
mới ngủ một giấc buổi chiều, trong lòng đã thấy nhớ hắn, cứ để ý tới động tĩnh
bên ngoài, một đêm không ngủ, vậy mà mãi đến khi tiếng trống báo canh năm vang
lên, thời gian lâm triều đã đến, người vẫn chưa quay về.
Vừa
mặc quần áo xong, Mai Hương liền bưng chậu nước rửa mặt đi vào :
" Hoàng
Thượng đã vào triều rồi sao?".
Mai Hương giúp ta xắn tay áo, vừa trả
lời:
" Đã đi rồi ạ".
Cho
tới lúc hắn hạ triều, tập thơ Đường trong tay ta cũng đã đọc được hơn nửa. Ta
đứng trong tây Noãn các, từ cửa sổ nhìn ra, Bát gia, Thập Tam gia, Trương Đình
Ngọc đi theo đằng sau Dận Chân vào đại điện. Bảy năm không gặp Bát a ca, đột
nhiên nhìn thấy, trong lòng bỗng có một cảm giác khó tả.
Năm
tháng dần trôi, mỗi người đều có thêm vài phần tiều tuỵ khó cưỡng, vậy mà hắn
thì như một kỳ tích, giống như là lá phong cuối thu, gió sương của tháng năm
chỉ nhuộm cho hắn càng thêm hoàn mỹ. Bớt đi nét trong sáng của tuổi trè nhưng
trung niên lại thêm vài phần trầm ổn. Phong tư không chê vào đâu được, khí độ
ung dung vượt trội, Vậy mà vì sao vẫn cứ mong manh, gầy yếu như thế?
Đến
tận lúc ăn tối, Mai Hương tới nói:
" Hoàng Thượng gọi cô cô tới hầu hạ bữa
tối".
Ta đặt sách xuống rồi theo nàng bước đi, thuận miệng hỏi:
"Hoàng Thượng đã thảo luận xong việc rồi sao?".
Mai Hương trả lời:
" Không biết ạ! Bát Vương gia cùng Trương đại nhân đều đã rời đi, Thập Tam
vương gia vẫn ở lại".
Lúc
ta tiến đến thỉnh an, Dận Chân cùng Thập Tam đang rửa tay, Cúc Vận bưng thau
nước, Cao Vô Dung đang giúp Dận Chân xắn tay áo, hắn tỏ ý cho Cao Vô Dung lui
ra rồi cười cười nhìn ta. Ta khẽ nhếch môi, tiến lên giúp hắn xắn tay áo, rồi
hầu hạ hắn lau mặt rửa tay. Ta ở bên hoàn thành thì Thập Tam cũng đã xong.
Thái
giám đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi, Dận Chân ngồi vào chỗ của mình rồi nói:
"
Thập Tam đệ, ngồi đi!".
Thập Tam hành lễ tạ ơn rồi mới ngồi vào chỗ. Dận
Chân căn dặn:
" Cao Vô Dung ở lại hầu hạ, những người khác đều lui
ra." .
Đợi người lui ra hết, liền sai Cao Vô Dung:
" Lấy thêm ghế tới
đây.".
Cao Vô Dung vội đi lấy ghế tới, đặt ở bên cạnh hắn. Dận Chân nhìn
ta đang đứng ở phía sau, ra hiệu cho ta ngồi xuống.
Hắn
cười nhìn ta, rồi lại nhìn Thập Tam cười, than thở:
" Rốt cuộc cũng có thể
cùng nhau ăn cơm rồi.".
Thập Tam khẽ mỉm cười nói:
" Đa tạ hoàng huynh
ban ân.".
Ta nhíu mày nhìn Thập Tam. Hắn lại như chưa hề tỉnh giấc, nói
xong liền cung kính cúi đầu ngồi đó.
Dận
Chân nhìn xuống bàn, kéo lấy tay ta nói:
" Đây đều là mấy món các ngươi
thích ăn, ăn nhiều một chút đi."
Nói xong gắp một đũa thức ăn vào bát cho
Thập Tam, Thập Tam nhanh chóng đứng dậy tạ ơn.
Trong
lòng cảm thấy buồn bực, cầm đũa gắp lấy món ăn mình thích rồi cúi đầu vào ăn.
Mười năm xa cách, lại không phải như trong tưởng tượng là nói cười rộn rã sau
bao lâu xa cách. Dận Chân hết sức thân thiết, Thập Tam cấp bậc lễ nghĩa chu
toàn, bầu không khí liền trở nên có phần gượng gạo.
Khó
chịu dùng xong bữa, Thập Tam xin cáo lui. Ta vẫn ngồi im trên ghế không hề động
đậy, Dận Chân lôi kéo tay ta, kéo ta đứng dậy, đi tới ngồi xuống bên giường,
Cao Vô Dung bưng trà tiến đến, hầu hạ Dận Chân xúc miệng, Dận Chân uống xong,
tiện tay đưa cốc trà vẫn còn lưng cốc cho ta ,ta xúc miệng xong, Cao Vô Dung
cúi đầu lẳng lặng lui ra.
Dận
Chân cười hỏi:
" Vẫn còn không vui sao?".
"Tại sao lại như vậy
?"
Ta rầu rĩ hỏi. Hắn than thở:
"Từ lúc gặp ta, vẫn cứ cư xử như thế,
một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không thiếu, mười phần cung kính.".
Ta có
phần bực bội, Thập Tam ca a vui cười không chịu trói buộc cũng sẽ không quay
trở lại nữa sao? Hắn ôm ta dựa vào đầu vai hắn, nói:
" Ta muốn những người
khác đều tôn ta, kính ta, thậm chí sợ ta, riêng đệ ấy thì ta không muốn. Ta chỉ
hy vọng làm tứ ca của đệ ấy, không hề là hoàng thượng, không phải là
trẫm".
Ta
trầm mặc một hồi, thở dài:
" Cứ để từ từ đi! Thập Tam gia bị giam cầm mười
năm, chịu khổ nhiều như vây, vừa ra ngoài lại phải đối mặt với nhiều biến cố
như vậy, tạm thời chỉ sợ chưa lấy lại được tinh thần."
Hắn nói:
" Ta
cũng nghĩ như thế, mặc kệ đệ ấy ngoài mặt thế nào, bên trong đệ ấy vẫn là người
duy nhất mà ta có thể tin tưởng được trong triều như lúc trước."
Hai
người ngồi tựa vào nhau, lẳng lặng ngồi, Ngoài mành Cao Vô Dung bẩm báo:
"
Hoàng Thượng, Hà Thái y đã truyền tới, đang ở tây Noãn các đợi ạ".
Ta giật
mình, vội vàng đứng vụt dậy hỏi:
" Chàng khó chịu sao?".
Hắn vừa đứng
dậy, vừa nói:
" Là tới khám bệnh cho nàng".
Ta bước phía sau theo hắn
đi ra,
" Ta vẫn đang mạnh khoẻ, làm sao phải xem bệnh chứ?".
Nói
xong hai người liền đi ra, ta cũng không nói nhiều, bước theo phía sau hắn,
tiến vào phòng của ta. Dận Chân đi đến phía sau bình phong nói:
" Trẫm ở chỗ
này nghe, ngươi đi truyền thái y tiến vào đi."
Cao Vô Dung vội tiến tới
hầu hạ hắn ngồi xuống, mới xoay người bước ra ngoài.
Dận
Chân ở phía sau bình phong cười nói:
" Y thuật của người này vô cùng tốt,
khi ta đến Giang Nam năm đó, đã rất nổi danh trong dân gian. Nhưng là có chút
ngốc, tính tình lại nóng nay,vào thái y viện ba bốn năm nhưng vẫn không được
trọng dụng".
Ta nói:
"Rất nhiều việc chỉ người ngốc mới có thể chịu
được như nghiên cứu trong cô đơn, nếu ngược lại chỉ sợ y thuật lại không thể
đạt được trình độ như vậy, may mà hắn hiện tại đã gặp gỡ được Bá Nhạc."
Dận Chân nhẹ gõ bình phong không nói gì.
Cao
Vô Dung dẫn Hà thái y tiến vào, do dự không dám lấy ghế, ta đứng dậy khom người
nói:
" Mời thái y ngồi".
Cao Vô Dung lúc này mới lấy ghế đặt ở bên cạnh
giường.
Thái
y chú tâm bắt mạch, tay trái rồi chuyển qua tay phải, tay phải rồi đổi sang tay
trái, vừa hỏi han hằng ngày có thoải mái hay không, sau một lúc lâu, vừa muốn
nói, ta liền cướp lời:
"Đừng nói với ta mấy cái tinh khí âm dương, cứ nói
mấy cái mà ta nghe có thể hiểu được ấy."
Hắn trầm ngâm một lúc mới nói:
" Xem mạch tượng thì là bệnh cũ năm xưa ,để tới bây giờ đã thành tích tụ
lâu ngày khó mà chữa được."
Sau bình phong có vài tiếng động rất nhỏ.
Cao
Vô Dung liền hỏi:
" Có thể nói rõ hơn được không?".
Hà thái y
nói:
" Trong lòng quanh năm ưu tư, tâm tư đè nén, ngũ tạng không thông, cứ
thế dần dần toàn ngũ tạng bị tổn hại. Trong cơ thể lại có khí lạnh độc.".
Ta nói :
" Nhiều năm trước Lý thái y đã từng nói, xác thực như ngươi nói là
bệnh cũ nhiều năm. Chỉ là ý sau thì vì sao lại nói thế?".
Thái y
nói:
" Xem tay ngươi này, có thể thấy là quanh năm ngâm trong nước lạnh,
nơi ở sinh hoạt hàng ngày cũng quá ẩm ướt, vốn là yếu ớt từ bên trong, khí
huyết không đủ, ngũ tạng đã bị tổn hại, trải qua năm tháng, tự nhiên khí độc
xâm nhập cơ thể.".
Ta
cười nói:
" Đâu kém đến như thế, ta cũng không có chỗ nào cảm giác không
thoải mái cả."
Hắn hỏi:
" Có phải gần hai ba năm nguyệt sự không đều
không? Hoặc là nhiều tháng không đến , hoặc đến thì kéo dài mà không
sạch."
E ngại Dận Chân đang ở, ta có một chút xấu hổ, chỉ đành gật đầu.
Hắn than thở
" Vì sao không sớm mời người đến khám bệnh chứ?".
Trong
hoán y cục, nếu như không phải là bệnh nặng ở trên giường không dậy nổi, làm
sao có khả năng mời đại phu đây?
Cao
Vô Dung vội hỏi:
" Bây giờ phải chữa trị thế nào mới tốt?".
Hà thái y
trầm ngâm không nói, sau một lúc mới mở lời:
" Năm đó Lý thái y là nhân tài
kiệt xuất trong thái y viện, vãn sinh tới muộn nên không có cơ hội để có thể
được chỉ bảo vài điều. Lý thái y nếu từng khám cho, liệu có thể còn phương
thuốc không? Cho ta xem qua xem sao, vừa biết được nguyên nhân, vừa biết để kê
đơn.".
Ta đứng dậy lấy từ trong rương ra phương thuốc mà năm đó Lý thái y
kê cho.
Hắn
như lấy được vật báu, vội vàng đón nhận chăm chú đọc, vừa nhìn vừa gật đầu, sau
rồi thở dài một tiếng, nói:
" Nhiều năm như vậy, nếu như ngươi có thể tuân
theo lời dặn của thầy thuốc, bệnh đã sớm khỏi rồi! Cho dù thầy thuốc tốt, mà
gặp bệnh nhân không chịu nghe lời khuyên thì cũng không có cách nào để cho
thuốc."
Nói xong liền thu thập đồ đạc toan đi.
Cao
Vô Dung vội vàng ngăn cản nói:
" Sao lại khám bệnh xong mà đến đơn thuốc
cũng không kê chứ?"
Hà thái y nói:
" Kê hay không kê cũng có khác gì
nhau, việc gì phải làm điều thừa?"
Hai người giằng co không buông, ta thầm
than, thật sự là có một chút ngốc nghếch. Với thân phận của Cao Vô Dung hôm
nay, lại còn có người trước mặt hắn mà không buồn đếm xỉa nữa.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment