THẤT TỊNH KHÔNG MƯA - CHƯƠNG 25 - LÂU VŨ TÌNH - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

THẤT TỊNH KHÔNG MƯA

Tác giả : Lâu Vũ Tình
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 25 : VĨNH HẰNG


“Ví dụ như…ánh sáng và dáng hình, ngày và đêm, sự luân phiên của năm tháng chậm chạp?”

“Anh thấy rồi à?”

“Ừ.”

 Anh khẽ đáp 

“Anh bổ sung giúp em nhé?”

“Vâng”

Được sự cho phép của cô, anh cầm bút, suy nghĩ một lúc, khẽ viết bên cạnh:

“Trộm một buổi tham vui

Đổi một đời nhung nhớ


Từ đó phương Nam Bắc

Hai đoạn của địa cầu

Gặp nhau cũng tương tư

Xa nhau càng nhung nhớ.”


“Thiên đường và địa ngục, hai đầu của cán cân tình yêu, anh và em mãi mãi không thể gặp nhau ở cùng một điểm.” 

Kết cục của họ không nên như thế – đó mới chính là điều anh mong muốn.

“Anh viết gì vậy?”

“Không nói cho em biết đâu, đây là sự trừng phạt.”

“Anh…” 

Cô phản đối.

“Tình, giữa chúng ta không cần nhiều lời, đúng không?”

Cô im lặng một lúc, anh tiếp tục nói: 

“Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều, quá nhiều rồi, là anh em hay không thì đã sao? Có chung huyết thống hay không thì đã sao? Sự thân thiết giữa chúng ta trước nay đâu phải về thể xác, chẳng phải những bức tranh của em muốn nói với anh điều này ư? Vậy thì, quy tắc thế tục có quan trọng gì? Sau khi xem tranh của em, anh luôn nhớ lại ngày em mười lăm tuổi, anh vẫn là anh, em vẫn là em, vì sao phải có sự khác biệt? Cuộc đời con người rất mong manh, lần này, anh muốn buông thả bản thân, chỉ cần trái tim anh không thay đổi, trái tim em cũng không thay đổi, vậy là được rồi.”

“Anh…” 

Có thể không? Thật sự có thể như vậy ư?

Khi một người sắp đi đến tận con đường đời, rất nhiều việc trở nên không đáng kể, cô muốn nắm giữ cuộc sống còn lại, đốt cháy anh bằng quang nhiệt cuối cùng.

Cô khẽ mỉm cười, cô nghĩ, đây chắc là nụ cười đẹp nhất đời này. Dựa vào khuỷu tay anh, cô nhỏ nhẹ hỏi: 

“Anh…anh nhớ hôm nay là ngày gì không?”

“Có bị đánh chết anh cũng không dám quên.”

“Ngoài kia…lại đang mưa phải không?” 

Cô nghe thấy tiếng mưa, cũng ngửi thấy mùi đất nồng.

“Không sao, sẽ tạnh sớm thôi!”

“Vậy, đợi mưa tạnh, anh không thể nuốt lời rồi!”

“Yên tâm, lần này chẳng phải anh về rồi ư? Giờ thì em có thể bắt đầu nghĩ xem, sau khi tạnh mưa muốn đi đâu.”

“Em muốn đi ngắm tuyết, cảm nhận những bông hoa tuyết lành lạnh rơi xuống lòng bàn tay. Em chưa bao giờ được nhìn thấy tuyết, tiếc là lúc này, Đài Loan không có tuyết…”

“Không sao, anh có thể đưa em đi Nhật Bản, Thụy Sĩ, đi tất cả các nước có thể nhìn thấy tuyết, đảm bảo em sẽ nhìn thấy một vùng tuyết trắng xóa.”

“Nhưng bây giờ em không nhìn được gì nữa rồi…”

“Em có thể cảm nhận.”

“Chân của em không có cảm giác, không thể đi…”

“Anh có thể ôm em, cõng em, đẩy xe lăn cho em, có rất nhiều cách mà.”

“Thể lực của em không tốt như trước, rất dễ bị mệt, không đi xa được.”

“Vậy thì không cần đi xa, khi em mệt, bất cứ lúc nào cũng có thể tựa vào anh nghỉ ngơi, thể lực anh tốt hơn em mà.”

“Em có thể bị co cơ, đau đớn, khó chịu như bị kim châm.”

“Anh sẽ xoa bóp cho em, làm vật lý trị liệu, đừng quên anh là bác sĩ, biết phải chăm sóc em thế nào.”

“Em sẽ liên lụy tới anh…”

“Nói lung tung, em chỉ có thể mang lại niềm vui cho anh thôi.”

Cô nói một câu, anh đáp lại một câu, cuối cùng cô mỉm cười.

“Thật không? Vậy thì, anh à, anh mau cầu nguyện để mưa tạnh sớm đi!”

 Cô đã đợi bao năm rồi, đây có lẽ là sinh nhật cuối cùng trong cuộc đời cô, không thể đợi hơn được nữa, cô sợ… sau này không còn sức tiếp tục chờ đợi.

“Được.” 

Anh nói khẽ, sự chua xót dâng lên tận cổ họng, anh gắng nuốt xuống.

“Anh, anh chưa đóng kín cửa sổ à? Nước mưa hắt vào tận đây rồi.”

 Cô sờ sờ giọt nước trên mặt, một giọt, hai giọt chảy xuống mặt cô. Nước mưa sao lại ấm như vậy?

“Xin lỗi, anh đóng ngay đây.”

 Anh cố nén sự nghẹn ngào, lau qua nước mắt trên mặt.

“Không cần đâu, anh đừng đi! Em mệt quá! Anh ôm em để em ngủ một lát, được không?”

 Cô mệt mỏi nhắm mắt.

“Được, em ngủ đi, anh sẽ không rời một bước.”

 Anh cẩn thận ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về.

“Ừm, anh nói rồi đấy nhé! Không thể không gặp, không được để em không tìm thấy anh một lần nữa đâu đấy!”

“Ai bướng như em! Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng chạy lung tung khiến anh tìm khắp các cây để lôi em về nhà.” 

Cho dù trước đây hay bây giờ, anh luôn đứng nguyên chỗ cũ chờ đợi, chưa từng rời một bước.

“Hì…”

Cô tin, cho dù cô trốn ở nơi nào, anh nhất định sẽ tìm thấy cô. Cô an tâm nhắm mắt, giọng nói dần trở nên mờ hồ: 

“Anh, hình như em quên không nói với anh một câu rồi…”

“Câu gì?”

“Đợi em tỉnh dậy…nhất định sẽ nói với anh…”

“Được, anh đợi em.” 

Anh nhẹ nhàng hứa.

Cơn gió nhẹ thổi tung bản phác họa chưa hoàn thành, từng trang, từng trang bay theo gió, trên đó có những hàng chữ lộn xộn.

“Nếu như em còn có thể sống thêm một ngày, em muốn dũng cảm nói cho anh biết: Em yêu anh!

Dâng tặng anh sự đẹp đẽ của vẻn vẹn hai mươi tư tiếng đồng hồ cuối cùng của em có.

Chờ đợi kiếp sau, hóa thành con ve sầu mùa thu, hát cho anh nghe khúc ca du dương mùa hạ.”

Gió đột nhiên ngừng thổi, ngoài cửa sổ, mưa phùn cũng ngừng rơi.

Mừng Bảy tháng Bảy năm 2003, trời trong, nắng ấm.

Sau hôm đó, không ai biết hành tung của họ, Thẩm Thiên Tình còn sống hay không trở thành dấu hỏi lớn không thể giải đáp trong lòng mọi người.

Tròn nửa năm, Lưu Tâm Bình đi tìm dấu chân và tin tức của chồng, từ đầu tới cuối đều không thấy.

Cho tới đầu xuân năm nay, cô mới nhận được một phong thư từ nơi xa, trong thư chỉ viết rất ngắn gọn vài dòng chữ:

“Đời này, anh nợ em.

Anh và cô ấy, sống chết không rời.”


Không xưng danh, không ký tên, giống như bức tranh và bản phác thảo họ giữ lại. Tình yêu của họ đến nay, có rất nhiều việc không cần nói rõ ràng.

Cô theo dấu bưu điện, tìm đến một nơi giản dị, mộc mạc ở Bình Đông, chỉ thấy một ngôi mộ mới, trên đó có tên anh và người con gái anh yêu thương cả đời.

Có không hiểu, trong ngôi mộ đó là cơ thể anh hay trái tim tuyệt vọng, tình yêu đã chết của anh?

Những thứ đó đều không quan trọng nữa vì cô biết, đây không chỉ ngôi mộ mà còn là biểu tượng cho sự tái sinh của anh, đời này, họ đã yêu khổ sở, mệt mỏi, giày vò quá rồi, chí ít, họ không cần lo lắng về sự lên án của đạo đức và thế tục, anh và cô ấy sẽ mãi mãi không rời xa nhau nữa.

Cuối cùng, cô cũng nhìn rõ, tình yêu vượt qua cả sinh mệnh, khi tham gia vào một đoạn tình yêu như thế, cô còn cố chấp gì chứ? Cô đã bỏ qua rất nhiều việc, tình yêu này trước nay chưa hề thuộc về cô, cả con đường đi, cô nơm nớp lo sợ, nắm chặt sợ vỡ, nới lỏng sợ mất. Cô mệt mỏi rồi, không thuộc về cô thì đành buông tay, giải thoát bọn họ đồng thời cũng là giải thoát cho chính cô.

Cô thắp cho họ ba nén hương, đốt từng bản phác thảo, chăm chú nhìn ngọn lửa mang đi tình cảm sâu đậm của họ.

“Nếu như em còn có thể sống thêm một ngày, em muốn dũng cảm nói cho anh biết: Em yêu anh!

Dâng tặng anh sự đẹp đẽ của vẻn vẹn hai mươi tư tiếng đồng hồ cuối cùng em có.

Chờ đợi kiếp sau, hóa thành con ve sầu mùa thu, hát cho anh nghe khúc ca du dương mùa hạ.”


Thuộc về họ, trả lại hết cho họ đi! Cô trả lại cho họ tình yêu tự do.

Cô tin, tình yêu thực sự không biến mất khi sinh mệnh kết thúc, nó sẽ ở một góc vô danh nào đó, lại đâm chồi, khỏe mạnh.

Trước khi rời đi, bên tai cô vọng lại tiếng ve, giống như một giai điệu hài hòa, réo rắt, dịu dàng, đẹp đẽ, hát về tình yêu bí mật, vĩnh hằng.

Ve sầu mùa thu, khúc ca triền miên mùa thu.
truyenhoangdung.blogspot.com



CHƯƠNG TRƯỚC
CHƯƠNG SAU

No comments

Powered by Blogger.