ĐỘNG PHÒNG HOA CHÚC CÁCH VÁCH - CHƯƠNG 06 - DIỆP LẠC VÔ TÂM - TRUYỆN HOÀNG DUNG

ĐỘNG PHÒNG HOA CHÚC CÁCH VÁCH

Tác giả : Diệp Lạc Vô Tâm
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 06: LÒNG NGƯỜI KHÓ ĐOÁN


Ngày đầu tiên đến phòng nghiên cứu, phó giáo sư đã giao cho Bạc Băng đề bài chính thức, trước hết cho cô quan sát hình dạng của một số tế bào ung thư và vi khuẩn, học làm quen với bối cảnh ban đầu.

Suốt một buổi sáng, Bạc Băng ở phòng thí nghiệm trên tầng năm quan sát quá trình phát triển của tế bào ung thư phổi, ghi chép thật cẩn thận quá trình thí nghiệm xong thì lưng cô đau nhức rã rời. Cô đứng lên vừa xoa xoa thắt lưng vừa bước ra hành lang hít thở không khí trong lành.

Ánh mắt đang lơ đãng trong không trung, đột nhiên bị thu hút về hành lang phía bên kia.

Hành lang bên ấy là gian phòng thí nghiệm vô khuẩn, xuyên qua cửa sổ bằng kính cô thấy một người thanh niên mặc một chiếc áo blouse trắng, khẩu trang trắng tinh che khuất gương mặt của anh ta. Người thanh niên đó đang chăm chú khâu vết thương cho một con chuột bạch, người anh ta hơi nghiêng nghiêng, những ngón tay thon dài cầm chiếc kim bạc như đang múa lượn hết sức nhẹ nhàng trên miệng vết thương.

Bạc Băng chưa bao giờ trông thấy bóng dáng một người đàn ông khi mặc chiếc áo blouse trắng lại thanh thoát, phiêu diêu đến như thế, dáng vẻ cao ráo của anh ta trầm tĩnh gần như bất động, dường như ngay cả thần thánh cũng không thể xâm phạm vẻ trang nghiêm của anh ta lúc này…

Cô cũng chưa từng được thấy ánh mắt như vậy, một ánh mắt tràn ngập vẻ tôn trọng và thương hại sinh mạng con vật bé nhỏ trong tay mình, đối với vết thương anh ta vô cùng nghiêm túc và cẩn thận…

Cứ mỗi lần mũi kim hạ xuống, con chuột bạch đáng thương lại có phản xạ run rẩy, mỗi lần như thế đôi mày anh ta nhíu lại, dường như mỗi một mũi kim xuyên qua vết thương không phải đang khâu cho một con chuột mà là đang khâu chính người anh ta yêu thương nhất.



Bạc Băng thất thần trong chốc lát, cô bất chợt nhớ đến Tần Tuyết, thế là cô lập tức gọi điện thoại mời cô ấy cùng đi ăn trưa ở căn tin.

Rất lâu sau Tần Tuyết mới nhận điện thoại, thanh âm khàn khàn:

 “Hôm nay tớ không được khỏe nên không đến trường.”

“Cậu không sao vậy? Bị cảm à? Có bị sốt không?” 

Bạc Băng khẩn trương hỏi.

“Không sao, tối qua không ngủ được, nên bị đau đầu…” 

Khi nghe Tần Tuyết nói mấy lời ấy, trong đầu Bạc Băng hiện lên hình ảnh Tần Tuyết với đôi lông mày đang nhíu chặt, hai tròng mắt trong suốt long lanh như muốn khóc. Cô không kìm chế được sự xót xa trong lòng rồi than thầm: tội gì phải như vậy?!

“Cậu nên ăn gì đó rồi hãy uống thuốc giảm đau, sau đó thì đi ngủ, thức dậy cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”

“Ừ! Tớ biết rồi, chào cậu!”

“Tiểu Tuyết! Chờ một chút…”

 Bạc Băng biết rõ không nên nhiều lời, nhưng vẫn nói:

 “Có những cơn đau đến một cách mãnh liệt, nhưng ra đi cũng sẽ rất nhanh… Cố gắng một chút sẽ nhanh chóng qua thôi!”

“Cám ơn!” 

Không đợi cô nói thêm lời nào, Tần Tuyết cũng chẳng nói thêm gì nữa mà nhanh chóng ngắt điện thoại.

Có lẽ Tần Tuyết không hiểu ý của cô, cũng có lẽ cô ấy nghĩ rằng Bạc Băng đang xen vào việc riêng của mình, Tần Tuyết là người bạn duy nhất của cô tại nơi xa lạ này, cô thật sự đau lòng vì cô ấy.

Bạc Băng thở dài, cảm thấy mình quá bất lực.



“Em và Tần Tuyết là bạn sao?”

 Bạc Băng giật bắn người, cô hoảng sợ không phải vì âm thanh vừa phát ra, mà vì âm thanh đó chính là một câu tiếng Trung phát âm thật rõ ràng.

Bạc Băng quay đầu, người thanh niên mặc áo blouse trắng cô vừa thấy lúc nãy bước ra từ phòng vô khuẩn, đứng ngay phía sau cô. Anh khéo léo tháo chiếc bao tay plastic ra, rồi cởi bỏ chiếc khẩu trang đang đeo trên mặt xuống.

Một gương mặt nghiêng nghiêng, chân mày khẽ nhếch lên, đôi mắt dần dần nâng lên… Gương mặt đẹp trai kia suýt chút nữa đã lấy mạng cô.

“Diệp…” 

Do hoảng sợ quá mức, suýt chút nữa cô đã gọi thẳng tên anh, may mắn thay cô kịp thời sửa lại: 

“Sư huynh!”

Anh nhẹ nhàng gật đầu, kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô. Bỗng nhiên Bạc Băng phát hiện, khi anh mặc áo blouse trắng, thần thái trên người anh đều thay đổi, nét mặt thì trở nên nghiêm túc, nụ cười cũng hoàn toàn mất đi vẻ xấu xa vốn có.

“À… Quan hệ khá tốt, khi vừa mới sang đây, Tiểu Tuyết giúp đỡ em rất nhiều.”

“Ừm, vậy thì phiền em khuyên cô ấy: Chứng đau đầu của cô ấy xuất phát từ việc suy nghĩ quá nhiều, mỗi lần đau chỉ có thể tạm thời khống chế bằng thuốc giảm đau, cần phải chữa trị tận gốc mới dứt được…”

“Em hiểu rồi.”

 Bạc Băng nói.

Anh dường như có chút nghi ngờ: 

“Em thật sự hiểu sao?”

“Anh muốn em nói với cô ấy: Những suy nghĩ của cô ấy khiến cô ấy đau đầu, không nên ỷ lại vào thuốc, mà cô ấy nên điều tiết lại cảm xúc của mình…” 

Cô dừng một chút: 

“Đau dài không bằng đau ngắn! Đúng không?”

“Đúng rồi! còn nữa…”

 Anh bổ sung thêm một câu: 

“Đừng nói là anh nói.”

“Em biết rồi!”

Anh không thể hứa hẹn gì với Tần Tuyết, cũng không muốn cô ấy có bất kì hy vọng hư ảo nào. Chính vì thế anh mới tuyệt tình như vậy, chỉ như thế mới khiến cho cô ấy hoàn toàn mất hết hy vọng, không cần lãng phí tình cảm vì anh.



“Bạc Băng.” 

Cô vừa có ý định trở về phòng nghiên cứu, Diệp Chính Thần bỗng nhiên gọi cô lại. 

“Sáu giờ anh sẽ trở về nhà trọ, tiện đường anh sẽ ghé siêu thị Carrefour mua ít đồ dùng, em có muốn đi cùng với anh không?”

Bạc Băng suy nghĩ kỹ kế hoạch thí nghiệm vào chiều nay, cũng không tốn thời gian nhiều lắm.

“Được rồi, em…”

Bạc Băng đang muốn hỏi nên liên lạc với anh như thế nào thì giáo sư Tanaka đã từ thang máy bước đến, vừa lúc ông thấy Diệp Chính Thần thì lập tức nở một cụ cười tươi, chủ động chào hỏi anh.

Diệp Chính Thần hơi cúi người, dùng tiếng Anh chào hỏi ông:

 “Chào giáo sư Tanaka.”

Giáo sư Tanaka vuốt vuốt cằm, ánh mắt di chuyển về phía Bạc Băng, cô nhanh nhẹn cúi người 90 độ chào hỏi ông, trong lòng lại thầm mắng lễ tiết Nhật Bản thật là phiền phức.

Thân người cúi chào của cô vẫn chưa trở về tư thế ban đầu, thì bất ngờ cô nghe được Diệp Chính Thần nói một câu bằng tiếng Anh cực kì rõ ràng: 

“Đây là bạn gái của em, Bạc Băng.”

Hả??! Mặc dù, trong tiếng anh từ “Bạn gái” có rất nhiều nghĩa, nhưng mà… Quan hệ của anh và cô hiện nay, đơn giản là một phần ý nghĩa đó cũng chưa tới nha, đây là phương thức giới thiệu gì thế??

Giáo sư Tanaka vừa nghe như vậy, vẻ mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc: 

“Bạn gái?”

Một lần nữa, Diệp Chính Thần thay đổi một từ trong câu giới thiệu vừa rồi với thái độ rất bình tĩnh, mà thoáng nghe qua cô đã nhận ra từ đó có nghĩa là người yêu trong tiếng Trung.

“Rất đáng yêu.”

“Cám ơn.”

Giáo sư Tanaka vừa rời khỏi, Bạc Băng còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Diệp Chính Thần cũng không giải thích điều gì mà bảo cô lấy điện thoại của mình ra, sau đó anh dùng chức năng hồng ngoại lưu số điện thoại của anh vào điện thoại của cô.

“Đây là số điện thoại của anh, nếu có gì thì em cứ gọi cho anh.”

Lúc đó, tâm trạng của Bạc Băng vẫn còn đang hoảng loạn, cô đang dùng tư duy để cân nhắc vì sao trong thời gian ngắn như vậy cô lại trở thành bạn gái của Diệp Chính Thần.

“Cám ơn!”

 Diệp Chính Thần nói.

Trong lúc chưa ổn định suy nghĩ, Bạc Băng cũng lịch sự đáp: 

“Đừng khách sáo.”

Diệp Chính Thần vui vẻ gật đầu rồi rời đi, Bạc Băng xoay người lại nhìn anh lần nữa, lúc này cô chợt nhận ra gương mặt kia cũng giống như chỉ số thông minh chủ nhân của nó, thực ra Diệp Chính Thần đang khéo léo muốn nói cho giáo sư Tanaka hiểu rằng, giữa anh và Tanaka Yuko hoàn toàn không có quan hệ đặc biệt nào cả.

Đây là nhận thức của Bạc Băng về Diệp Chính Thần vào ngày hôm sau. Bạc Băng phát hiện có nhiều điểm cô thật sự không hiểu anh.

Nếu đã đau lòng vì con chuột bạch bé nhỏ, thì tại sao lại có thể tàn nhẫn dùng dao cắt vào da thịt nó, làm cho nó chảy máu đầm đìa, rồi sau đó lại khâu vết thương cho nó.

Nếu anh biết thương hoa tiếc ngọc, vậy tại sao lại còn tổn thương thân thể họ, tổn thương tinh thần họ rồi sau đó lại dùng tất cả các biện pháp để giảm sự đau khổ của họ đến mức thấp nhất.

Những điều mà cô đã chứng kiến, rất tàn nhẫn nhưng cũng rất lương thiện.

Diệp Chính Thần, anh là thiên thần khoác áo ma quỷ, hay chính là… Ma quỷ đội lốt thiên thần?!

Cô thật sự mơ hồ không thể nào biết được.

Nhưng có một việc mà cô không nhìn nhầm, anh thật sự là một người đàn ông sâu sắc, không thể nào hiểu được!

                                                *********

Siêu thị Carrefour ở Nhật Bản và Trung Quốc không có gì khác biệt, hầu như trưng bày đầy đủ các loại sản phẩm, khiến người xem lòng tràn đầy phấn khởi.

Diệp Chính Thần đẩy xe chứa đồ theo sau cô, Bạc Băng đi trước, cứ hễ thấy món nào đó không biết thì cô lại cầm lên xem, xem không hiểu cô quay sang nhờ anh giải thích.

Anh giống như một người chỉ dẫn cho cô, sau đó còn tiện thể dạy cô cách phát âm tiếng Nhật, nhiều thứ anh không biết thì cầm lên xem qua bảng hướng dẫn một chút, sau đó lại phiên dịch cho cô nghe.

Đột nhiên, bên tai cô vang lên giọng nói của phụ nữ: 

“Anh ta tán gái rất cừ, từ trước đến nay chưa một lần thất bại…”

Anh đối xử tốt với cô như thế, không phải anh đang tán tỉnh cô đấy chứ?

Trong lòng Bạc Băng không khỏi run rẩy.

Tuổi cô còn trẻ, chưa từng có bạn trai, cô vẫn chưa kịp cởi cúc áo quân nhân, đừng bao giờ nghĩ cô và sắc lang này có quan hệ gì nha, đừng thế nha.

Nhớ đến những giọt nước mắt của Tần Tuyết, Bạc Băng không dám dừng lại, cô nhanh chóng chọn xong mấy món đồ dùng cần thiết, chạy nhanh ra ngoài.

Lúc thanh toán tiền, Diệp Chính Thần nhất quyết đòi trả, Bạc Băng có nói thế nào anh cũng không chịu để cô thanh toán, cuối cùng cô tức giận nói: 

“Rốt cuộc anh có muốn ăn lẩu không?”

Diệp Chính Thần vừa nghe đến ăn lẩu thì bỗng nhiên im lặng, sau đó anh thu hồi lại thẻ tín dụng lại, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Trên đường trở về, anh nói cho cô biết: 

“Em là người con gái đầu tiên mời anh ăn cơm.”

“Anh cũng là người đàn ông đầu tiên mà em mời dùng bữa!”

 Hơn nữa, chỉ món lẩu thôi mà đã bằng mấy ngày ăn rồi, cô phải tiêu tốn rất nhiều nhân dân tệ. Thức ăn ở Nhật Bản đúng là giết người mà.



Trở về nhà trọ, Diệp Chính Thần nhanh nhẹn xung phong giúp cô làm thức ăn.

Nhìn dáng vẻ của anh cô cứ nghĩ là ngay cả rau anh cũng không biết rửa, kết quả là, lúc rửa rau anh đặc biệt cẩn thận… Một lá rau, một sợi rau anh đều chậm rãi rửa sạch, trông anh lúc này còn cẩn thận hơn cả phụ nữ.

“Sư huynh, anh đã từng rửa rau chưa?” 

Bạc Băng hoài nghi hỏi anh.

Diệp Chính Thần suy nghĩ một lúc mới trả lời cô:

 “Anh đã từng rửa vết thương cho bệnh nhân.”

Bạc Băng sờ trán, cô đã quên mất anh là người lái xe thể thao đắt tiền, tán tỉnh phụ nữ rất giỏi, còn là thiếu gia nhà giàu.

“Thôi, vẫn là để em làm cho, anh vào trong ngồi đi.”

“Anh rửa không sạch sao?”

Thấy lòng tự trọng của đại thiếu gia bị đả kích, Bạc Băng lắc đầu: 

“Anh rửa sạch lắm, tiếp tục rửa đi.”

Cô và anh vừa làm vừa trò chuyện, Bạc Băng hỏi anh vì sao anh nói tiếng Nhật tốt như vậy, lại còn nói tiếng Anh với giáo sư Tanaka.

Anh nói cho cô biết: 

“Người Nhật Bản rất khiêm tốn, họ coi trọng những thứ người khác có và coi thường những thứ thuộc về mình. Em có thấy chữ viết của họ không? Trong đó, có một nửa là tiếng Hán một nửa là tiếng Anh.”

“Ồ…?”

“Bọn họ rất tôn sùng người ngoại quốc, họ không quan tâm em có biết nói tiếng Nhật hay không, chỉ cần em biết nói tiếng Anh, bọn họ sẽ tôn trọng em một cách kì lạ.”

“Văn hóa Nhật Bản thật là kì lạ. Tiếng Anh thực chất chỉ là một ngôn ngữ giao tiếp thôi, biết nói tiếng Anh đâu có chứng minh được điều gì?”

“Biết nói bao nhiêu ngôn ngữ cũng không chứng minh được gì, anh chỉ cảm thấy biết nói tiếng Trung Quốc một cách thành thạo, đó mới là người có năng lực!”

Bạc Băng cười nhìn Diệp Chính Thần, ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu:

 “Sư huynh, xem ra anh rất yêu tổ quốc.”

“Không nói đến việc có yêu tổ quốc hay không, anh chỉ biết lúc học tiểu học, môn Ngữ Văn của anh rất tệ, cho nên đối với tiếng Trung Quốc anh rất là ngưỡng mộ.”
truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.