THẤT TỊNH KHÔNG MƯA - CHƯƠNG 23 - LÂU VŨ TÌNH - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
THẤT TỊNH KHÔNG MƯA
Tác giả : Lâu Vũ Tình
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 23 : NHUNG NHỚ
“Cái gì? Có thể chết người ư?”
Họ
đang dọa anh đấy à?
“Vậy, vậy, cô ấy…”
“Không nhất định là thế, còn phải xem tình trạng của người đó. Vài người có thể bị choáng váng, mệt mỏi, kiệt sức, co thắt cơ, mất dần thị lực, khó khăn khi nuốt, tứ chi không còn sức lực, tệ hơn nữa là có khả năng bị liệt nửa dưới, hoàn toàn không nhìn thấy gì, điều này còn phải xem bệnh tình của cô ấy được khống chế như thế nào.”
Nghiêm trọng vậy ư?! Tề Quang Ngạn há hốc miệng, không nói được lời nào.
“Vì vậy các bạn phải chuẩn bị tâm lý trước, có chuyện gì chưa làm thì nắm chắc cơ hội đi! Bệnh này trước mắt vẫn chưa tìm ra phương pháp chữa trị tận gốc, vì vậy, chúng tôi cũng không thể bảo đảm.”
“Mẹ kiếp, cái gì mà không thể bảo đảm?”
“Không nhất định là thế, còn phải xem tình trạng của người đó. Vài người có thể bị choáng váng, mệt mỏi, kiệt sức, co thắt cơ, mất dần thị lực, khó khăn khi nuốt, tứ chi không còn sức lực, tệ hơn nữa là có khả năng bị liệt nửa dưới, hoàn toàn không nhìn thấy gì, điều này còn phải xem bệnh tình của cô ấy được khống chế như thế nào.”
Nghiêm trọng vậy ư?! Tề Quang Ngạn há hốc miệng, không nói được lời nào.
“Vì vậy các bạn phải chuẩn bị tâm lý trước, có chuyện gì chưa làm thì nắm chắc cơ hội đi! Bệnh này trước mắt vẫn chưa tìm ra phương pháp chữa trị tận gốc, vì vậy, chúng tôi cũng không thể bảo đảm.”
“Mẹ kiếp, cái gì mà không thể bảo đảm?”
Tề Quang Ngạn nổi nóng đập bàn, la hét.
Ý của gã lang băm này là cô ấy sẽ chết ư?
“Quang Ngạn…”
“Quang Ngạn…”
Thần sắc cô đờ đẫn, u ám, giọng nói nhẹ tới nỗi dường như không
thể nghe thấy.
“Sao vậy, Tiểu Tình?”
Anh vội vàng
vòng ra trước mặt cô.
“Đừng…”
“Cái gì?”
“Đừng…”
“Cái gì?”
Anh vểnh tai, cố lắng nghe giọng nói yếu ớt của cô.
“Đừng… nói cho anh trai em biết!”
“Tới lúc này rồi mà em còn lo cho cậu ta!”
“Đừng… nói cho anh trai em biết!”
“Tới lúc này rồi mà em còn lo cho cậu ta!”
Tề Quang Ngạn không nén được, nổi
nóng. Cô có thể ích kỷ một chút, yêu bản thân mình hơn một chút được không? Cô
như vậy… mẹ kiếp, thật khiến người ta đau lòng!
“Đừng nói cho anh trai em biết…”
“Đừng nói cho anh trai em biết…”
Cô lẩm bẩm.
“Xin anh đấy, đừng để anh ấy biết…
Em không muốn làm lỡ việc của anh ấy.”
Cô dùng chút sức lực yếu ớt níu áo anh,
hoảng sợ nói, rồi lặp lại lần nữa.
“Được, anh không nói, anh không nói, em đừng căng thẳng quá!”
“Được, anh không nói, anh không nói, em đừng căng thẳng quá!”
Anh ra sức ôm chặt
cô.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cố nở nụ cười yếu ớt:
Cô thở phào nhẹ nhõm, cố nở nụ cười yếu ớt:
“Anh ấy không dễ gì có được cuộc sống
bình yên, em không muốn… không muốn lại trở thành gánh nặng mệt mỏi cho anh ấy…
không thể…”
Cô không nhớ hôm đó đã về đến nhà kiểu gì, cả ngày ngủ li bì, Tề Quang Ngạn cũng ở bên cô suốt, không rời một bước.
Khi biết bản thân mắc phải chứng bệnh hiểm nghèo này thì tâm trạng sẽ ra sao, cô chưa từng biết, kỳ lạ là sau khi ngủ dậy lại cảm thấy đủ bình tĩnh để chấp nhận sự thật, suy nghĩ trước nay chưa từng rõ ràng đến thế, rất nhiều chuyện trước kia chưa từng nghĩ tới đều hiện rõ trong đầu.
Cô nói với Tề Quang Ngạn, vẻ rất nghiêm túc:
Cô không nhớ hôm đó đã về đến nhà kiểu gì, cả ngày ngủ li bì, Tề Quang Ngạn cũng ở bên cô suốt, không rời một bước.
Khi biết bản thân mắc phải chứng bệnh hiểm nghèo này thì tâm trạng sẽ ra sao, cô chưa từng biết, kỳ lạ là sau khi ngủ dậy lại cảm thấy đủ bình tĩnh để chấp nhận sự thật, suy nghĩ trước nay chưa từng rõ ràng đến thế, rất nhiều chuyện trước kia chưa từng nghĩ tới đều hiện rõ trong đầu.
Cô nói với Tề Quang Ngạn, vẻ rất nghiêm túc:
“Anh là người tốt, hết lòng với
em, em có thể cảm nhận được. Xin lỗi, trái tim em đã quá đầy, không còn chỗ để
chứa thêm anh nữa, nếu gặp anh trước, em nhất định sẽ yêu anh.”
“Ngốc ạ! Không cần dặn dò, trăng trối sớm vậy đâu!”
“Ngốc ạ! Không cần dặn dò, trăng trối sớm vậy đâu!”
Anh đau lòng tới mức không
nói nên lời, ôm cô mà rớt nước mắt. Xem ra anh còn không thể chấp nhận bệnh
tình của cô hơn cô, anh nói, cả đời này cô chưa từng hạnh phúc, ông trời cứ
luôn trêu ngươi cô, anh thấy bất công cho cô.
Ai bảo thế? Cô từng hạnh phúc chứ! Quen biết anh trai chính là việc hạnh phúc nhất đời, trước nay cô chưa từng hối hận vì đã đi trên đoạn đời này.
Cô còn có rất nhiều việc chưa làm, không có nhiều thời gian để đắm chìm trong bi thương và oán trời trách người. Nhân lúc còn có thể vẽ, cô phải cố gắng ghi lại những đoạn ký ức đẹp đẽ nhất trong đời, vì có một ngày, đến bút vẽ cô cũng sẽ không cầm nổi…
Người khác có thể không hiểu nhưng anh trai nhất định sẽ hiểu.
Cô hy vọng, sau khi nhìn thấy những bức tranh này, anh có thể chịu đựng được nỗi đau đớn, bi thương vì mất cô.
Cuộc sống sẽ kết thúc nhưng từng đoạn hồi ức đẹp đẽ nhất, thứ tình cảm trong sáng nhất đều được lưu lại, đi cùng anh. Anh không cần quá đau khổ vì sự thân thiết giữa bọn họ trước nay không phải là thể xác, do vậy, cho dù họ không thể ở bên nhau nhưng linh hồn họ trước sau chưa từng rời xa, điểm này, anh và cô đều hiểu rõ, bỏ qua mọi quy tắc về thể xác và thể lực, trái tim thoát ly trần tục có thể tự do yêu anh.
Đây có lẽ là phần thưởng ông trời ban cho cô, sự nhân từ cuối cùng…
London, nước Anh.
Thẩm Hàn Vũ đứng trước cửa sổ, ngắm những hạt mưa li ti.
London mưa nhiều, một năm bốn mùa hiếm khi có ngày nắng đẹp, anh nhớ ánh nắng Đài Loan, cùng với… bầu trời trong veo bé nhỏ trong cuộc đời anh.
Tình… Bây giờ cô ấy có ổn không?
Anh lúc nào cũng muốn bay ngay về Đài Loan, nhưng cô nói cô muốn một cuộc sống mới, sự tồn tại của anh sẽ cản bước chân đi tìm hạnh phúc của cô…
Chính vì câu nói này, anh kìm nén, không dám tuỳ tiện. Nếu như vậy có thể khiến cô bình yên, anh nên đi thật xa, cẩn thận thu gom hết những nỗi nhớ nhung dâng đầy này, không thể, cũng không nên quấy rầy cô
Gần đây, trời lúc nào cũng mưa dầm dề khiến anh nhớ ra sắp đến sinh nhật cô. Không biết thời tiết ở Đài Bắc thế nào? Dựa vào kinh nghiệm mà đoán, tám, chín phần là lại mưa nhỉ?
Cô thường mong trời trong để anh đưa cô đi chơi, đón ngày sinh nhật vui vẻ nhất. Còn bây giờ? Cô vẫn chờ đợi chứ? Hay là… hiện tại cô đã có người khác ở bên, từ lâu đã quên sự chờ đợi trong sáng ban đầu?
Đúng vậy, Tề Quang Ngạn sẽ ở bên cô, cô sẽ có một ngày sinh nhật ngọt ngào nhất, không cần anh lo lắng…
Anh quay người lại, ánh mắt dừng nơi chồng thư trên bàn, nhíu mày suy nghĩ.
Cô từng hứa, mỗi tháng gửi một lá thư, gần ba năm nay, cứ đến ngày mười lăm là anh lại nhận được thư của cô, chưa bao giờ ngoại lệ, tháng này đã quá một tuần, cô quên rồi ư?
Anh chọn vài lá để xem. Mỗi lần nhận được thư cô, anh thường đọc tới gần chục lần, nội dung đã thuộc lòng. Chữ của Tình rất đẹp, nắn nót, ngay ngắn, từng chữ, từng nét đều thể hiện rõ sự chú tâm hết mực khi viết, nhưng vài tháng gần đây, chữ viết của cô ngày càng cẩu thả, hai thư cuối cùng còn gõ bằng máy tính.
Cô nói, vì gần đây quá bận. Cô đắc ý kể cho anh về triển lãm tranh, có quá nhiều việc khiến cô đầu tắt mặt tối, cảm thấy hai tư tiếng đồng hồ vẫn là không đủ, nếu không phải sợ anh bay về Đài Loan để ép người, cô còn muốn dùng e-mail cho nhanh, vừa tiết kiệm thời gian, sức lực lại vừa tiết kiệm bưu phí…
Cô luôn muốn khiến anh cảm thấy cô đang sống những ngày phong phú, vui vẻ.
Khi hồi âm, anh đặc biệt dặn đi dặn lại cô đừng khiến bản thân mệt quá.
Nhưng cô thực sự bận tới vậy ư? Bận tới nỗi đến thời gian viết thư cho anh cũng không có?
Đây chẳng phải là muốn nói rằng trong trái tim cô, anh đã dần tan biến?
Tâm trạng anh gần đây thường bất an, có… dự cảm rất xấu.
Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên, anh đặt lá thư đã bóc xuống chồng thư:
Ai bảo thế? Cô từng hạnh phúc chứ! Quen biết anh trai chính là việc hạnh phúc nhất đời, trước nay cô chưa từng hối hận vì đã đi trên đoạn đời này.
Cô còn có rất nhiều việc chưa làm, không có nhiều thời gian để đắm chìm trong bi thương và oán trời trách người. Nhân lúc còn có thể vẽ, cô phải cố gắng ghi lại những đoạn ký ức đẹp đẽ nhất trong đời, vì có một ngày, đến bút vẽ cô cũng sẽ không cầm nổi…
Người khác có thể không hiểu nhưng anh trai nhất định sẽ hiểu.
Cô hy vọng, sau khi nhìn thấy những bức tranh này, anh có thể chịu đựng được nỗi đau đớn, bi thương vì mất cô.
Cuộc sống sẽ kết thúc nhưng từng đoạn hồi ức đẹp đẽ nhất, thứ tình cảm trong sáng nhất đều được lưu lại, đi cùng anh. Anh không cần quá đau khổ vì sự thân thiết giữa bọn họ trước nay không phải là thể xác, do vậy, cho dù họ không thể ở bên nhau nhưng linh hồn họ trước sau chưa từng rời xa, điểm này, anh và cô đều hiểu rõ, bỏ qua mọi quy tắc về thể xác và thể lực, trái tim thoát ly trần tục có thể tự do yêu anh.
Đây có lẽ là phần thưởng ông trời ban cho cô, sự nhân từ cuối cùng…
London, nước Anh.
Thẩm Hàn Vũ đứng trước cửa sổ, ngắm những hạt mưa li ti.
London mưa nhiều, một năm bốn mùa hiếm khi có ngày nắng đẹp, anh nhớ ánh nắng Đài Loan, cùng với… bầu trời trong veo bé nhỏ trong cuộc đời anh.
Tình… Bây giờ cô ấy có ổn không?
Anh lúc nào cũng muốn bay ngay về Đài Loan, nhưng cô nói cô muốn một cuộc sống mới, sự tồn tại của anh sẽ cản bước chân đi tìm hạnh phúc của cô…
Chính vì câu nói này, anh kìm nén, không dám tuỳ tiện. Nếu như vậy có thể khiến cô bình yên, anh nên đi thật xa, cẩn thận thu gom hết những nỗi nhớ nhung dâng đầy này, không thể, cũng không nên quấy rầy cô
Gần đây, trời lúc nào cũng mưa dầm dề khiến anh nhớ ra sắp đến sinh nhật cô. Không biết thời tiết ở Đài Bắc thế nào? Dựa vào kinh nghiệm mà đoán, tám, chín phần là lại mưa nhỉ?
Cô thường mong trời trong để anh đưa cô đi chơi, đón ngày sinh nhật vui vẻ nhất. Còn bây giờ? Cô vẫn chờ đợi chứ? Hay là… hiện tại cô đã có người khác ở bên, từ lâu đã quên sự chờ đợi trong sáng ban đầu?
Đúng vậy, Tề Quang Ngạn sẽ ở bên cô, cô sẽ có một ngày sinh nhật ngọt ngào nhất, không cần anh lo lắng…
Anh quay người lại, ánh mắt dừng nơi chồng thư trên bàn, nhíu mày suy nghĩ.
Cô từng hứa, mỗi tháng gửi một lá thư, gần ba năm nay, cứ đến ngày mười lăm là anh lại nhận được thư của cô, chưa bao giờ ngoại lệ, tháng này đã quá một tuần, cô quên rồi ư?
Anh chọn vài lá để xem. Mỗi lần nhận được thư cô, anh thường đọc tới gần chục lần, nội dung đã thuộc lòng. Chữ của Tình rất đẹp, nắn nót, ngay ngắn, từng chữ, từng nét đều thể hiện rõ sự chú tâm hết mực khi viết, nhưng vài tháng gần đây, chữ viết của cô ngày càng cẩu thả, hai thư cuối cùng còn gõ bằng máy tính.
Cô nói, vì gần đây quá bận. Cô đắc ý kể cho anh về triển lãm tranh, có quá nhiều việc khiến cô đầu tắt mặt tối, cảm thấy hai tư tiếng đồng hồ vẫn là không đủ, nếu không phải sợ anh bay về Đài Loan để ép người, cô còn muốn dùng e-mail cho nhanh, vừa tiết kiệm thời gian, sức lực lại vừa tiết kiệm bưu phí…
Cô luôn muốn khiến anh cảm thấy cô đang sống những ngày phong phú, vui vẻ.
Khi hồi âm, anh đặc biệt dặn đi dặn lại cô đừng khiến bản thân mệt quá.
Nhưng cô thực sự bận tới vậy ư? Bận tới nỗi đến thời gian viết thư cho anh cũng không có?
Đây chẳng phải là muốn nói rằng trong trái tim cô, anh đã dần tan biến?
Tâm trạng anh gần đây thường bất an, có… dự cảm rất xấu.
Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên, anh đặt lá thư đã bóc xuống chồng thư:
“Vào đi!”
Người giúp việc theo giờ nhìn anh:
Người giúp việc theo giờ nhìn anh:
“Ông… lại đọc thư của em gái à?”
“Ừm.”
“Ừm.”
Anh đáp khẽ.
“Cái đó… ừm… tôi có thể hỏi ông một việc không?”
“Cái đó… ừm… tôi có thể hỏi ông một việc không?”
Xem ra ông ấy rất coi trọng
người thân này…
Anh nghi ngờ nhíu mày:
Anh nghi ngờ nhíu mày:
“Cô nói đi!”
“Ông là bác sĩ, vậy ông có biết Multiple sclerosis là gì không?”
“Multiple sclerosis…”
“Ông là bác sĩ, vậy ông có biết Multiple sclerosis là gì không?”
“Multiple sclerosis…”
Xếp gọn thư lại anh nghiêng đầu nhìn.
“Là bệnh đa xơ cứng,
bệnh này rất phiền phức, nó là bệnh liên quan đến hệ thống trung khu thần kinh,
do vật chất tầng ngoài của sợi thần kinh của chúng ta gọi là bao mi-ê-lin bị
phá hỏng; nó cũng được coi là bệnh về hệ thống miễn dịch, do hệ thống miễn dịch
không thể phân biệt tế bào trong cơ thể và vật xâm phạm từ bên ngoài tấn công tổ
chức bên trong cơ thể, bạch cầu sẽ thông qua máu trong mão tiến vào trung khu
thần kinh, tấn công bao mi-ê-lin, gây tổn thương cho bao mi-ê-lin và thần
kinh.”
“Ông nói phức tạp quá, tôi không hiểu lắm!”
Anh cười khẽ:
“Ông nói phức tạp quá, tôi không hiểu lắm!”
Anh cười khẽ:
“Nói đơn giản, sau khi những bao mi-ê-lin bị phá hỏng, sự dẫn
truyền tín hiệu thần kinh sẽ trở nên chậm chạp, thậm chí ngừng hẳn, sau đó xuất
hiện những triệu chứng khác nhau, những triệu chứng này ở mỗi người lại khác
nhau, thường hay xảy ra trong độ tuổi từ hai mươi đến bốn mươi, tỷ lệ phụ nữ mắc
phải cao gấp đôi nam giới. Bệnh này có liên quan tới gen di truyền, để chắc chắn,
tốt nhất nên đi kiểm tra.”
Nói xong, anh đứng dậy rót nước, thuận miệng hỏi:
Nói xong, anh đứng dậy rót nước, thuận miệng hỏi:
“Sao? Người quen của cô bị bệnh
này à? Lời khuyên duy nhất của tôi là kêu người thân của bệnh nhân nên ở bên bệnh
nhân nhiều hơn, hiện tại, căn nguyên của bệnh đa xơ cứng vẫn chưa rõ, vì vậy đến
tận bây giờ vẫn chưa nghiên cứu được biện pháp chữa trị tận gốc, interferon được
coi là loại thuốc có hiệu quả đã được chứng thực qua nghiên cứu lâm sàng, có thể
trì hoãn những chuyển biến xấu, có nghĩa là…”
Anh lắc lắc đầu, nhìn cô với ánh
mắt “hiểu rồi chứ?”.
“Có thể… có thể chết.”
“Có thể… có thể chết.”
Là như vậy ư? Cô sợ hãi.
Thẩm Hàn Vũ gật đầu:
Thẩm Hàn Vũ gật đầu:
“Mù, tàn phế, thậm chí là chết, đều có khả năng.”
“Vậy…”
“Vậy…”
Cô định nói lại thôi, suy nghĩ một chút, có nên nói không nhỉ? Không được
gặp mặt người thân lần cuối, chắc sẽ rất đau lòng.
Anh uống ngụm nước, ngừng lại nhìn cô:
Anh uống ngụm nước, ngừng lại nhìn cô:
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Em gái ông ở Đài Loan…”
Trong phút chốc, cốc nước rơi xuống đất, tiếng sứ vỡ sắc nhọn, xẹt qua trái tim hoảng sợ đang đập loạn nhịp. Anh khom người xuống nhặt, tim đập mạnh, ngước mắt:
“Em gái ông ở Đài Loan…”
Trong phút chốc, cốc nước rơi xuống đất, tiếng sứ vỡ sắc nhọn, xẹt qua trái tim hoảng sợ đang đập loạn nhịp. Anh khom người xuống nhặt, tim đập mạnh, ngước mắt:
“Tình?”
“Đúng, hình như là cái tên này, hôm đó tôi đang quét dọn, bỗng nghe thấy bà chủ nói tiếng nước ngoài, hình như là nhắc đến bệnh đa xơ cứng, còn có người con gái tên Tình gì đó…”
Mảnh sứ vỡ màu trắng nhuộm màu đỏ thắm, dòng máu tươi chảy xuống từ lòng bàn tay, một giọt, hai giọt…
“Đúng, hình như là cái tên này, hôm đó tôi đang quét dọn, bỗng nghe thấy bà chủ nói tiếng nước ngoài, hình như là nhắc đến bệnh đa xơ cứng, còn có người con gái tên Tình gì đó…”
Mảnh sứ vỡ màu trắng nhuộm màu đỏ thắm, dòng máu tươi chảy xuống từ lòng bàn tay, một giọt, hai giọt…
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment