THẦN ẤN VƯƠNG TỌA - CHƯƠNG 07 - ĐƯỜNG GIA TAM THIẾU - TRUYỆN TIÊN HIỆP
THẦN ẤN VƯƠNG TỌA
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Thể loại: Truyện tiên hiệp
CHƯƠNG 07:LÃO SƯ ĐẾN TỪ ĐỊA NGỤC (1)
Thanh âm của Tinh Vũ lại truyền đến lần nữa, nhưng hắn
chẳng qua là nhắc nhở mấy câu đơn giản về kỹ xảo vận kiếm rồi không nói gì nữa.
Long Hạo Thần chỉ có chín tuổi, hoàn toàn muốn một
mình đối mặt với huyệt động tối om, với kiêu nghĩ điên cuồng, còn có đau đớn kịch
liệt kia không có lúc nào là không truyền đến.
Bởi vì đau nhức, tốc độ của hắn một lần lại một lần
chậm lại, nhưng là, chỉ cần hắn vừa nghĩ tới mẹ mình, trong lòng sẽ nảy sinh ra
dũng khí.
Kiêu nghĩ mang cho hắn chẳng qua là đau nhức, cắn
răng cố nén thống khổ, hắn một lần lại một lần huy vũ trúc kiếm trong tay ra
chém.
Tinh Vũ tựu đứng ở bên ngoài huyệt động cảm thụ được
thời gian từng giây từng phút trôi qua, thần sắc trên mặt hắn động dung mấy lần.
Không chỉ một lần giơ tay lên nghĩ muốn đẩy cự thạch trước mặt ra, nhưng vẫn
còn nhịn được.
Nếu như đổi bất kỳ một cái hài tử nào khác ở Áo Đinh
Tử Điện, sợ rằng khi vừa tiến vào huyệt động kia không lâu sau đó cũng sẽ bị dọa
ngất đi. Nhưng mà Long Hạo Thần vẫn còn một mực thanh tỉnh , vẫn cố gắng cùng
kiêu nghĩ chiến đấu . Kiêu nghĩ không độc, nhưng rất dễ dàng làm cho người ta
mang đến thống khổ kịch liệt, những con vật kia thân dài gần tấc chẳng những
thân thể cực kỳ cứng rắn mà hơn nữa có lực công kích cường hãn.
Ánh mắt Tinh Vũ không ngừng biến hóa , hắn chọn lựa
phương pháp huấn luyện Long Hạo Thần rất cực đoan. Nhưng mà hắn lại hiểu rất rõ
ràng loại phương thức cực đoan này sẽ mang tới những chỗ cực tốt, chỉ cần Long
Hạo Thần có thể kiên trì ở trong đó, như vậy, hắn sẽ khác hẳn với thường nhân,
tinh thần lực của hắn sẽ lấy tốc độ nhanh nhất mà kích phát rai. Hơn nữa sau đó
còn có rất nhiều những chỗ tốt khác.Mà điều kiện tiên quyết là tâm chí của
không thể sụp đổ.
Nửa canh giờ, suốt nửa canh giờ, đối với Long Hạo Thần
mà nói dài giống như là vượt qua một thế kỷ vậy, khi hắn toàn thân đã bởi vì
đau đớn mà chết lặng, rốt cục cũng không thể huy vũ trúc kiếm trong tay được nữa
, thân thể mềm nhũn, lâm vào hôn mê.
Cũng ở nơi này vào thời khắc này, tảng đá đỉnh động
đã mở ra, một cỗ cường lực đem thân thể của hắn bay lên lên, vô số kiêu nghĩ bị
một cỗ lực lượng thần kỳ trấn áp trong huyệt động không cách nào bay ra.
Cho dù là đây hết thảy cũng là do Tinh Vũ an bài ,
nhưng khi hắn nhìn đến Long Hạo Thần lúc này, cũng như cũ hít sâu một hơi,
trong mắt toát ra một tia không đành lòng.
Lúc này Long Hạo Thần, toàn thân y phục cũng đã tổn
hại không còn, cả người cơ hồ sưng lên một vòng, vốn là khuôn mặt nhỏ bé tuấn
tú đã căn bản nhìn chưa ra liễu. Ngay cả bên trên một đôi trúc kiếm này đều có
được rất nhiều dấu vết bị kiêu nghĩ đốt.
Tinh Vũ Phi nhanh chóng nhét vào trong miệng Long Hạo
Thần một khỏa đan dược, quang ảnh chợt lóe lên, tốc độ lúc này không biết nhanh
gấp bao nhiêu lần tốc độ khi trước, cơ hồ là sau một khắc để cho hắn mang theo
Long Hạo Thần trở lại căn mộc ốc.
Mộc ốc tổng cộng có ba gian, trừ thầy trò hai người
bọn họ riêng mình ở lại một gian ở ngoài ra, còn có một gian là lúc nãy Long Hạo
Thần không có đi qua . Lúc này, Tinh Vũ chính là mang theo hắn đi vào gian mộc ốc
này.
Vừa vào mộc ốc, chính là một cỗ nồng nặc nhiệt khí đập
vào mặt.
Ở nơi này trên mặt đất gian mộc ốc, có một cái tiểu
hồ được đào ra trên tảng đá, nói chuẩn xác, hẳn là cái tiểu hồ này đã có trước,
sau đó có người ở phía trên xây dựng gian mộc ốc này mới đúng.
Nước ao là gần như tràn đầy , bên trong nước ao có
màu nâu, đông đảo dược vật đang nổi lơ lửng.
Tinh Vũ nhanh chóng cởi y phục tổn hại trên người
Long Hạo Thần ra, đem thân thể của hắn cẩn thận đưa vào trong nước hồ nóng hôi
hổi kia. Để cho hắn chỉ có miệng và mũi nổi lên trên.
Nơi này là một chỗ Ôn Tuyền, Tinh Vũ là ở mạch nước
suối đào ra cái tiểu hồ này, Long Hạo Thần đã hôn mê nên cũng không biết, ở
trong nước hồ ngâm những dược liệu này, coi như là giá trị của một vạn bình bồi
nguyên dịch cũng không so sánh được với nó.
Sau nửa canh giờ,sau khi Tinh Vũ thấy vết sưng trên
người Long Hạo Thần dần dần biến mất mới đi ra khỏi gian mộc ốc.
Ánh dương quang dần dần bị bóng đêm bao phủ, bất tri
bất giác, hoàng hôn đã tới.
"Đau quá. Ô ——"
Long Hạo Thần đang ngâm ở
trong ôn tuyền chợt quát to một tiếng, từ trong hôn mê thanh tỉnh lại.
Thân thể vừa động, dĩ nhiên là không giữ vững được
thăng bằng, cái tiểu hồ này mặc dù không sâu, nhưng hắn vẫn bị sặc nước, Rầm
" Ào Ào "một tiếng, tiếng nước chảy, từ trong ao giãy dụa đi ra
ngoài, lớn tiếng ho khan.
- Đây là nơi nào?
Long Hạo Thần mờ mịt nhìn hơi nước
chung quanh còn có mình tại sao lại ở trong tiểu hồ?. Vốn là một thân đau nhức
đã không còn sót lại chút gì nữa, ngoại trừ toàn thân sạch sẽ bóng bẩy không có
bất kỳ che đậy ở ngoài, tựa hồ hết thảy cũng rất bình thường.
Cửa mở ra, Tinh Vũ cầm lấy y phục từ bên ngoài đi
vào.
"Mặc quần áo vào đi ra ngoài."
Đơn giản
nói một câu, hắn đã đi ra ngoài.
Long Hạo Thần có chút mờ mịt đi ra khỏi mặt hồ, cầm
lấy một cái khăn lông lau khô thân thể sau đó thay y phục sạch sẽ. Trong đầu
cũng hồi tưởng lại hết thảy phát sinh lúc trước ở trong sào huyệt của kiêu nghĩ.
Nghĩ tới lúc đó không có chỗ nào là không có bị đau
nhức,tâm thần hắn không khỏi rùng mình một cái. Ngay lúc đó hắn hoàn toàn là bằng
vào một cỗ dũng khí mà vất vả chống đỡ, nhưng mà lúc này hồi tưởng lại, hắn chỉ
cảm thấy tứ chi bách hài phảng phất lại dường như có đau nhức truyền đến.
Đẩy cửa ra, hắn này mới phát hiện vị trí của mình là
căn mộc ốc thứ ba, đi vào trung ương chủ phòng , trên bàn đã vừa dọn xong thức
ăn thịnh soạn.
"Ăn cơm."
Tinh Vũ giống như là chưa có
phát sinh quá chuyện gì, chỉ chỉ thức ăn trên bàn,chính mình bắt đầu ăn trước.
Long Hạo Thần nhìn Lão sư của mình, ngập ngừng nói :
"Lão sư, ta. . ."
"Ăn cơm trước đã."
Tinh Vũ ánh mắt nghiêm
nghị quét mắt nhìn hắn một cái.
Long Hạo Thần không dám nữa nói thêm cái gì, vội
vàng ngồi xuống bắt đầu ăn. Giống như là đã thật lâu chưa được ăn thứ gì,buổi tối
hôm nay hắn đặc biệt đói khát, lượng cơm ăn cơ hồ là gấp ba lần bình thường. Trừ
Tinh Vũ ăn rất ít một phần ở ngoài, một lát sau, Long Hạo Thần tựu gió cuốn mây
tan ăn xong rồi tất cả thức ăn.
"Nói một chút cảm giác của ngươi hôm nay."
Tinh Vũ không để cho Long Hạo Thần thu thập bát đũa, nhàn nhạt hỏi.
"Đau đớn."
Long Hạo Thần ăn ngay nói thật.
"Ngươi chỉ có chút tiền đồ này thôi sao?"
Tinh Vũ lạnh lùng nói :
"Đây vẫn chỉ là vừa mới
bắt đầu mà thôi. Theo ta đi ra ngoài. Cầm lấy trúc kiếm của ngươi."
"Dạ."
Thầy trò hai người đi ra ngoài mộc ốc, đi tới trên đỉnh
núi.
Hai thanh trúc kiếm đồng dạng đang trong tay của
Tinh Vũ,
"Kiếm ở trong binh khí được gọi là vương đạo.Có thể công có thể
thủ. Muốn thủ hộ hết thảy,điều đầu tiên là phải tự bảo vệ mình. Ta hiện tại dạy
ngươi Phong Tự Quyết. "Coi cho kỹ."
Trúc kiếm động, quang mang sáng lên, kiếm quang lóng
lánh ở trên đỉnh núi tựa như ảo mộng. Từng câu khẩu quyết kèm theo kiếm quang
không ngừng rơi vào trong tai Long Hạo Thần. Mà hôm nay, giờ hắn mới bắt đầu địa
ngục tu luyện.
Liên tiếp bảy ngày thời gian, mỗi ngày buổi sáng
Tinh Vũ cũng sẽ dạy Long Hạo Thần các loại kiến thức, thiên văn, địa lý, lịch sử
không chỗ nào mà không dạy. Ngày hôm sau sẽ tiến hành khảo hạch. Và đây cũng là
thời gian hạnh phúc nhất mỗi ngày của Long Hạo Thần.
Đến xế chiều, Địa Ngục đã phủ xuống.Tu luyện ở sào
huyệt Kiêu nghĩ là điều bắt buộc mỗi ngày, và kết cục tất cả cũng đều giống
nhau. Cái loại tra tấn thống khổ phi nhân khiến Long Hạo Thần thừa sống thiếu
chết, và thời điểm mỗi khi trong lòng hắn sinh ra ý nghĩ từ bỏ thì Tinh Vũ đơn
sẽ tự giản nhắc nhở hắn, khoảng cách về nhà không có mấy ngày .
Mỗi một lần ở trong huyệt động của kiêu nghĩ, cũng
không nghi ngờ chút nào chính là kết thúc huấn luyện ở trong hôn mê và khi hắn
tỉnh lại cũng nhất định sẽ phát hiện mình đang ngâm ở trong ôn tuyền, đau nhức
đã loại bỏ hoàn toàn.
Sau bữa cơm chiều, tu luyện sẽ lại bắt đầu, Tinh Vũ
có truyền thụ Long Hạo Thần một chút kỹ xảo hơn nữa sẽ để hắn học bằng cách kiểm
nghiệm trong chiến đấy.Một ngày huấn luyện cho đến đêm khuya mới có thể kết
thúc.
Để cho Long Hạo Thần thống khổ chính là, Tinh Vũ
không cho phép hắn ngủ.Đến ban đêm khi sức cùng lực kiệt Tinh Vũ dạy hắn một loại
phương pháp đả tọa, theo Long Hạo Thần nghĩ thì cái này gọi là ngủ ngồi. Nhưng
Tinh Vũ có giám sát hắn, nếu như hắn không có dựa theo phương thức Tinh Vũ dạy
bảo tiến hành đả tọa, như vậy, không nghi ngờ chút nào,trúc kiếm trong tay Tinh
Vũ sẽ quất vào trên lưng hắn khiến hắn tỉnh lại.
Cứ như vậy bảy ngày liền trôi qua . Long Hạo Thần
ban đầu chỉ có thể kiên trì ở trong sào huyệt của kiêu nghĩ nửa canh giờ đến hiện
tại đã tăng thêm một khắc đồng hồ thời gian.
Ngâm ở ôn tuyền xong, ăn cơm tối xong. Long Hạo Thần
đàng hoàng chờ Tinh Vũ chỉ dạy. Trải qua này một tuần tu luyện, hắn đối với
Tinh Vũ đã không chỉ là cung kính, mà là kính sợ, sợ hãi phát ra từ nội tâm.
"Tối nay không cần tiếp tục, ngươi về nhà đi.
Nhưng đả tọa không thể gián đoạn. Sáng mai trở lại."
Tinh Vũ ném cho Long
Hạo Thần một lọ bồi nguyên dịch phất phất tay, ý bảo hắn có thể đi.
Long Hạo Thần như trút được gánh nặng, sau khi hướng
Tinh Vũ hành lễ, chạy đi như bay ra khỏi mộc ốc. Rốt cục có thể trở về nhà rồi.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Tinh Vũ khóe miệng toát
ra mộ nụ cười mà Long Hạo Thần chưa từng thấy qua,
"Tiểu tử ngốc, ngươi
cho đây là nơi nào? Ba năm, ta chỉ có thể lưu lại ở nơi này thời gian ba năm,
ta sẽ cho ngươi sở học cả đời của ta."
Thân thể nhẹ nhàng cảm giác thực là tốt, Long Hạo Thần
vừa hướng dưới chân núi chạy đi vừa cảm thụ biến hóa thân thể của mình.
Chỉ trong thời gian một tuần, hắn phát hiện,các loại
giác quan của mình rõ ràng so sánh với trước kia dường như tăng cường hơn. Mặc
dù là ở trong sào huyệt của kiêu nghĩ bị hành hạ đau đến không muốn sống, nhưng
mỗi lần trôi qua hắn cũng sẽ không có cùng một loại cảm giác. Ít nhất một tuần
trôi qua, hắn bây giờ đã có thể có chút hệ thống hóa ngăn cản công kích bốn
phương tám hướng của kiêu nghĩ. Tốc độ phản ứng cùng so sánh với thời điểm vừa
tới không biết nhanh hơn bao nhiêu.
Biến hóa lớn nhất chính là phương diện thân thể, mặc
dù không có khảo nghiệm quá, nhưng Long Hạo Thần có thể khẳng định linh lực của
mình khẳng định lại có tăng trưởng. Ít nhất là tăng hai điểm . Lúc này mới trôi
qua thời gian một tuần mà thôi a!
Mặc dù hắn mỗi ngày đều phải chịu huấn luyện thống
khổ như vậy, thậm chí không thời gian có ngủ, nhưng một tuần trôi qua, thân thể
hắn vốn là gầy yếu giờ rõ ràng cường tráng hơn vài phần, sắc mặt cũng hồng nhuận
hơn rất nhiều. Trừ ăn được tốt ra, tự nhiên là bởi vì mỗi ngày ngâm ở trong ôn
tuyền.
Long Hạo Thần cũng không biết, Ôn Tuyền cùng dược liệu
cũng đã đưa đến tác dụng tẩy tủy luyện cốt.
Hắn đang hưng phấn hướng phía dưới chân núi chạy tới,
đột nhiên có một mùi tanh nhàn nhạt đưa tới sự chú ý của hắn.
Một tuần huấn luyện đối mặt với kiêu nghĩ quần công
không có uổng phí, căn bản ngay cả không hề nghĩ ngợi, Long Hạo Thần trong nháy
mắt tựu dừng lại cước bộ của mình, hướng bên cạnh nhảy một bước, đồng thời hai
tay rút ra một đôi trúc kiếm vác tại trên lưng.
Vèo một cái, một đạo hắc ảnh vừa xẹt qua chỗ hắn vừa
đứng lúc nãy. Lúc này sắc trời mới gần hoàng hôn, Long Hạo Thần nhìn thấy rõ
ràng tập kích chính mình là cái gì.
Chiều cao bốn thước có thừa, toàn thân đen kịt, tứ
chi ngắn nhỏ mà tráng kiện, trên lưng có vô số lân phiến tinh mịn, cái đuôi có
chứa móc câu ở sau lưng không ngừng đong đưa , một đôi hạt sắc đồng tử đang
nhìn mình chăm chú.
"Ma thú?"
Long Hạo Thần không nhịn được hô
nhỏ một tiếng, tâm tình nhất thời khẩn trương hẳn lên.
Tinh Vũ mỗi ngày cũng sẽ lão sư hắn học các loại kiến
thức, trong đó bao gồm giới thiệu đối với ma thú."Vừa vặn" mấy ngày
trước từng nói về trước mắt loại ma thú này.
Hạt Vĩ Tích, nhất cấp trung cấp ma thú. Ước chừng
tương đương với nhân loại các loại chức nghiệp có trình độ linh lực từ ba mươi
đến năm mươi độ.
Ma thú mỗi một giai cũng phân là sơ cấp, trung cấp,
cao cấp cùng đỉnh phong bốn loại tầng thứ. Bọn chúng cùng dã thú khác nhau lớn
nhất là có thể sử dụng linh lực tăng cường bản thân hoặc công kích địch nhân.
Nhất giai ma thú đều là loại yếu kém , bọn chúng đều
không có kỹ năng sử dụng linh lực công kích địch nhân, chỉ có thể là tăng cường
bản thân. Con Hạt Vĩ Tích này cũng là như thế, nó là ma thú thích ăn thịt, lân
giáp sau lưng có một chút lực phòng ngự, cái móc câu ở đuôi có độc, yếu hại của
nó nằm ở dưới bụng. Chẳng qua bình thường nó nằm phủ phục trên mặt đất công
kích cho nên rất ít có đem bụng của mình lộ ra.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment