TRIỆU HOÁN VẠN TUẾ - CHƯƠNG 29 - HÀ PHI SONG GIÁP - TRUYỆN HUYỀN ẢO

TRIỆU HOÁN VẠN TUẾ

Tác giả: Hà Phi Song Giáp
Thể loại: Huyền ảo, dị giới, triệu hồi

CHƯƠNG 29:TIỂU VĂN LỆ


"Thơm quá!" 

Tiểu nha đầu Nhạc Sương nâng lỗ mũi loạn ngửi, nàng còn tưởng rằng Nhạc Dương giấu đồ ăn gì ngon ngon ở trong phòng.

"Hô, nguy hiểm thật!" 

Nhạc Dương thầm lau một tầng mồ hôi.

Ngay lúctiểu nha đầu vừa đẩy cửa vào, tiểu la lỵ xà yêu bỗng hóa thành một đạo ánh sánh cầu vồng bay vụt vào thân thể hắn. Tiểu nha đầu Nhạc Sương tuy không có nhìn thấy ánh sáng cầu vồng, nhưng vẫn bị hương thơm lưu lại hấp dẫn, liền lập tức nhảy vào, lôi kéo tay Nhạc Dương lắc lắc làm nũng, muốn hắn đem đồ ăn ngon kia lấy ra. Nhạc Dương đang chuẩn bị giơ tay đem tiểu nha đầu này ôm lấy, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một tin tức kỳ diệu.

Tựa hồ, tin tức kia hỏi hắn có hay không muốn sử dụng trói buộc chi liên?

Trong nội tâm Nhạc Dương vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ xà yêu tiểu la lỵ sau khi tiến vào thân thể của mình cũng có thể sử dụng năng lực thiên phú của nàng?

Mỹ phụ nhân vào cửa ôm lấy tiểu nha đầu đang quấn quít lấy Nhạc Dương làm nũng, nói: 

"Tiểu nha đầu ngươi a, ca ca có đồ ăn ngon sao có thể không để phần ngươi a? Đây không phải là hương thơm của thứ hoa sao? Cả ngày chỉ nhớ ăn ngon, thật là một con mèo tham ăn!"

"Sương nhi muội muội, nếu ngươi ăn cơm giỏi, thì lát ca ca dẫn ngươi đi mua mấy món ngọt ngọt như bánh ngọt..." 

Nhạc Dương đồng học dụ dỗ tiểu hài tử.

Hắn vừa nói, tiểu nha đầu nhất thời dời đi lực chú ý. Nàng cao hứng gật đầu thật mạnh, giơ lên hai tay nhỏ bé tựa hai củ sen trắng hoan hô Tiểu Tam ca ca vạn tuế, rồi lập tức nhào tới trong lồng ngực của hắn hôn lấy hôn để.

Mỹ phụ nhân nhìn tiểu nha đầu tham ăn như thế, trong nội tâm thật là dở khóc dở cười.

Vốn Nhạc Dương còn cho là xà yêu tiểu la lỵ có thể giấu diếm được mỹ phụ nhân cùng Nhạc Sương tiểu nha đầu này, không nghĩ tới, ngày thứ hai đã bị các nàng phát hiện. Cũng không phải do Nhạc Dương không cẩn thận, mà là hắn đã quên một điểm, tiểu la lỵ này có thể tự do hành động.

 Buổi chiều đi bắt hai dong binh trong báo thù đuổi bắt làm nguyên liệu tiếp tục bồi dưỡng thứ hoa, nên ngày hôm sau thức dậy trễ một chút, chờ hắn mở mắt, phát hiện tiểu nha đầu Nhạc Sương đang cùng xà yêu tiểu la lỵ ngồi ở bên cạnh bàn ăn cái gì đó, miệng nhỏ đang ăn trông vô cùng bẩn, mà mỹ phụ nhân an vị ở đối diện, dùng khăn tay ẩm ôn nhu lau miệng cho các nàng, thỉnh thoảng dặn dò hai người bọn họ ăn chậm, kẻo nghẹn .

Nhạc Dương thấy vậy nghẹn họng nhìn trân trối, các nàng không sợ sáu cánh tay cùng đuôi rắn của tiểu la lỵ sao?

Nhìn thấy Nhạc Dương thức dậy, mỹ phụ nhân bưng cho hắn một chén cháo nóng hổi, hỏi: 

"Tiểu hài tử này chính là thủ hộ chiến thú ‘vụ’ (sương mù) của ngươi sao? Tam nhi, ngươi cuối cùng cũng đem thủ hộ chiến thú triệu hồi ra được rồi? Xem ra ngươi tu luyện không tệ, rất có tiến bộ, Tứ nương thật thay ngươi cao hứng!"

Này, cái này hiểu lầm lớn à nha.

Xà yêu tiểu la lỵ cùng vụ một chút quan hệ cũng không có, nàng cũng không hiểu được làm sao để phóng ra vụ...

Bất quá, cái hiểu lầm này cũng có chút kịp thời, may là mỹ phụ nhân hiểu lầm, chó ngáp phải ruồi, vừa lúc có thể tiêu trừ hoài nghi của nàng, nếu không Nhạc Dương thật là không biết nên giải thích như thế nào cho phải.

"Tiểu Tam ca ca, nàng thế nào có đến sáu cánh tay? Còn có một cái đuôi nhỏ thật dài, không như chúng ta a, vậy gọi nàng tiểu quái vật có được hay không?" 

Lòng hiếu kỳ của tiểu nha đầu chừng 100%, bất quá tài nghệ đặt tên chữ thật đúng là….  Nhạc Dương lập tức hủy bỏ, hắn nghĩ thầm, vật nhỏ này cùng Phí Văn Lệ nữ hoàng giống nhau như đúc, tựa như bản thu nhỏ vậy, thế thì cứ gọi là Tiểu Văn Lệ đi.

Hang động trong hắc ngọc dây truyền lần nữa bị phong ấn, dùng máu cũng không thấy có phản ứng.

Nhạc Dương không biết sau này mình phải tu luyện đến cái gì cảnh giới mới có thể một lần nữa đi vào thăm Phí Văn Lệ nữ hoàng đang ngủ say, cho nên hắn quyết định trước mắt cho tiểu la lỵ cái tên na ná nữ hoàng, coi như là để kỷ niệm một chút về nàng.

Nhìn tiểu nha đầu làm ầm ĩ, Nhạc Dương khoát tay nói: 

"Sương nhi muội muội, nàng không phải gọi tiểu quái vật gì gì đó, nàng gọi là Văn Lệ, Tiểu Văn Lệ!"

Vừa đặt tên, trong đầu Nhạc Dương hiện lên một tin tức, ở phía trên đồ án trong thanh đồng bảo điển của hắn trước đây không có mệnh danh cho xà yêu, bây giờ mới chính thức khắc chữ đặt tên. Đây coi như là lần đầu tiên Nhạc Dương chính thức mệnh danh cho chiến thú của mình!

Tiểu la lỵ nghiêng nghiêng cái đầu, nhìn Nhạc Dương.

Mắt to nhấp nháy, không biết nàng đối với tên của mình là cảm thấy hài lòng, hay là không đủ hài lòng...

Nhạc Dương không có biện pháp suy đoán ý nghĩ của nàng, bất quá hắn biết được vật nhỏ này thật ra là có ghen tỵ. Khi thấy tiểu nha đầu nhào tới trong ngực của mình làm nũng, thì nàng cũng sẽ cực kỳ nhanh lội tới, ôm bắp đùi của mình thật chặt, dùng đôi mắt to như ngọc bích dường kia tỏ vẻ đáng thương nhìn mình, nét mặt tựa như một tiểu hài nhi hy vọng phụ thân để ý đến mình, ánh mắt kia làm cho người ta chịu không được.

Xà yêu la lỵ Tiểu Văn Lệ xuất hiện, khiến tiểu nha đầu vô cùng cao hứng, bởi vì nàng rốt cuộc bây giờ có bạn đồng trang lứa chơi cùng.

Nàng nghiễm nhiên tựa như Đại tỷ tỷ, cả ngày mang theo Tiểu Văn Lệ ở trong sân chạy tới chạy lui, đuổi theo con bướm, bắt chuồn chuồn, leo cây hái hoa, chơi bùn, lục tung tìm đồ ăn ngon, ….

Dĩ nhiên, điều nàng đắc ý nhất vẫn là dạy Tiểu Văn Lệ nói chuyện.

"Ngươi lớn như vậy vẫn không biết nói a? Đần, ta dạy cho ngươi!" 

Nhạc Sương tiểu nha đầu đắc ý làm lão sư cả ngày dạy Tiểu Văn Lệ nói chuyện.

"..." 

Nhưng là tâm cơ của nàng đều uổng phí, Tiểu Văn Lệ như cũ không nói tiếng nào.

Nhạc Dương không cảm thấy một đứa trẻ vừa mới ra đời không quá ba ngày có thể nói chuyện được, mặc dù Tiểu Văn Lệ lớn lên kích cỡ cùng Nhạc Sương tiểu nha đầu không sai biệt lắm, nhưng nghiêm khắc mà nói, nàng vẫn còn là một đứa trẻ!

Vừa đến buổi tối, Nhạc Dương đến tửu quán Thành đông đi dạo một chút.

Trong bóng tối, cô gái làm kỹ nữ lúc trước đã chờ sẵn trong góc, vừa thấy hắn lập tức đưa cho hắn một túi kim tệ, thấp giọng bẩm báo: 

"Thiếu gia, vẫn còn hai kiện đồ trang sức đeo tay quý trọng chưa đỏi được, còn những vật nhỏ khác đổi thành ba mươi lăm mai kim tệ, ngài kiểm lại một chút! Còn nữa, Tà Hỏa ngày hôm qua đã tới rồi, hắn ở sát thủ công hội hạ báo thù truy tung, không biết có phải hay không là hắn đang tìm ngài. Thiếu gia, ngươi hay là rời đi Bạch Thạch thành trước, Thiết gia cũng có người tới thay Thiết Cuồng báo thù, bọn họ hiện đang ở trong tửu quán uống rượu thăm dò tin tức của ngài a!"

Đừng nói bây giờ có được Tiểu Văn Lệ là thủ hộ chiến thú cấp kim cương, cho dù là lúc trước Nhạc Dương cũng không lo lắng chút nào. Sát thủ công hội có thể báo thù truy tung ai? Ẩn danh thứ hoa?

Có tiên thiên phá thể vô ảnh kiếm khí, có huyền diệu tam thức, có ảo ảnh gia trì, có Tiểu Văn Lệ cùng trói buộc thiên phú, cho dù là một mình hắn đấu với thật nhiều người, thì những kẻ dám hướng hắn gây chuyện cũng sẽ chỉ có một con đường đó là trở thành tư liệu bón thúc cho thứ hoa mà thôi!

"Tà Hỏa kia ở đâu?"

 Nhạc Dương hiện đang rất khát vọng có một cường địch để đối chiến để xem xem chiến lực của mình đã đạt đến trình độ nào rồi.

"Nghe nói ở Khoái Hoạt Lâm thành tây, thiếu gia, ngài cẩn thận một chút!" 

Cô gái nhẹ giọng dặn dò.

"Không có chuyện gì!" 

Nhạc Dương khoát tay nói.

Khoái Hoạt Lâm ở Bạch Thạch thành cũng không phải là một mảnh cánh rừng, mà là một tòa kiến trúc khổng lồ. Chi nhánh của Khoái Hoạt Lâm trải rộng cả Đại Hạ quốc, là đầu rồng (vòi nước) tiêu khiển số một cả nước, nghe nói Lâm Uyển lầu thuộc thủ đô thượng kinh chính là do quốc sư cùng Tả tướng và Đại Hạ đệ nhất phú hào Thẩm Thạch hợp tác xây nên, khí thế chỉ dưới ngự hoa viên của hoàng gia mà thôi.

Đừng nói là Lâm Uyển, cho dù là Khoái Hoạt Lâm ở Bạch Thạch thành cũng không phải người bình thường nào cũng có thể đi vào .

Có thể tiến vào trong , không phải là cường giả có vũ lực siêu quần, thì chính là phú hào đứng đầu một phương.

Một cường giả cấp ba ‘anh hùng’ đỉnh đỉnh đại danh ở Bạch Thạch thành được người người ngưỡng mộ, thì ở Khoái Hoạt Lâm chỉ là một hộ vệ đứng canh cửa. Nếu đem hộ vệ chủ lực của thành chủ Bạch Thạch thành so với một trong những đội hộ vệ của Khoái Hoạt Lâm, thì cho dù là Bạch Thạch thành chủ hắn cũng không dám nói tư binh của mình mạnh hơn lực lượng hộ vệ của Khoái Hoạt Lâm bao nhiêu. Thậm chí có thể xem hộ vệ của Bạch Thạch thành sánh như một chi nhánh của Khoái Hoạt Lâm…

Vào mười lăm năm trước, vì ngợi khen Khoái Hoạt Lâm hộ vệ đoàn lúc ở cung vệ quốc gia lãnh thổ chiến công hiển hách, hoàng đế Đại Hạ quốc Quân Vô Ưu từng ban cho Thẩm Thạch một yêu bài khắc hai chữ ‘Đệ Nhị’ bằng hoàng kim đổi lại thành ‘Đệ Nhất’, thứ vốn được Đại thống lĩnh năm ngàn Ngự Lâm quân ‘vạn cốt khô’ Cuồng Phong đeo ở bên hông.

Nói cách khác, lực lượng hộ vệ của Khoái Hoạt Lâm là cùng cấp Ngự Lâm quân của hoàng gia.

Nếu không phải lực lượng hộ vệ của Khoái Hoạt Lâm cường hãn như thế, thì cô gái kỹ nữ nọ cũng không lo lắng thay Nhạc Dương như thế.

Nhạc Dương nhìn Khoái Hoạt Lâm rực rỡ tráng lệ trước mắt, trên mặt lại lộ ra mỉm cười:

 "Khoái Hoạt Lâm? Quả là địa phương tốt! Aiz, huynh đệ, ngươi cũng ở đây sao? Thật là quả đất tròn a! Đến, đại ca mời ngươi vào uống hoa tửu (uống rượu có kỹ nữ hầu)!"

Đạo tặc lần trước giúp Nhạc Dương điền thông tin lý lịch vốn đang dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm cái bóng ở ban công khác, chợt thấy bả vai bị vỗ, đầu tiên là sợ hết hồn. Nhưng vừa quay đầu lại, lập tức phát hiện người đến là Nhạc Dương, tên nam nhân vô sỉ siêu cấp. Nhất thời, liền tung ra một quả đấm đánh tới...
truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.