THẦN ẤN VƯƠNG TỌA - CHƯƠNG 17 - ĐƯỜNG GIA TAM THIẾU - TRUYỆN TIÊN HIỆP
THẦN ẤN VƯƠNG TỌA
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Thể loại: Truyện tiên hiệp
CHƯƠNG 17: TINH DIỆU ĐỘC GIÁC THÚ (2)
Mới vừa rồi lão giả kia nhìn qua mặc
dù rất thê thảm, nhưng hắn ít nhất cũng là một gã cường giả cấp bảy a! Cho dù hắn
đã tàn tật, coi như Dạ Hoa cộng thêm Quỷ Ảnh, cũng không thể nào là đối thủ của
lão giả này . Huống chi, tàn tật trên người hắn, tất cả đều là do chiến đấu
cùng Ma tộc nhận được, có thể nói rằng mọi người thủ hộ trong Thánh sơn, ai ai
cũng đều là anh hùng chân chính.
Cho dù là ba vị Thần Ấn Kỵ Sĩ của Kỵ
Sĩ Thánh điện tới đây, đối với họ đều là tôn kính trưởng giả mà hành lễ. Tất cả
bọn họ đều là niềm kiêu ngạo cùng vinh quang của Kỵ Sĩ Thánh điện. Cho nên, cho
dù là Dạ Hoa tính cách quái dị như vậy, đối mặt với vị lão giả này đều cực kỳ
cung kính.
"Dạ Hoa huynh cũng đi ra? Nhìn
dáng dấp, đệ tử ngươi tuổi không lớn lắm a! Kỵ Sĩ nhỏ như vậy thật đúng là khó
tìm được. Không biết hắn bây giờ là Kỵ Sĩ cấp mấy rồi?"
Quỷ Ảnh cũng không có đi xa, thấy Dạ
Hoa đi ra ngoài, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói.
Dạ Hoa lạnh lùng liếc hắn một cái,
"Cái đó và ngươi có quan hệ sao?"
Quỷ Ảnh cười ha ha một tiếng, nói :
"Tự nhiên là không có quan hệ gì . Bất quá, chúng ta ở chỗ này chờ đợi khoảng
thời gian không ngắn ngủi, không bằng đánh cuộc thế nào? Đánh cuộc đồ đệ ngươi
cùng nhi tử ta ai có thể nhận được ma thú cao cấp hơn. Nếu ta thắng , ta không
yêu cầu gì khác, chỉ cần để cho ta trả lại ngươi một cái tát năm đó là được.
Ngươi nếu thắng, ta thua ngươi ba nghìn kim tệ, thế nào?"
Kim tệ tương đối hữu dụng, ba nghìn
kim tệ có thể mua được một kiện tương đối ma pháp trang bị .
Dạ Hoa lạnh lùng nhìn hắn một cái,
nói :
"Muốn đánh cuộc cũng phải đợi đến Liệp Ma đoàn thi tuyển mới đánh cuộc.
Vật sủng cũng không thể quyết định hết thảy. so sánh với xếp hạng Liệp Ma đoàn
thi tuyển, ngươi dám sao? Nếu ta thắng , ta cũng vậy không cần kim tệ của
ngươi, để cho ta tát ngươi một cái nữa là được."
Quỷ Ảnh ánh mắt run lên,
"Ngươi vẫn kiêu ngạo như vậy. Đồ đệ kia của ngươi mới mấy tuổi, tuổi nhỏ
như vậy cũng muốn tham gia Liệp Ma đoàn thi tuyển? Thật là chuyện đùa của thiên
hạ. Ngươi không quên tuổi thọ hạn mức cao nhất của Liệp Ma đoàn thi tuyển là
hai mươi lăm tuổi sao."
Dạ Hoa thản nhiên nói :
"Ngươi
chỉ cần trả lời dám hay không dám là được."
Quỷ Ảnh con ngươi co rút lại một
chút,
"Dám, có cái gì mà không dám . Vốn ta lần này cũng là muốn cho Quỷ
Vũ đi Liệp Ma đoàn thi tuyển tôi luyện một phen. Đợi đến khi hắn hai mươi ba tuổi
tham gia thi tuyển một lần nữa thì nổi tiếng . Nhi tử ta năm nay đã là cấp tám
Kỵ Sĩ, nói không chừng, có thể tiến vào giai đoạn trận chung kết , do đó trở
thành một gã Liệp Ma Giả đấy."
Dạ Hoa nói :
"Vậy chúng ta đợi
xem. Đem mặt của ngươi rửa , để tránh dơ tay của ta."
Quỷ Ảnh mặt tái mét muốn phát tác,
nhưng ở chỗ này động thủ hắn còn không dám, đây là phạm vi Thánh sơn, một khi
kinh động đến thủ hộ giả, cho dù hắn xuất thân từ Tu Thành Chủ Điện cũng đảm
đương không nổi.
Long Hạo Thần đi vào quang mang
trong sương mù, quang nguyên tố tựa hồ trở nên nồng nặc , thoải mái nói không
ra lời. Trong lòng hắn thầm nghĩ, coi như mình đã tìm được ma thú đồng bọn, thì
cũng có thể ở chỗ này đợi hết ba mươi ngày. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, động
xoáy toàn qua nội linh lực tốc độ vận chuyển tăng lên gấp đôi, cùng với tốc độ
minh tưởng của hắn không sai biệt lắm. Dưới tình huống như vậy, hắn mỗi ngày ít
nhất cũng có thể gia tăng ba, bốn giờ linh lực.
Đang đi về phía trước, trong lúc bất
chợt, ánh sáng chợt bừng lên, hắn tựa như đã xuyên qua tầng vân vụ, cảnh vật
phía trước cũng trở nên rõ ràng .
Ngẩng đầu hướng nhìn lên không
trung, hắn kinh ngạc phát hiện, mình nhìn thấy không phải là sương mù, mà là bầu
trời xanh trong suốt. Phảng phất quang vụ lung linh của ngoại giới hoàn toàn biến
mất.
Ánh sáng rực rỡ và ấm áp lên, trước
mắt đều là một mảnh rừng cây lòa xòa so le, mang theo mùi thực vật thơm ngát
đem không khí trong nháy mắt rửa sạch, xoá hết mệt mỏi dọc đường của hắn.
Hắn lúc này bị vây dưới chân núi,
nhìn qua chỉ có núi rừng trước mặt. Mỗi một cây cối ít nhất đều cao bốn, năm chục
thước. Trong núi rừng thực vật đủ chủng loại, nhưng căn bản không có một cái đường
đi.
Tay trái nắm quang diệu chi thuẫn,
tay phải rút ra trọng kiếm,lệnh bài màu đen cùng chuôi kiếm cầm chung một chỗ,
để tùy thời đem dùng.
Sưu một tiếng, một đạo thân ảnh màu
vàng tới trước mặt hắn nhảy lên, là một loại ma thú hầu tử. Ngồi không xa trên
chạc cây, còn hướng Long Hạo Thần nhếch nhếch miệng, lúc này mới xoay người chạy
mất.
Thật là pháp trận thần kỳ! Long Hạo
Thần trong lòng cảm thán một tiếng. Ở bên ngoài thì cơ hồ tuyệt đại đa số ma
thú đều căm thù đối với loài người. Gặp phải loài người thì tám phần mười đều sẽ
chủ động công kích. Ở chỗ này được Kỵ Sĩ Thánh điện tràn đầy quang minh hơi thở
tẩy lễ nên tốt hơn rất nhiều. Kỵ Sĩ Thánh sơn này thật quá thần kỳ.
Cúi đầu nhìn thoáng qua lệnh bài
trong tay, một đạo cam sắc quang mang lóng lánh hiện lên, biểu hiện vừa rồi chỉ
ma thú cấp ba.
Không dám trì hoãn thời gian, Long
Hạo Thần cất bước đi vào trong rừng núi. Âm phù phun ra, buông thả Linh Quang
Tráo để có một chút lực phòng ngự bao phủ cả bên trong. Vừa đi về phía trước, vừa
cẩn thận quan sát hết thảy chung quanh.
Dạ Hoa đã nói với hắn, tiến vào Kỵ
Sĩ Thánh sơn xong, chuyện thứ nhất chính là leo lên một đỉnh núi, chỉ có như vậy
mới có thể phân rõ phương hướng.Đi vào hướng nội bộ Thánh sơn. Càng nhích tới gần
trung tâm thì mới có thể gặp được ma thú cường đại.
Thảm thực vật trong núi rừng thật sự
là quá rậm rạp , thế cho nên Long Hạo Thần phải dùng trọng kiếm của mình mở đường,
leo lên tốc độ không tính là rất nhanh. Mất nửa canh giờ, mới leo lên được đỉnh
của một ngọn núi.
Trên đường, hắn cũng gặp được mấy
loại ma thú, nhưng cấp bậc cũng không cao, phần lớn đều là ma thú cấp ba, cấp bốn.
Những ma thú này thấy hắn cơ hồ cũng không có vẻ thân cận gì.
Đi lên đỉnh núi, cảnh vật rộng mở
rước mắt sáng lên, núi non liên miên chập chùng, rõ ràng ở trước mắt hắn.
Đây là một đại dương xanh biếc,
phía xa trên ngọn núi, có chút cây cối cao lớn, sợ rằng hắn ở đây cũng có thể
thấy được.
Thật đẹp a! Long Hạo Thần không khỏi
cảm thán một tiếng,cảnh tượng to lớn như vậy cũng làm tâm tình của hắn rộng mở
thêm. Hít sâu một cái, quang nguyên tố dư thừa tựa hồ xoay tròn quay xung quanh
thân thể của hắn . Cố nén lấy ngồi xuống , nhìn theo phương hướng trung tâm của
Thánh sơn , tăng tốc đi về phía trước.
Kỵ Sĩ Thánh sơn có phạm vi thật lớn,
hơn nữa đường đi thập phần khó khăn. Trong nháy mắt đã năm ngày trôi qua. Long
Hạo Thần trước sau hơn mười lần đi lên đỉnh núi để quan sát, phát hiện mình chẳng
qua là mới tiến vào một phần ba khoảng cách mà thôi, cách trung tâm vị trí
Thánh sơn còn rất xa.
Hơn nữa, càng vào bên trong đi, ngọn
núi cũng càng cao, độ khó khăn gia tăng rất nhiều.
Bất quá, cấp bậc ma thú hắn gặp được
cũng dần dần cao lên. Năm, cấp sáu ma thú ùn ùn có thể thấy được. Đáng tiếc như
cũ không có bất kỳ ma thú nào hướng hắn tỏ ý thân cận.
Trong giới chỉ đeo đầy đủ lương khô
cùng túi nước, Long Hạo Thần mỗi ngày cũng đều nghỉ ngơi ước chừng ba canh giờ.
Mặc dù không dám minh tưởng, nhưng hắn vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được tiến
triển của linh lực mình .
"A, nguồn nước."
Một lần
nữa leo lên một ngọn núi, Long Hạo Thần vui mừng nhìn đến,bên trong sơn cốc của
ngọn núi này lại có một mảnh hồ nước.
Từ đỉnh núi quan sát, hồ nước kia tựa
như ngọc bích khổng lồ vây quanh phía trong dãy núi , phản xạ ra không trung
sáng rực, quả thực giống như một loại nhân gian tiên cảnh .
"Thật tốt quá, lão sư đã nói
qua. Hồ nước là địa phương có nhiều ma thú nhất, hơn nữa lại không thiếu cường
giả. Nói không chừng ở chỗ này có thể tìm được đồng bọn của ta đây."
Không trì hoãn nửa phần, hắn vội
vàng đi xuống chân núi. Có lẽ là bởi vì có mục tiêu nên lần này, hắn đi vào với
tốc độ cực nhanh, một lát sau đã đi xuống núi.
Phía xa, hắn thấy bên hồ đang có một
ít ma thú uống nước, dừng bước, tốc độ giảm lại, hắn chậm rã nhúc nhích tới gần
phía trước .
Rất nhanh hắn thấy được một màn kỳ
cảnh, Long Hạo Thần trong lòng chấn động, đây là cái gì?
Mười mấy con Độc Giác Thú bồi hồi ở
bên hồ uống nước, những Độc Giác Thú này hiển nhiên là một tộc quần , bọn chúng
toàn thân tuyết trắng, trên cổ lông bờm là màu vàng kim , một sừng vân loe ra
màu hoàng kim ngạo nghễ trên đỉnh đầu. Mỗi một con Độc Giác Thú đều có một đôi
cánh chim khổng lồ, viền ngoài trắng nõn còn bên trong tựa như hoàng kim. Đi cẩn
thận đến, mơ hồ thấy dưới thân bọn chúng tản ra kim quang hình cầu.
Này, đây là. . .
Tinh Diệu Độc Giác Thú?
Độc Giác Thú, không nghi ngờ chút
nào là vật sủng Kỵ Sĩ yêu tha thiết nhất . Bọn chúng vô luận là ở không trung
hay là mặt đất, đều có được lực chiến đấu cực mạnh. Là chân chính một loại cường
đại ma thú. Hơn nữa Độc Giác Thú tính tình ôn hòa , tương đối dễ dàng thuần phục.
Dĩ nhiên, bọn chúng cũng rất cao ngạo , chỉ có chinh phục bọn chúng hoặc là bị
bọn chúng coi trọng, thì mới có thể ký kết khế ước.
Tinh Diệu Độc Giác Thú ở Độc Giác
Thú trung tâm là con nổi bật nhất. Tinh Diệu Độc Giác Thú Trưởng thành chính là
ma thú cấp tám đỉnh . Khoảng cách tới cấp chín cũng chỉ là một bước ngắn mà
thôi. Rất gần với cấp chín thần thánh Độc Giác Thú.
Tinh Diệu Độc Giác Thú lại là quang
minh thuộc tính ma thú, nếu như làm một cuộc điều tra, hỏi thăm bọn kỵ sĩ hi vọng
nhất có được vật sủng là gì? Chắc rằng, phải có ít nhất một nửa số người trong
đó sẽ sẽ chúng nó.
Thấy được Tinh Diệu Độc Giác Thú,
Long Hạo Thần gần như ngưng hô hấp, nó so với Hoa Hồng Độc Giác Thú của tỷ tỷ
càng thêm cường đại a!
Bọn chúng thật là quá đẹp,đường
cong thân thể quả thực chính là lực cùng mỹ kết hợp. Hơi thở thần thánh nồng nặc
tức cực kỳ tinh khiết , tựa hồ khi bọn chúng tiếp xúc mặt hồ thì mặt hồ cũng nhộn
nhạo ra từng vòng kim quang nhàn nhạt.
Hít sâu một cái, Long Hạo Thần thu
hồi trọng kiếm của mình cùng tấm chắn, hắn biết, cơ hội của mình tới rồi.
Ổn định tâm tình của mình, hắn chậm
rãi hướng Tinh Diệu Độc Giác Thú đi tới.
Đây sợ không phải ở Kỵ Sĩ Thánh
sơn, Tinh Diệu Độc Giác Thú thiện lương cũng không dễ dàng công kích loài người,
huống chi ở đây còn bị ma pháp trận ảnh hưởng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment