THẤT TỊNH KHÔNG MƯA - CHƯƠNG 04 - LÂU VŨ TÌNH - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
THẤT TỊNH KHÔNG MƯA
Tác giả : Lâu Vũ Tình
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 04 : LỜI HỨA
“Từ nhỏ, con bé này chẳng quấn ai,
chỉ quấn con. Mỗi lần nó khóc, chỉ có con mới dỗ dành nổi. Nó chỉ nghe lời con,
chịu uất ức cũng tìm anh trai khóc lóc, kể lể. Cha thấy rõ, nó rất ỷ lại vào
con, coi trọng con hơn bất cứ người nào.”
“Cha?”
“Cha?”
Anh lạ lùng nhìn cha, không rõ vì sao cha đột nhiên nhắc tới chuyện này.
“Không có gì, cha chỉ muốn con nhớ
một điều, con bé là em gái duy nhất của con, con là người quan trọng nhất với
nó trên thế gian này, con phải có trách nhiệm với con bé.”
“Con biết.”
“Vậy con phải hứa với cha, cả đời này sẽ không vứt bỏ, lơ là nó, bất cứ lúc nào cũng phải bảo vệ, chăm sóc nó.”
Biết rằng cha không chỉ đang nói chuyện phiếm, thái độ của anh trở nên thận trọng hơn, nghiêm túc trả lời từ chính con tim mình:
“Con biết.”
“Vậy con phải hứa với cha, cả đời này sẽ không vứt bỏ, lơ là nó, bất cứ lúc nào cũng phải bảo vệ, chăm sóc nó.”
Biết rằng cha không chỉ đang nói chuyện phiếm, thái độ của anh trở nên thận trọng hơn, nghiêm túc trả lời từ chính con tim mình:
“Vâng, thưa cha.”
“Được, vậy cha giao Tiểu Tình cho con, đừng để cha thất vọng!”
Thẩm Hàn Vũ khóa vòi nước, giật mình quay người.
Đây… là sự phó thác ư?
Thân thế của Tình từ lâu đã là một bí mật công khai giữa anh và cô, chỉ có điều không ai nói thẳng ra. Đối với anh, cho dù có huyết thống hay không, cô vẫn là đứa em gái anh yêu thương nhất. Điều này chẳng ảnh hưởng chút nào đến vị trí của cô trong trái tim anh và trong gia đình này.
Còn cha? Cha phát hiện hai đứa đã biết rõ chuyện này từ khi nào? Thậm chí còn có ý giao phó cả đời Tình cho anh?
Vì sao lúc này ai cũng đều kỳ lạ vậy?
“Tình!
Tan học đợi anh, anh tới đón em, có chuyện muốn nói.
Ký tên: Anh trai.”
Tối qua, anh để lại dòng chữ này cho cô, sáng nay cô đã ra ngoài trước anh một bước, nhưng khi đến phòng cô, nhìn thấy mảnh giấy bị vo tròn, anh biết cô đã đọc.
Sau khi tan học, anh đến trường cô, cũng là trường cũ mà anh đã tốt nghiệp ba năm trước, đợi cô cả buổi, mãi mà chẳng thấy.
Thấy giáo viên, học sinh cả trường đã về gần hết, anh bắt đầu lo lắng, không lẽ cô lại gây ra chuyện gì khiến thầy cô giáo phạt, bắt ở lại trường ư?
Sau đó, vài nữ sinh chạy tới gọi anh là “học trưởng[1]“, tự giới thiệu là bạn học của Tình, quấn lấy anh nói chuyện.
[1] Đàn anh lớp trên.
Anh từng là nhân vật quan trọng của trường này, nổi tiếng là một học sinh giỏi toàn diện, hoàn hảo cả về năm mặt: thể chất, trí tuệ, phẩm hạnh, thẩm mỹ và tinh thần tập thể, tài hoa phong nhã trời sinh, trên bục trao học bổng không bao giờ thiếu bóng dáng anh. Cho tới bây giờ, đã ba năm trôi qua, rất nhiều thầy cô, học sinh vẫn còn bàn tán xôn xao. Năm đó Tình vừa mới vào học, vì thân phận “em gái tài tử của trường – Thẩm Hàn Vũ” mà thu hút không ít ánh nhìn.
Ba năm trước, do thành tích đứng đầu bảng toàn huyện, anh thi đỗ vào trường trung học thành phố, khiến cho ngôi trường vô danh của thị trấn nhỏ này có thêm không ít ánh hào quang. Chẳng trách ngày hôm nay, cái tên Thẩm Hàn Vũ vẫn còn vang dội khắp trường.
Cũng vì quá rõ mối quan hệ của họ nên không ít người nói những lời như:
“Được, vậy cha giao Tiểu Tình cho con, đừng để cha thất vọng!”
Thẩm Hàn Vũ khóa vòi nước, giật mình quay người.
Đây… là sự phó thác ư?
Thân thế của Tình từ lâu đã là một bí mật công khai giữa anh và cô, chỉ có điều không ai nói thẳng ra. Đối với anh, cho dù có huyết thống hay không, cô vẫn là đứa em gái anh yêu thương nhất. Điều này chẳng ảnh hưởng chút nào đến vị trí của cô trong trái tim anh và trong gia đình này.
Còn cha? Cha phát hiện hai đứa đã biết rõ chuyện này từ khi nào? Thậm chí còn có ý giao phó cả đời Tình cho anh?
Vì sao lúc này ai cũng đều kỳ lạ vậy?
“Tình!
Tan học đợi anh, anh tới đón em, có chuyện muốn nói.
Ký tên: Anh trai.”
Tối qua, anh để lại dòng chữ này cho cô, sáng nay cô đã ra ngoài trước anh một bước, nhưng khi đến phòng cô, nhìn thấy mảnh giấy bị vo tròn, anh biết cô đã đọc.
Sau khi tan học, anh đến trường cô, cũng là trường cũ mà anh đã tốt nghiệp ba năm trước, đợi cô cả buổi, mãi mà chẳng thấy.
Thấy giáo viên, học sinh cả trường đã về gần hết, anh bắt đầu lo lắng, không lẽ cô lại gây ra chuyện gì khiến thầy cô giáo phạt, bắt ở lại trường ư?
Sau đó, vài nữ sinh chạy tới gọi anh là “học trưởng[1]“, tự giới thiệu là bạn học của Tình, quấn lấy anh nói chuyện.
[1] Đàn anh lớp trên.
Anh từng là nhân vật quan trọng của trường này, nổi tiếng là một học sinh giỏi toàn diện, hoàn hảo cả về năm mặt: thể chất, trí tuệ, phẩm hạnh, thẩm mỹ và tinh thần tập thể, tài hoa phong nhã trời sinh, trên bục trao học bổng không bao giờ thiếu bóng dáng anh. Cho tới bây giờ, đã ba năm trôi qua, rất nhiều thầy cô, học sinh vẫn còn bàn tán xôn xao. Năm đó Tình vừa mới vào học, vì thân phận “em gái tài tử của trường – Thẩm Hàn Vũ” mà thu hút không ít ánh nhìn.
Ba năm trước, do thành tích đứng đầu bảng toàn huyện, anh thi đỗ vào trường trung học thành phố, khiến cho ngôi trường vô danh của thị trấn nhỏ này có thêm không ít ánh hào quang. Chẳng trách ngày hôm nay, cái tên Thẩm Hàn Vũ vẫn còn vang dội khắp trường.
Cũng vì quá rõ mối quan hệ của họ nên không ít người nói những lời như:
“Cái
gì? Anh chàng Thẩm Hàn Vũ đẹp trai ưu tú đó là anh của cậu ư? Hai anh em cậu chẳng
giống nhau chút nào cả…”
Anh lo lắng những lời nói vô ý vô tứ đó sẽ làm tổn
thương lòng tự tôn của cô bé.
Bạn bè của Thiên Tình nói cô đã rời trường từ lâu, anh vô tâm bỏ lại sự mơ mộng của các cô thiếu nữ này, vội vàng về nhà.
Quả nhiên, Tình đã về, đang yên lặng ngồi học từ vựng tiếng Anh.
“Hàn Vũ, sao hôm nay con về muộn thế? Chẳng phải nói là đi đón Tiểu Tình sao? Tiểu Tình về từ lâu rồi mà.”
Anh quay đầu, nhìn thẳng vào Tình.
Bạn bè của Thiên Tình nói cô đã rời trường từ lâu, anh vô tâm bỏ lại sự mơ mộng của các cô thiếu nữ này, vội vàng về nhà.
Quả nhiên, Tình đã về, đang yên lặng ngồi học từ vựng tiếng Anh.
“Hàn Vũ, sao hôm nay con về muộn thế? Chẳng phải nói là đi đón Tiểu Tình sao? Tiểu Tình về từ lâu rồi mà.”
Anh quay đầu, nhìn thẳng vào Tình.
“Dạ… Con bận nói chút chuyện vói thầy giáo
nên bị trễ, sợ Tình đợi lâu nên để em về trước.”
“Vậy à?”
“Vậy à?”
Mẹ gật đầu rồi đi vào bếp.
Thấy mẹ đã đi xa, anh tới trước mặt cô, khẽ hỏi:
Thấy mẹ đã đi xa, anh tới trước mặt cô, khẽ hỏi:
“Sao không đợi anh?”
“Em vốn dĩ đâu có đồng ý.”
“Tình, em ngẩng đầu lên, chúng ta nói chuyện!”
“Ngày mai em có bài kiểm tra tiếng Anh.”
“Em vốn dĩ đâu có đồng ý.”
“Tình, em ngẩng đầu lên, chúng ta nói chuyện!”
“Ngày mai em có bài kiểm tra tiếng Anh.”
Cô vẫn cố chấp nhìn chăm chú vào cuốn
sách.
“Em chăm chỉ tới mức không có cả thời gian nói chuyện với anh từ bao giờ vậy?”
“Bây giờ.”
Thẩm Hàn Vũ hít một hơi:
“Em chăm chỉ tới mức không có cả thời gian nói chuyện với anh từ bao giờ vậy?”
“Bây giờ.”
Thẩm Hàn Vũ hít một hơi:
“Ngẩng đầu lên đi, có gì bất mãn thì hãy nói thẳng với
anh, anh không chấp nhận kiểu chiến tranh lạnh trẻ con này đâu.”
“Không có.”
“Anh nói ngẩng đầu lên!”
“Không có.”
“Anh nói ngẩng đầu lên!”
Giọng nói có phần hơi kích động của anh lập tức thu
hút ánh mắt cha đang ngồi đọc báo ở xa.
“Sao thế? Hàn Vũ?”
“Xin lỗi cha, chúng con không sao ạ.”
“Sao thế? Hàn Vũ?”
“Xin lỗi cha, chúng con không sao ạ.”
Anh giơ tay kéo cô vào phòng, đóng cửa lại.
“Hai ngày nay em làm sao thế? Thẩm Thiên Tình mà anh biết không bao giờ vô cớ
gây sự thế này, rốt cuộc là thế nào vậy?”
Thẩm Thiên Tình định nói gì đó, lặng lẽ ngước mắt lên, thấy bức thư thoang thoảng mùi thơm trong tay anh, cô cắn môi, tức giận không nói nữa.
Nương theo ánh mắt cô, anh giơ bức thư viết tên mình lên:
Thẩm Thiên Tình định nói gì đó, lặng lẽ ngước mắt lên, thấy bức thư thoang thoảng mùi thơm trong tay anh, cô cắn môi, tức giận không nói nữa.
Nương theo ánh mắt cô, anh giơ bức thư viết tên mình lên:
“Còn nữa, chuyện thư
từ này là thế nào? Nghe nói có không ít thư gửi cho anh nhưng nửa lá anh cũng
không nhìn thấy, vì chiếu cố đến thể diện của em, anh mới không vạch trần chuyện
này trước mặt bạn em, nhưng anh nghĩ em nợ anh một lời giải thích.”
“Anh quan tâm ư? Có biết bao nữ sinh ngưỡng mộ, viết thư tình cho anh, điều này làm thỏa mãn thói hư vinh của anh, đúng không?”
“Anh quan tâm ư? Có biết bao nữ sinh ngưỡng mộ, viết thư tình cho anh, điều này làm thỏa mãn thói hư vinh của anh, đúng không?”
Anh trai coi trọng thư tình của
những nữ sinh không biết tên hơn cả cô, khiến cô cảm thấy bị tổn thương, trong
lòng chua chát tựa như bị vô số mũi kim nhỏ châm vào…
“Vấn đề không phải là quan tâm hay không, mà là chúng liên quan tới anh, em có nghĩa vụ báo cho anh biết, còn quan tâm hay không, đó là việc của anh.”
“Được, em thừa nhận mình đã giấu thư đi, vậy thì sao?”
“Đem ra đây!”
“Không!”
“Anh nói em đem ra đây!“
“Không, không, không!”
“Vấn đề không phải là quan tâm hay không, mà là chúng liên quan tới anh, em có nghĩa vụ báo cho anh biết, còn quan tâm hay không, đó là việc của anh.”
“Được, em thừa nhận mình đã giấu thư đi, vậy thì sao?”
“Đem ra đây!”
“Không!”
“Anh nói em đem ra đây!“
“Không, không, không!”
Cô bướng bỉnh phản ứng lại, vênh mặt trợn mắt nhìn anh,
không chút sợ hãi.
“Thẩm Thiên Tinh, em đừng làm anh tức giận.”
“Anh tức cũng chẳng có tác dụng gì, những bức thư đó em đều xé hết, đốt hết, vứt hết rồi, một bức cũng chẳng còn, chắc là anh tiếc lắm nhỉ? Tất cả anh đều không được nhìn thấy nữa đâu, trong đó còn có cả thư của hoa khôi lớp, hoa khôi trường, ai cũng xinh đẹp vô cùng. Anh mắng em đi, đánh em đi! Dù sao những bức thư đó cũng quan trọng hơn em, vì chúng mà anh trở nên hung dữ với em…”
Thẩm Hàn Vũ nhíu mày:
“Thẩm Thiên Tinh, em đừng làm anh tức giận.”
“Anh tức cũng chẳng có tác dụng gì, những bức thư đó em đều xé hết, đốt hết, vứt hết rồi, một bức cũng chẳng còn, chắc là anh tiếc lắm nhỉ? Tất cả anh đều không được nhìn thấy nữa đâu, trong đó còn có cả thư của hoa khôi lớp, hoa khôi trường, ai cũng xinh đẹp vô cùng. Anh mắng em đi, đánh em đi! Dù sao những bức thư đó cũng quan trọng hơn em, vì chúng mà anh trở nên hung dữ với em…”
Thẩm Hàn Vũ nhíu mày:
“Anh tùy việc mà xét. Nếu em không đồng ý, có thể từ chối.
Nhận sự giao phó của người ta thì phải làm cho trọn. Đây không phải là thái độ
đối nhân xử thế đúng mực, anh cực kỳ không thích hành vi này của em. "
Anh nói anh không thích cô, vậy là bây giờ anh không thích cô nữa rồi…
Giọt lệ tủi thân rơm rớm trên viền mi, cô tức giận chạy ra khỏi phòng, chẳng mấy chốc đã quay lại, ném cả tập thư vào người anh:
Anh nói anh không thích cô, vậy là bây giờ anh không thích cô nữa rồi…
Giọt lệ tủi thân rơm rớm trên viền mi, cô tức giận chạy ra khỏi phòng, chẳng mấy chốc đã quay lại, ném cả tập thư vào người anh:
“Cầm lấy, anh thích thì cứ giữ
đi, đừng giơ cái bộ mặt đòi nợ ra nữa, ai thèm chứ!”
Thẩm Hàn Vũ sững người, từng bức, từng bức lả tả như tuyết rơi, khi ngẩng đầu lên, cô đã mất hút khỏi tầm mắt.
Buối tối, Thiên Tĩnh không ra ăn cơm, mẹ quan tâm vào phòng một chuyến, cô nói không hứng thú, không muốn ăn.
Mẹ ít nhiều cũng nhìn ra giữa hai đứa đang có mâu thuẫn, bèn khuyên anh:
Thẩm Hàn Vũ sững người, từng bức, từng bức lả tả như tuyết rơi, khi ngẩng đầu lên, cô đã mất hút khỏi tầm mắt.
Buối tối, Thiên Tĩnh không ra ăn cơm, mẹ quan tâm vào phòng một chuyến, cô nói không hứng thú, không muốn ăn.
Mẹ ít nhiều cũng nhìn ra giữa hai đứa đang có mâu thuẫn, bèn khuyên anh:
“Tính
Tiểu Tình là vậy, con làm anh thì nhường nó chút đi, đừng chấp nó nữa!”
“Mẹ…”
“Mẹ…”
Anh không nói nữa.
Mẹ cười:
Mẹ cười:
“Nó cũng chẳng cố ý chọc giận con đâu, nhất cứ nhất động của con đều
có ảnh hưởng rất lớn đến nó, nếu con không tha thứ cho nó, e là nó sẽ tuyệt thực
đến chết đói đấy!”
Vấn đề là cô có cần sự tha thứ của anh hay không?
Thẩm Hàn Vũ gắp mấy món ăn cô thích, mang vào phòng.
Bên trong tối om, anh bật đèn, thấy cô nằm trên giường. Cô vội quay lưng, kéo chăn kín đầu, không nhìn anh.
Anh đặt cơm tối lên bàn, ngồi xuống cạnh giường:
Vấn đề là cô có cần sự tha thứ của anh hay không?
Thẩm Hàn Vũ gắp mấy món ăn cô thích, mang vào phòng.
Bên trong tối om, anh bật đèn, thấy cô nằm trên giường. Cô vội quay lưng, kéo chăn kín đầu, không nhìn anh.
Anh đặt cơm tối lên bàn, ngồi xuống cạnh giường:
“Vẫn không vui vì những lời
anh nói à?”
“…”
“…”
Trong chăn im lặng một hồi.
Anh lại mở miệng:
Anh lại mở miệng:
“Thực sự giận anh đến thế sao? Giận tới mức muốn tuyệt thực phản
đối?”
“…”
“…”
Vẫn không nói năng gì.
“Không được như thế nữa, Tình, quay mặt lại đây cho anh!”
“Không được như thế nữa, Tình, quay mặt lại đây cho anh!”
Anh dùng tay kéo
chăn, lật người cô, bỗng nhiên phát hiện mặt cô đầy nước mắt, gối ướt đẫm một mảng.
Anh kinh hãi:
Anh kinh hãi:
“Tình, em…”
“Xin lỗi, em không biết những bức thư đó quan trọng với anh đến thế, sau này em tuyệt đối không giấu thư của anh nữa, anh đừng giận, đừng ghét em..
Chuyện này… Thế này là thế nào?
Cô nhào tới ôm chầm lấy anh, khóc toáng trên ngực anh.
“Tiểu Tình…”
“Em chỉ sợ… sợ bọn họ phân tán sự chú ý của anh, sau đó… anh sẽ không còn thương em nữa, không còn quan tâm đến em nữa… Em không cố ý làm anh tức giận, em cũng biết như thế là không đúng… Nhưng, nhưng… em thực sự không biết như vậy khiến anh càng ghét em…”
Là vậy ư? Chỉ vì sợ mất đi sự yêu thương của anh nên cô mới giấu thư tình?
Anh dạy dỗ cô theo góc độ về lý mà quên không nghĩ tới suy nghĩ của một cô gái đa cảm, tinh tế…
“Đừng khóc, anh không giận em đâu.”
“Xin lỗi, em không biết những bức thư đó quan trọng với anh đến thế, sau này em tuyệt đối không giấu thư của anh nữa, anh đừng giận, đừng ghét em..
Chuyện này… Thế này là thế nào?
Cô nhào tới ôm chầm lấy anh, khóc toáng trên ngực anh.
“Tiểu Tình…”
“Em chỉ sợ… sợ bọn họ phân tán sự chú ý của anh, sau đó… anh sẽ không còn thương em nữa, không còn quan tâm đến em nữa… Em không cố ý làm anh tức giận, em cũng biết như thế là không đúng… Nhưng, nhưng… em thực sự không biết như vậy khiến anh càng ghét em…”
Là vậy ư? Chỉ vì sợ mất đi sự yêu thương của anh nên cô mới giấu thư tình?
Anh dạy dỗ cô theo góc độ về lý mà quên không nghĩ tới suy nghĩ của một cô gái đa cảm, tinh tế…
“Đừng khóc, anh không giận em đâu.”
Anh nhẹ nhàng vỗ về.
“Nói dối, rõ ràng anh đã hung dữ với em.”
“Nói dối, rõ ràng anh đã hung dữ với em.”
Cô thút thít lên án.
“Anh chỉ nói to thôi.”
“Anh nói em vô cớ gây sự.”
“Nếu anh mà nói câu này, ra đường sẽ bị sét đánh.”
“Anh ghét em.”
“Nói bậy, đó là việc cả đời này không thể nào xảy ra.”
Cô ngừng khóc:
“Anh chỉ nói to thôi.”
“Anh nói em vô cớ gây sự.”
“Nếu anh mà nói câu này, ra đường sẽ bị sét đánh.”
“Anh ghét em.”
“Nói bậy, đó là việc cả đời này không thể nào xảy ra.”
Cô ngừng khóc:
“Thật không?”
Anh thề với vẻ mặt thận trọng:
Anh thề với vẻ mặt thận trọng:
“Nếu anh lừa em, cả đời em sẽ không lấy được chồng,
làm bà cô già.”
“Sao anh thề mà người bị trừng phạt lại là em?”
“Sao anh thề mà người bị trừng phạt lại là em?”
Cô la oai oái, bất mãn phản đối.
“Đâu có! Đâu có! Nếu em không lấy được chồng, anh sẽ phải nuôi em, vậy ai thiệt hơn ai?”
“Anh… phải nuôi em?”
“Đâu có! Đâu có! Nếu em không lấy được chồng, anh sẽ phải nuôi em, vậy ai thiệt hơn ai?”
“Anh… phải nuôi em?”
Thật không? Cả đời á!
“Đương nhiên rồi!”
“Đương nhiên rồi!”
Chiến thuật ngăn chặn nước mắt thành công, anh rút giấy ăn
ra lau mũi cho cô.
“Em là em gái anh, anh không nuôi em thì nuôi ai? Xì mũi đi
nào.”
“Người ta mười lăm tuổi rồi, anh đừng coi em là trẻ con nữa!”
“Người ta mười lăm tuổi rồi, anh đừng coi em là trẻ con nữa!”
Nói tới nói lui
cô vẫn nghe lời xì mũi.
“Trong mắt anh, em mãi mãi là đứa bé khóc chạy theo đuôi anh.”
“Trong mắt anh, em mãi mãi là đứa bé khóc chạy theo đuôi anh.”
Anh gập đôi tờ
giấy. “Lần nữa nào!”
Cô dùng sức xì sạch nước mũi, hỏi tiếp:
Cô dùng sức xì sạch nước mũi, hỏi tiếp:
“Em ăn khỏe lắm, có thể sẽ ăn cho anh sạt
nghiệp đấy. Hơn nữa, sau này anh kết hôn, còn phải nuôi vợ, nuôi con, anh nuôi
nổi em không?”
Anh nhún vai, vứt “những viên vằn thắn vừa ra lò” cứng đơ đó vào thùng rác.
Anh nhún vai, vứt “những viên vằn thắn vừa ra lò” cứng đơ đó vào thùng rác.
“Vậy
thì không kết hôn nữa, dốc sức nuôi em là được”
Anh bưng bát cơm, đặt vào tay
cô.
“Ăn đi, để anh xem em ăn khỏe tới mức nào.”
“Được, vậy em cũng không lấy chồng nữa, mãi mãi ở bên cạnh anh.”
“Được, vậy em cũng không lấy chồng nữa, mãi mãi ở bên cạnh anh.”
Cô vui vẻ
tuyên bố.
Anh cười khẽ:
Anh cười khẽ:
“Nói dễ nghe nhỉ, chỉ sợ tới lúc thấy anh chàng đẹp trai nào đó,
nửa đêm liền gói đồ đi theo người ta. Lúc đó thì còn coi ông anh trai này ra gì
nữa!”
“Sẽ không có chuyện đó đâu! Không ai có thể đẹp trai hơn anh.”
“Sẽ không có chuyện đó đâu! Không ai có thể đẹp trai hơn anh.”
Không có ai xuất
sắc, ưu tú hơn anh, vậy sao cô phải lấy chồng chứ?
“Hừm, vậy em có thể nói cho ông anh rất đẹp trai này biết vì sao mấy hôm nay em không để ý tới anh không?”
Miếng ớt xanh trong miệng chưa kịp nuốt xuống.
Thấy cô trầm mặc, anh nhẹ nhàng nói:
“Hừm, vậy em có thể nói cho ông anh rất đẹp trai này biết vì sao mấy hôm nay em không để ý tới anh không?”
Miếng ớt xanh trong miệng chưa kịp nuốt xuống.
Thấy cô trầm mặc, anh nhẹ nhàng nói:
“Tình, chẳng phải chúng ta đã nói không có
bí mật ư? Lúc nhỏ, có việc gì em đều kể cho anh, anh thích Tiểu Tiểu Tình nằm
lười trên người anh nói chuyện trên trời dưới đất, không thích dáng vẻ bây giờ,
việc gì cũng giấu trong lòng, gặp mặt cứ như người dưng.”
“Chẳng phải chính anh có chuyện gì cũng không kể cho em biết đấy sao!”
“Chẳng phải chính anh có chuyện gì cũng không kể cho em biết đấy sao!”
Giọng cô
lí nha lí nhí, nhưng vẫn nghe thấy được.
“Ví dụ?”
“Việc anh được cử đi học, vì sao không nói với em?”
Anh hơi ngạc nhiên.
“Ví dụ?”
“Việc anh được cử đi học, vì sao không nói với em?”
Anh hơi ngạc nhiên.
“Anh…”
“Nếu em không phát hiện, có phải anh sẽ trốn đi Đài Bắc học, không cho em biết hay không?”
“Anh… không…”
Anh nhất thời bị á khẩu, không nói được gì. Hóa ra mấy ngày nay cô khó chịu vì chuyện này? Cô tưởng anh không cần cô nữa ư?
Cô không phải muốn đối đầu với anh, chỉ là dùng cách này để phản đối, bộc lộ sự đau lòng và lo sợ bị ruồng bỏ…
Anh không hề có ý muốn giấu cô, chỉ vì thừa biết cô sẽ đau lòng, mỗi lần đối diện cô, anh không nói ra nổi, thậm chí anh đã nghĩ hay, là từ bỏ, đổi sang chọn trường phía Nam…
Từ nhỏ tới lớn, anh luôn ở chỗ cô có thể nhìn thấy để bảo vệ cô, họ chưa bao giờ ở cách nhau quá xa, quá lâu. Anh sợ nhỡ may cô lại gây chuyện, nhỡ may cô muốn tìm người nói chuyện, nhỡ may nửa đêm cô tỉnh dậy không tìm thấy anh… thì làm thế nào?
Nhưng mẹ nhẹ nhàng khuyên:
“Nếu em không phát hiện, có phải anh sẽ trốn đi Đài Bắc học, không cho em biết hay không?”
“Anh… không…”
Anh nhất thời bị á khẩu, không nói được gì. Hóa ra mấy ngày nay cô khó chịu vì chuyện này? Cô tưởng anh không cần cô nữa ư?
Cô không phải muốn đối đầu với anh, chỉ là dùng cách này để phản đối, bộc lộ sự đau lòng và lo sợ bị ruồng bỏ…
Anh không hề có ý muốn giấu cô, chỉ vì thừa biết cô sẽ đau lòng, mỗi lần đối diện cô, anh không nói ra nổi, thậm chí anh đã nghĩ hay, là từ bỏ, đổi sang chọn trường phía Nam…
Từ nhỏ tới lớn, anh luôn ở chỗ cô có thể nhìn thấy để bảo vệ cô, họ chưa bao giờ ở cách nhau quá xa, quá lâu. Anh sợ nhỡ may cô lại gây chuyện, nhỡ may cô muốn tìm người nói chuyện, nhỡ may nửa đêm cô tỉnh dậy không tìm thấy anh… thì làm thế nào?
Nhưng mẹ nhẹ nhàng khuyên:
“Có anh em nào không phải rời xa, mỗi người đi con
đường riêng? Không phải bây giờ, cũng sẽ là sau này, vậy bây giờ con cố chấp
thì cũng có ý nghĩa gì?”
Anh không trả lời được, không thể nói cho mẹ biết, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ rời xa Tình. Từ trước tới nay, Tình chính là toàn bộ thế giới của anh, thậm chí anh còn đương nhiên cho rằng mình sẽ luôn ở bên cô, cho đến khi già, cho đến khi chết…
“Tình… không muốn anh đi Đài Bắc à?”
“…”
Anh không trả lời được, không thể nói cho mẹ biết, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ rời xa Tình. Từ trước tới nay, Tình chính là toàn bộ thế giới của anh, thậm chí anh còn đương nhiên cho rằng mình sẽ luôn ở bên cô, cho đến khi già, cho đến khi chết…
“Tình… không muốn anh đi Đài Bắc à?”
“…”
Nói vâng thì có phần quá ích kỷ. Thực ra, trong lòng cô rõ hơn ai hết; tài
hoa trời sinh của anh trai không thể che giấu được. Anh nổi bật như vậy, bị
chôn vùi trong thị trấn nhỏ này thì quả là không công bằng.
“Em chỉ là… không muốn xa anh…”
“Em chỉ là… không muốn xa anh…”
Cô lúng túng nói khẽ.
“Vậy, Tình có thể cố gắng hơn, chỉ cần thành tích tốt hơn một chút, anh có thể thuyết phục cha mẹ để em tới Đài Bắc học, làm bạn với anh.”
“Có thể… như vậy không?”
“Vậy, Tình có thể cố gắng hơn, chỉ cần thành tích tốt hơn một chút, anh có thể thuyết phục cha mẹ để em tới Đài Bắc học, làm bạn với anh.”
“Có thể… như vậy không?”
Chỉ cần thành tích tốt thì sẽ không phải xa anh ư?
“Chuyện đó còn phải xem liệu em có cố gắng hết mình, có vào được trường cấp ba công lập hay không đã!”
“Vậy nếu… không được thì sao?”
“Chuyện đó còn phải xem liệu em có cố gắng hết mình, có vào được trường cấp ba công lập hay không đã!”
“Vậy nếu… không được thì sao?”
Cô không tin vào bản thân. Học không nằm trong hứng
thú của cô, cô luôn chỉ cần đạt điểm trung bình là tốt rồi, sẽ không phải suy
nghĩ nhiều, bây giờ cố gắng vẫn kịp chứ?
Nếu thực sự như vậy, anh cũng không nhất định phải đi Đài Bắc.
Nếu thực sự như vậy, anh cũng không nhất định phải đi Đài Bắc.
“Lúc ấy nói sau,
việc này anh sẽ suy nghĩ, được không?”
“Vậy anh sẽ không lén đi chứ?”
“Ừ.”
“Không được để em không tìm thấy anh nhé!”
“Ừ.”
“Không được không cần em!”
“Ở đâu ra người nói nhiều thế này nhỉ? Cứ như bà già ấy!”
“Vậy anh sẽ không lén đi chứ?”
“Ừ.”
“Không được để em không tìm thấy anh nhé!”
“Ừ.”
“Không được không cần em!”
“Ở đâu ra người nói nhiều thế này nhỉ? Cứ như bà già ấy!”
Anh cười trêu chọc.
“Vậy anh có muốn đồng ý không?”
“Ừ, ừ, ừ, anh sẽ không lén đi, không để em không tìm thấy anh, không thể không cần em. Anh sẽ để em luôn nhìn thấy, chạm vào được, cho tới khi em nhìn chán phát ói, như vậy em yên tâm rồi chứ?”
“Ngoắc tay chứ?”
Đôi mắt mà anh yêu nhất sáng ngời, rực rỡ liếc nhìn anh, dưới ánh mắt chăm chú, nghiêm túc không gì sánh bằng ấy, anh kiên quyết ngoắc tay với cô.
Trong lòng anh biết rõ, đây không phải trò chơi trẻ con, mà là lời hứa phải dùng cả đời để thực hiện.
“Vậy anh có muốn đồng ý không?”
“Ừ, ừ, ừ, anh sẽ không lén đi, không để em không tìm thấy anh, không thể không cần em. Anh sẽ để em luôn nhìn thấy, chạm vào được, cho tới khi em nhìn chán phát ói, như vậy em yên tâm rồi chứ?”
“Ngoắc tay chứ?”
Đôi mắt mà anh yêu nhất sáng ngời, rực rỡ liếc nhìn anh, dưới ánh mắt chăm chú, nghiêm túc không gì sánh bằng ấy, anh kiên quyết ngoắc tay với cô.
Trong lòng anh biết rõ, đây không phải trò chơi trẻ con, mà là lời hứa phải dùng cả đời để thực hiện.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment