THẤT TỊNH KHÔNG MƯA - CHƯƠNG 13 - LÂU VŨ TÌNH - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

THẤT TỊNH KHÔNG MƯA

Tác giả : Lâu Vũ Tình
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 13 : CHỜ ĐỢI


Tề Quang Ngạn trở thành vị khách thường xuyên của nhà họ Thẩm, không ngày nào không siêng năng giẫm chân lên bậc thềm, Thiên Tình tự nhiên cũng dần quen với anh, thân phận “bạn của anh trai” lúc đầu đã thăng tiến tới cấp độ người quen có thể tán gẫu.

Tề Quang Ngạn là mẫu người điển hình của phái hành động, nói muốn giúp Thiên Tình làm quen với môi trường mới liền đưa ra một bảng kế hoạch, làm theo bảng kế hoạch này, tiếp xúc lâu, cô dần biết, sau khi tốt nghiệp một năm, Tề Quang Ngạn tiết kiệm được chút tiền, tạo được chút tiếng tăm, liền tích cực cùng bạn bè hợp tác mở một văn phòng luật sư, làm ăn cũng rất tốt, chẳng trách anh nói sắp xếp công việc giúp cô không phải việc khó.

Xét từ tiêu chuẩn đời thường, điều kiện của anh đã là lựa chọn tạm thời, tiền đồ rộng mở, có lần còn nửa đùa nửa thật nói với cô rằng: “Bây giờ nhận ra anh Tề của em là mẫu đàn ông tốt, phóng khoáng, tình cảm thuần khiết, chất lượng tốt của thế kỷ vẫn chưa muộn đâu. Em là em gái của bạn thân anh, lại xinh đẹp, ngọt ngào rung động lòng người, cho em được hưởng quyền ưu tiên đấy, cần không? Cần không? Mẫu đàn ông “đỉnh” như thế này, không quyết định nhanh là thiệt thòi cho em đó, muốn hẹn sẵn thì phải mời sớm!”

Cô chỉ cười, hành động trêu chọc của anh khiến cô cảm thấy thoải mái.

Ngoài chị Tâm Bình, sau này cô còn quen vài người nữa, bao gồm cả Uyển Huyên – bạn gái cũ của anh trai.

Đó là người phụ nữ có trực giác đặc biệt, khi nhìn thấu trong tim chị Uyển Huyên vẫn còn bóng hình anh, cô hỏi vì sao chị lại đồng ý chia tay, chị nói: 

“Chia tay là do chị đề nghị.”

“Cái gì?”

“Chị không phủ nhận, đến giờ chị vẫn rất yêu anh ấy, nhưng nếu được quyết định lại một lần nữa, chị vẫn sẽ làm như vậy.”

“Anh em đã làm gì? Khiến chị…”

“Không, anh ấy chẳng làm gì cả. Tất cả mọi người đều nói anh ấy đào hoa, sau khi kết thúc một cuộc tình thường nhanh chóng bắt đầu cuộc tình khác, nhưng trong thời gian qua lại, anh ấy chưa bao giờ bắt cá hai tay, hơn nữa đối với bạn gái còn tuyệt đối dịu dàng, chu đáo, tốt tới nỗi không thể bới móc được một lỗi lầm nào.”

“Em không hiểu…” 

Nếu anh trai tốt như thế, chị ấy lại yêu sâu đậm, tại sao lại muốn rời xa?

Lâm Uyển Huyên cười: 

“Cho dù có yêu anh ấy hơn nữa thì chị vẫn có lòng tự trọng. Sâu thẳm trái tim anh ấy cất giấu một người, có lẽ đến bản thân anh ấy cũng chưa phát hiện ra, vì anh ấy giấu rất kín, rất kỹ, nhưng một người con gái dùng cả trái tim để cảm nhận anh ấy thì sẽ nhìn thấy hết. Chị không rõ cô gái đó là ai, càng không hiểu tại sao anh ấy đã yêu sâu đậm đến thế mà lại không dám đi tìm cô ấy, ngược lại còn qua lại với hết người này đến người khác mà anh ấy không hề thật lòng. Chị chỉ biết rõ, thể xác anh ấy ở bên mình nhưng linh hồn thì ở mãi nơi xa, thậm chí chị cảm thấy anh ấy đang thông qua chị để nhớ nhung ai đó, chị không muốn thế thân.

Em có tin không? Khi nói chia tay, chị rơi nước mắt không phải vì thương tiếc cho bản thân mình mà là đau lòng vì anh ấy, trong lòng anh ấy rất đau khổ, thậm chí chị còn lo lắng, sau khi chị đi, đến một nơi để ký gửi tâm tình anh ấy cũng không có thì làm thế nào? Có lúc nhìn đôi mắt trống rỗng, mênh mang của anh ấy, chị cảm thấy anh ấy giống như người rơi xuống biển lớn, nhìn thấy khúc gỗ nối liền bám lấy, cho dù đó có phải là thứ anh ấy cần hay không… Anh ấy trước giờ đều vô tình làm tổn thương người khác, nhưng chẳng qua vì không được giúp đỡ, trái tim hoảng loạn mới tóm chặt bất cứ người con gái nào có thể cho anh ấy sự ấm áp, để bản thân không bị chìm ngập trong sự cô đơn, lạnh giá…”


“Vậy ư?” 

Tim cô đập nhanh, nghĩ tới cuộc nói chuyện của họ tối hôm đó. 

“Nếu là em, tuyệt đối sẽ không rời xa anh ấy.” 

Cô không nỡ.

Lâm Uyển Huyên lắc đầu, cười buồn:

 “Em còn ít tuổi, đương nhiên sẽ không hiểu, yêu một người mãi mãi không thể yêu mình là một việc đau khổ đến nhường nào.”

“Em hiểu chứ! Vì có thể ở bên cạnh người mình yêu thương là một việc rất khó, có người đến tư cách để chờ đợi cũng không có, nhưng nhỡ trở thành một loại mơ ước xa vời, thực ra, chỉ cần có thể thấy anh ấy, biết anh ấy sống thế nào, chẳng phải cũng hạnh phúc rồi ư?”

Cô nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ khiến Lâm Uyển Huyên nghe xong sững người, bắt đầu nhìn cô bằng con mắt khác.

“Trong lòng em… có ai đó rồi à?”

 Vẻ mặt kiên nghị, ánh mắt cố chấp đó… đây không phải là lời của một thiếu nữ không hiểu phải trái có thể nói ra.

Cô mím môi, trả lời: 

“Từ nhỏ tới lớn, bên cạnh em chỉ có anh trai, chưa từng quen người khác giới nào tới mức thân tình.”

Thực sự như vậy ư? Nhưng một thiếu nữ không biết mùi vị của tình yêu sao có thể phát ra ánh sáng rực rỡ đến vậy? Đó là một loại cố chấp đến mức bùng cháy…

Đã là em gái của Thẩm Hàn Vũ, quả nhiên không thua kém chỗ nào, Thẩm Thiên Tình – cô ấy là một người con gái đặc biệt, tế nhị.

Ngoài Lâm Uyển Huyên ra, cô còn quen rất nhiều bạn mới, nam có, nữ có, đại đa số là người Thẩm Hàn Vũ quen, mọi người đều coi cô là em gái yêu quý của mình, trừ việc cô là người thân của Thẩm Hàn Vũ ra, đương nhiên cũng vì cô thông minh, nhanh nhẹn, tự nhiên có thể thu hút người khác tới gần.

Cô thích gần gũi bọn họ, vì họ đại diện cho cuộc sống trong suốt sáu năm qua của anh trai. Bên họ, cô có thể hiểu từng chút những năm tháng đó của anh, cảm giác như tiến gần anh thêm một bước, bù đắp cho khoảng cách sáu năm.

Cô sẽ từng chút, từng chút tìm lại những ngày tháng họ đã đánh mất. Cô tin, chỉ cần mình đủ cố gắng là có thể tìm lại được quãng thời gian trước đây, bao gồm người anh trai cô thương nhớ nhất trong ký ức và sự qua lại của hai trái tim đồng điệu.

Năm đó, Thẩm Hàn Vũ tốt nghiệp, lấy bằng bác sĩ suôn sẻ, còn cô cũng không phụ lòng kỳ vọng của mọi người, thi đỗ khoa Mỹ thuật của một trường đại học như cô hằng mong.

Anh nói không sai. Từ nhỏ cô đã hứng thú với hội họa, khi chưa hiểu chuyện, cô thường nghịch ngợm vẽ nguệch ngoạc lên vở bài tập của anh, hại anh phải viết lại mấy lần, sau đó còn giở nụ cười vô tội đầy nước miếng ra vẻ không chịu, sau này hiểu chuyện rồi, người khác dùng chữ viết nhật ký, cô lại dùng tranh ghi lại tâm tình. Sự kiên trì của anh đã làm tròn vẹn ước mơ của cô.

Nhưng cô cũng có sự kiên trì của mình, khi trở thành sinh viên đại học, cô tuyên bố một cách hùng hồn: Cô muốn tự mình làm thêm kiếm tiền trả học phí!

Cuộc sống như vậy vừa phong phú vừa rất yên bình, cô thậm chí còn hy vọng có thể cùng anh nương tựa cả đời, không có sóng to gió lớn, bình thường, ổn định, đó chẳng phải cũng là một loại hạnh phúc ư?

Gần mười một giờ đêm, trước khi ngủ, cô vào bếp rót nước, thấy cửa phòng anh vẫn sáng đèn, bèn gõ gõ hai cái, thò đầu vào: 

“Anh còn bận à?”

Thẩm Hàn Vũ vùi đầu vào máy tính, mười ngón tay đang bận gõ trên bàn phím, liếc cô nửa giây, mắt lại dán vào màn hình: 

“Vào đi!”

Cô bước vào, ngồi xếp bằng trên giường, nghiêng đầu nhìn ngắm khuôn mặt nghiêng nghiêng đang chú tâm làm việc của anh, nhưng vẫn không quên hỏi: 

“Em ở đây có quấy rầy anh không?”

“Không.” 

Vừa trả lời, ngón tay anh vừa gõ ra một chuỗi từ tiếng Anh cô hoàn toàn không hiểu.

Hôm nay, anh được tham gia một ca phẫu thuật thay tim do ba vị bác sĩ hợp tác cầm dao. Hai vị kia đều là bác sĩ uy tín của bệnh viện, không ngờ ca phẫu thuật lớn, quan trọng như vậy mà một người lý lịch còn mờ nhạt như anh cũng được tham gia, đúng là cơ hội hiếm có để tiếp thu kinh nghiệm thực tiễn, khiến anh được ưu ái mà vừa mừng vừa lo.

Ý định bồi dưỡng trong đó quá rõ ràng, các bác sĩ cùng thời vừa thầm ngưỡng mộ vừa ghen tỵ, nói rằng tiền đồ của anh rất xán lạn.

Cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất sung mãn, anh phụ trách viết báo cáo hoàn chỉnh và nhận xét về quá trình phẫu thuật, tự tin mình có thể lập được một bản báo cáo vô cùng xuất sắc.

“Anh, em có việc nói với anh được không?”

“Em nói đi!”

“Chủ nhật được nghỉ, anh Tề nói…”

“Anh Tề?” 

Anh dừng tay, nghiêng nửa người lại. 

“Hai người thân thiết đến vậy từ khi nào thế?”

Thẩm Thiên Tình mím môi cười khẽ: 

“Anh ấy nói, “Ca ngô ca dĩ cập nhân chi ca[1]”, tình cảm giữa anh và anh ấy tốt như vậy, anh ấy lại chăm sóc em chu đáo đến thế, nếu em có chút lương tâm thì nên kính yêu anh ấy bằng một nửa anh.”

[1] Có nghĩa là: Khi kính yêu anh trai mình thì cũng đừng quên kính yêu người ngoài. Tề Quang Ngạn nói câu này dựa theo một câu nói của Mạnh Tử.

Thẩm Hàn Vũ ho khẽ: 

“Thằng cha này!” 

Đến điều đó cũng định lợi dụng để trục lợi.

“Anh ấy nói đang là mùa hoa trên núi Dương Minh, hẹn em đi chơi, em có thể đi không?”

Thẩm Hàn Vũ suy nghĩ một lát:

 “Nhớ mang thêm áo khoác, trên núi sẽ lạnh đấy!”

“Vậy anh có muốn đi cùng không?”

Anh quay đầu nhìn bản báo cáo mới viết được một nửa, tiếp tục vùi đầu chăm chỉ: 

“Chắc là không, thứ Hai anh phải hoàn thành báo cáo rồi, em đi đi, nhớ giữ mình cẩn thận, an toàn.”

Không thể tranh thủ thêm chút thời gian đưa cô ra ngoài chơi khiến anh cảm thấy day dứt. Có người đưa cô đi, giúp cô không phải ở nhà buồn chán cả ngày, anh thực sự tán thành. Con người Tề Quang Ngạn chỉ thích đòi quyền lợi bằng miệng thôi, nhân cách vẫn còn, nhờ cậu ta chăm sóc Tình, anh rất yên tâm.

Bọn họ chắc có thể được coi là cùng một loại người, khi đối diện với tình cảm thì tâm hồn bất an nhưng chưa bao giờ dồn hết tâm sức để chơi đùa với phụ nữ, coi nhẹ tình yêu, bọn họ chỉ là không dừng lại được mà thôi.

Thẩm Thiên Tình nằm bò lên giường anh, nhìn anh mãi không chán.

“Tối nay em có thể ngủ ở đây không?”

 Cô thích nhìn dáng vẻ làm việc của anh, biểu hiện nghiêm túc ấy rất đẹp.

“Đèn sáng quá, em sẽ khó ngủ.”

“Không đâu!” 

Cô trề môi phản đối.

Anh suy nghĩ một lát: 

“Cho chân lên giường, đắp chăn vào, nếu bị cảm, anh không quan tâm đến em đâu!”

Cô không thu đôi chân đong đưa mà nhảy xuống giường, ôm chặt cổ anh, ra sức hôn một cái:

 “Cảm ơn anh trai!” 

Sau đó, cô vui vẻ nhảy vào trong chăn, mãn nguyện nhắm mắt, không để ý thấy Thẩm Hàn Vũ đang ngồi ngây người.

Tay trái anh xoa nhẹ lên dấu ấn bên má, nụ hôn bất ngờ gây chấn động, làm tê liệt tất cả suy nghĩ trong đầu anh.

Tề Quang Ngạn và Thiên Tình ngày càng gần gũi tới mức cuối cùng cô cũng đối xử với anh ta như người nhà, những điều này hoàn toàn là vô thức.

Thẩm Hàn Vũ nhận ra điều đó trước khi kết thúc cuộc đời thực tập một tháng.

Hôm đó, anh nhận được điện thoại của Tề Quang Ngạn.

“Hàn Vũ, ngày mai tôi muốn hẹn Tiểu Tình đi chơi.”

“Đi mà hỏi Tình có muốn hay không, cậu nói cho tôi biết làm gì?”

 Anh trả lời, thấy khó hiểu, thằng cha này nhầm đối tượng chăng?

“Tôi cũng biết phải hỏi cô ấy, nhưng mỗi lần hẹn, mười lần thì có đến chín lần rưỡi cô ấy trả lời:“Em phải về hỏi anh trai em.” Cậu không gật đầu, cô ấy nào dám nhận lời? Tiểu Tình coi lời cậu còn quan trọng hơn cả luật pháp Trung Hoa dân quốc, chẳng thà hỏi thẳng cậu cho nhanh.”

Trực suốt cả ngày, tinh thần có chút mệt mỏi, Thẩm Hàn Vũ thả lỏng xương cốt, tựa nửa người lên thành ghế, tiện miệng hỏi: 

“Cậu định đưa con bé đi đâu?”

“Đi Miêu Không uống trà, nhân tiện ngắm cảnh đêm, tâm sự.”

“Uống trà?” 

Anh ho khẽ.

 “Tề thiếu gia, bổn nhân quen cậu gần bảy năm rồi, đến cốc nước trắng cậu còn chưa từng mời tôi uống, nói gì đến ngắm cảnh đêm, tâm sự! Sao tôi biết cậu có tâm sự tới mức nổi thú tính không? Sao tôi yên tâm giao em gái vào miệng sói được?”

“Bị cậu phát hiện rồi sao?” 

Tề Quang Ngạn cười lưu manh. 

“Thực ra, tôi thèm muốn Tiểu Tình từ lâu lắm rồi. Một cô gái xinh đẹp, ngọt ngào như vậy, không rung động được sao? Cùng là đàn ông, chắc cậu quá rõ.”

truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.